Yêu Phụ! Thật Ra... Ngươi... Có Bản Lĩnh Gì?

Chương 23

Vừa trở về Nam Cung gia, Nam Cung Nhược Giai đột ngột nghe được thông tin sét đánh: Cảnh Hạo Nhiên nhận tội phản quốc, giờ ngọ trưa nay lập tức xử trảm!

Nàng run rẩy nhận tin dữ từ Nam Cung Thiết Vũ, đôi chân giống như không còn hoạt động được mà khụy xuống, sắc mặt tái xanh như tàu lá. 

Không được, không được. Ta không thể bỏ cuộc, ta đã từng hứa sẽ cứu hắn trở ra thật bình an.

Nhưng....

Rõ ràng không làm tại sao nhận tội? Không phải hắn kiên cường một chữ chẳng hé hay sao? Sao khi không lại nhận tội?

Đúng...

Chắc chắn có vấn đề. Nhưng mặc kệ vấn đề ở đâu... cứu hắn trước rồi tính.

Vân Không sư thái! Vân Không sư thái!

Nam Cung Nhược Giai được Nam Cung Thiết Vũ đỡ đứng lên, nàng xoay người nhanh như chớp bắt lấy tay Vân Không: ""Sư thái, cứu thái tử. Cứu thái tử!""

Vân Không nắm chặt lấy tay nàng, trên mặt dường như có cảm xúc xao động: ""Thí chủ, ta sẽ cứu thái tử, người yên tâm.""

Nam Cung Thiết Vũ nghe con mình nói năng loạn xạ, vốn dĩ ông cũng định hỏi cho rõ nhưng chưa kịp mở miệng thì một nhóm ba người không biết từ lúc nào lại biến mất tăm. Nam Cung phu nhân cũng vì chuyện của con gái và con rễ mà ngày đêm đau lòng, hiện còn đang sinh bệnh. Mặc dù bà không mấy hài lòng về Cảnh Hạo Nhiên nhưng dẫu sao hắn cũng là người mà con bà yêu nhất. Mặc dù giấy từ thê đã ra nhưng bà lại hiểu một điều: tình cảm phu thê sao nói quên là quên được? Hơn nữa hắn còn bị vu oan!

Nam Cung Thiết Vũ đau lòng nhìn phu nhân của mình rồi lại xót xa nhìn tiểu nữ của mình, tại sao ông trời lại bất công như thế?

***

Âm Nhu mang hai người Nhược Giai cùng Vân Không vào đến cửa tẩm điện của thái hậu, bên ngoài cận vệ đều bị làm phép ngưng đọng, tạm thời không ai phát hiện được hành tung của bọn họ. Tuy nhiên Phượng Loan cung không thể tuỳ tiện xông vào nên nàng đành quỳ xuống trước cửa:

- Thảo dân Nam Cung Nhược Giai cầu kiến thái hậu.

Thái hậu Chiêu Nghiên nghe thanh âm của nàng, bà thoáng qua có ngạc nhiên, thê tử trọng phạm sao có thể vào được hoàng cung? Tuy nhiên nàng nếu đã không xông vào lại còn có lễ thỉnh kiến thì bà cũng không chấp nhất tội đột nhập hoàng cung. Chỉ là... nàng hôm nay đến ắt hẳn là để cầu xin cho phản tặc kia đi.

Người quyền quý khẽ nâng tay áo bào phượng đỏ nói: 

- A Xuân, ngươi ra ngoài nói ai gia không được khoẻ. Bảo nàng về đi.

Bà thật sự không khoẻ, chẳng hiểu sao hôm nay tim đập có chút nhanh lại thường hay bị nhói.

Cung nữ A Xuân có hiệu suất làm việc rất nhanh, nàng vừa ra đã lại tiến vào: 

- Hồi bẩm thái hậu, nàng không nói nếu người không gặp thì nàng sẽ dập đầu đến khi người đồng ý gặp mới thôi.

Thái hậu có chút nhướn mày: ""Mặc kệ nàng đi"" Rồi ngả người nằm nhắm mắt dưỡng thần.

Phía bên ngoài Nam Cung Nhược Giai không ngừng dập đầu, mong rằng sự thành khẩn của mình khiến thái hậu hồi tâm chuyển ý.

- Thái hậu, Cảnh Hạo Nhiên bị oan, xin người cứu hắn.

Bụp.

- Thái hậu, Cảnh Hạo Nhiên bị oan, xin người cứu hắn.

Bụp.

- Thái hậu, xin người gặp dân nữ. Xin nghe dân nữ giải thích.

Bụp.

Thái hậu bên trong rốt cục bực mình, bà lớn tiếng quát ra ngoài, ngữ điệu uy nghiêm, chắc nịch: 

- Ngươi về đi, niệm tình ngươi với phu quân tình cảm thắm thiết, ai gia tha mạng ngươi làm loạn Phượng Loan cung. Chuyện phản quốc do hoàng thượng định đoạt, Hạo Nhiên nó cũng đã nhận tội, thứ cho ai gia không thể giúp. Về đi!"" 

Nam Cung Nhược Giai tiếp tục dập đầu, lúc này nước mắt cơ hồ rơi lã chã. Âm Nhu vốn định ra tay giúp nàng thuyết phục thái hậu nhưng mà đến đoạn này thì phải tự mình nàng thực hiện thì mới thành công, vì thế... nàng kéo Vân Không đứng vào một góc im lặng đến cực độ

- Thái hậu! Thái hậu!

Nàng ngước nhìn mặt trời dần dần chuyển hướng, mức độ dập đầu càng lớn hơn, kêu gào cũng lớn hơn đến bên trong còn nghe rõ ràng tiếng dập.

- Thái hậu, nếu người không cứu hắn sau này người sẽ hối hận. Cảnh Hạo Nhiên chính là nhi tử ruột của người.

Bên trong Phượng Loan cung như bị giáng một cú sét thật mạnh, chiếc bình sứ niên đại cổ xưa bỗng dưng vỡ tan tành theo lời nói của nàng.

Thái hậu giận dữ truyền mở cửa cung cho nàng vào hỏi tội.

Nam Cung Nhược Giai vẫn quỳ trên sàn gỗ lim, hai mắt sưng đỏ vì khóc nhưng vẫn ngẩng cao đầu nhìn người quyền quý, trên trán nhỏ xuống một vệt máu chảy dài xuống sống mũi, và hai bên thái dương, một mảng da thịt bong tróc sậm màu... rất đau nhưng nàng không quan tâm đến nữa 

Thái hậu cuồng nộ chưa xong, bà phất tay áo uy nghiêm chất vấn: 

- Ngươi có biết ngươi đáng tội gì không?

- Dân nữ không có tội. Lời ta nói đều là sự thật.

- Hồ ngôn loạn ngữ! Chuyện hoàng thất này có thể tuỳ tiện đem ra để hồ nháo sao?

Nam Cung Nhược Giai nâng gối tiến lên một chút, bóng dáng mảnh khảnh đã có một chút xiêu vẹo, đáng thương:

- Thái hậu, dân nữ không có. Cảnh Hạo Nhiên thật sự là nhi tử của người, người đã nhận lầm nhi tử, hoàng thượng không phải nhi tử của người. Xin người hãy tin ta.

Thái hậu giận tím mặt, nói Cảnh Hạo Nhiên là con bà thì thôi đi, đằng này lại còn nói bà nhận lầm con của người khác! Đây lại là đạo lý gì đây?

- Ngươi.... giỏi cho một dân nữ cả gan ở trước mặt ai gia hồ ngôn loạn ngữ. Nói! Ngươi có gì làm bằng chứng? - mặc dù là hỏi nguyên do nhưng bà cũng không mảy may nguôi giận, lại hừ lạnh một cái nhìn nàng.

- Nhược Giai thí chủ nói không sai. Chẳng biết thái hậu còn nhớ hay đã quên bần ni.

Vân Không cầm theo chuỗi tràng hạt lặng lẽ bước vào Phượng Loan điện, vạt áo màu nâu khẽ đung đưa tạo nên một khí chất tránh xa phàm tục.

Thái hậu Chiêu Nghiên lúc này vô hạn cảm xúc... người đã chết nay có thể sống lại?

- Ngươi... Thu Thiền? Ngươi còn sống?

***

Mặt trời sắp treo lên ngay đỉnh, quan giám trảm không ai khác ngoài hoàng thượng đã cầm sẵn lệnh bài, chỉ một chốc nữa thôi.. kẻ duy nhất uy hiếp ngôi vị của hắn sẽ vĩnh viễn rời xa thế gian... để xem.. ngươi chết rồi làm sao có thể uy hiếp ngai vàng của ta. Ha ha ha.

Bên phía dưới đứng đông đúc bách tính từng được Cảnh Hạo Nhiên cứu giúp. Ai nấy cũng đều phản đối xử chém vương gia, mặc dù vương gia của bọn họ không hiểu vì sao nhận tội nhưng họ cảm thấy Cảnh Hạo Nhiên không phải là một kẻ tham vinh bán nước.

Người thì khóc.

Người thì oán hận 

Người thì tiếc thương.

Cũng có kẻ vô cùng hả hê.

Đủ loại cảm xúc.

Mấy ngày qua Cảnh Hạo Nhiên trong ngục bị tra tấn tàn khốc đến ngất đi tỉnh lại mấy lần cuối cùng không hiểu vì sao trên bản khai nhận lại có dấu tay của hắn.

Hắn ngửa mặt nhìn trời, từng áng mây trôi chậm rãi trên bầu trời giống như đang luyến tiếc, muốn trôi ngược hướng gió mà trở về phía bên kia của bầu trời. Cũng như hắn... luyến tiếc Nam Cung Nhược Giai.

Cuối cùng... ta cũng bỏ lại mình nàng.

Hắn dời tầm mắt nhìn đến một góc nhỏ hẹp trong con phố, hắn nhìn thấy người kia, toàn thân trường bào đen bóng, nhưng vì quá xa, mắt hắn lại mờ do bị tra tấn nên hắn không nhìn rõ nét mặt của người kia... cũng không biết y đang nghĩ cái gì.

Triệu Nhất Phong, huynh đệ tốt. Từ nay Nhược Giai phải nhờ ngươi chăm sóc.

Bỗng có tiếng hô: ""Giờ ngọ đã đến""

Và tiếp theo là tiếng cốp của thanh gỗ cùng chất giọng phấn khích của hoàng đế: ""Trảm!""

Đao phủ rút thanh đao dài nặng như xé gió, đao ngừng trên không trung một chút phản chiếu ánh sáng mặt trời lên cổ Cảnh Hạo Nhiên. Bách tính đồng loạt quỳ xuống, người không dám nhìn, người thì mở to mắt tìm kiếm cứu binh nhưng đành thất vọng.

Đao phủ nhỏ giọng nói: ""Vương gia... lên đường bình an.""

Cảnh Hạo Nhiên mỉm cười, đến lúc chết hắn lại được nhiều người đưa tiễn như thế... thật không uổng đời này làm người.

Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Trường đao xé gió, mạnh mẽ chém xuống...

- Đao hạ lưu nhân. Thái hậu có chỉ.

Trong bách tính có người kêu lên:

- Vương gia được cứu rồi!

Sau đó cùng đồng loạt quỳ xuống:

- Thái hậu thiên tuế. Thiên tuế. Thiên thiên tuế!

Công công mang ra một loạt chữ văn nhã đọc thật to, thật dõng dạc, nội dung là ""Còn nghi hoặc, chớ chém!""

Nam Cung Nhược Giai chạy lên hình đài ôm lấy bóng dáng đầy ắp vết thương của hắn, vừa vui vừa giận mắng nhưng sắc mặt nàng tái nhợt như tàu lá: 

- Ta đã bảo ngươi đừng bỏ cuộc, chờ xem bản lĩnh của ta. Tại sao ngươi không nghe lời ta?

Cảnh Hạo Nhiên không có chú ý lời nàng ngược lại chú ý đến vết thương trên trán nàng, trong lòng nổi lên một tia đau xót, dằn vặt và oán hận.

- Sao lại ra nông nỗi này?

- Ta... ta...

- Nhược Giai! Nhược Giai! Mau, mau gọi đại phu...

Tốt quá, cuối cùng ta cũng cứu được ngươi rồi.

Nam Cung Nhược Giai ngất đi nhưng trên môi vẫn lưu lại nụ cười mãn nguyện.

Trong góc khuất lại xuất hiện thêm một người nữa 

- Thái tử... 

- Chuyện có lẽ đã bại lộ. Chúng ta tạm thời rút trước.

- Dạ!

Cảnh Hạo Nhiên, ta biết, cả đời này ta không đấu lại ngươi.