Sáng sớm ngày tiếp theo, thần cổ vừa mới gõ vang, Diêu Yến Yến liền mở mắt. Nàng xốc màn lên nhìn nhìn, liền thấy ngoài cửa sổ đen nhánh một mảng, hiển nhiên là trời còn chưa sáng. Bất quá, tháng chạp hừng đông đều đến muộn, nên cũng không kì quái.
Nàng buồn ngủ mà ngáp ngáp một cái, bò đến đầu giường khác kêu hoàng thượng dậy.
Hai người bọn họ đều có tướng ngủ rất xấu, mỗi buổi tối đều ôm nhau thân mật mà ngủ, ngày hôm sau lại mỗi người một nẻo, người đầu giường, người cuối giường, thậm chí có khi là người trên giường, người dưới giường, điểm chung là đều nằm ở tư thế hình chữ X rất khó coi.... Cũng may là cho người làm một cái giường cỡ lớn, nếu không ngày mùa đông mà ngủ dưới đất một đêm, cho dù có đốt địa long cũng không chịu nổi.
" Bệ hạ, giờ Mẹo rồi, thần cổ vang rồi. Người nên vào triều sớm."
Nhưng mà hoàng đế bệ hạ bây giờ chỉ mặc kiện áo trong màu vàng lại ôm gối rúc đầu vào chăn ngủ ngon lành, hiển nhiên không nghe thấy tiếng gọi của nàng.
Hoàng đế bệ hạ nhăn mày đẹp, há miệng ra thở, vẫn không tỉnh...
Diêu Yến Yến thở dài, vốn muốn xốc chăn bệ hạ lên, nhưng lại sợ hắn cảm lạnh, nghĩ nghĩ, nàng với tay vào trong chăn bệ hạ, từ vạt áo trong của hắn chui vào, niết lấy đám thịt mềm trên bụng bệ hạ.
Trong lúc ngủ mơ màng, hoàng đế bệ hạ cảm giác được có người quấy rầy, lẩm bẩm một câu, duỗi tay chụp lấy tay nhỏ đang tác loạn trên bụng hắn.
" Đi đi đi..." Hoàng đế bệ hạ vẫn nhắm mắt nhưng lại dùng tay phải vẫy vẫy, như là đang đuổi ruồi bọ. Diêu Yến Yến thấy hắn còn không muốn tỉnh, tròng mắt xoay chuyển, bỗng nhiên bóp giọng nói, tiến đến bên tai bệ hạ, nhỏ giọng nói: " Bệ hạ, bệ hạ, không hay rồi, Diêu quý phi bị người xấu bắt đi rồi!"
" Ai!" Hoàng đế bệ hạ đột nhiên từ trên giường giật bắn lên, trừng lớn đôi mắt còn chút mông lung nhìn xung quanh, gắt gao giơ cao gối đầu trên tay như muốn đánh người: " Ai dám bắt ái phi của trẫm." Xong lại thấy Diêu Yến Yến đang ngồi ở bên cạnh cười trộm, hắn ngáp một cái, lẩm bẩm nói: " Ái phi đừng nháo, để trẫm ngủ thêm một lát." Diêu Yến Yến dùng sức kéo hoàng đế bệ hạ đang muốn ngã xuống giường một lần nữa, đẩy hắn xuống giường: " Không được không được, ngày hôm qua chúng ta đã thương lượng xong, hôm nay người phải tiếp tục thượng triều."
Hoàng đế bệ hạ thực không tình nguyện, hai mắt không mở ra nổi, ôm lấy trụ giường sống chết không chịu buông tay, lẩm bẩm nói: " Cứ để cho bọn họ ở bên ngoài đợi, sửa lại giờ thượng triều thành giờ Thìn." Thế sao được? Bệ hạ đăng cơ năm năm cũng chưa từng xử lý qua chính vụ, chính quyền đều bị đám triều thần kia nắm trong tay, hắn nếu lại tiếp tục lười nhác như vậy thì đến khi nào mới đem quyền lực thu vào trong tay? Nàng kiên quyết không thể đồng ý! Nàng vuốt cằm, nhìn hoàng đế đang ôm trụ giường nhắm mắt ngủ, đột nhiên nhanh trí, thò lại gần ôm lấy eo hoàng đế, mềm mại rúc vào trong lồng ngực hắn. Vì cảm giác được thân hình ấm áp mềm mại của ái phi tiến tới, hoàng đế theo bản năng buông trụ giường ra mà ôm lấy ái phi của hắn, tiếp tục nhắm hai mắt ngủ gật: " Bệ hạ ~~" thanh âm kiều nhu, uyển chuyển, mang một cổ mị ý khó thể chối từ làm hoàng đế bệ hạ đang ngủ gật không khỏi dựng tai lên. Tay Diêu Yến Yến đang ôm eo bệ hạ, không an phận mà xê dịch lên trên, ngón tay nhỏ dài như ngọc ở trước ngực bệ hạ đảo quanh. Sâu ngủ nháy mắt tỉnh hơn phân nửa, hai tai cũng lặng lẽ đỏ lên. Thanh âm nàng kiều mị nói nhỏ bên tai hoàng đế: " Bệ hạ ~~ thần thiếp còn chưa có từng nhìn qua bệ hạ thượng triều một lần đâu! Người để thần thiếp nhìn một cái! Nhìn xem bộ dáng thống lĩnh của người trên triều, nhất định là cực kỳ uy vũ, khí phách, thần thiếp thích nhất là đại trượng phu uy phong, mang khí khái nam tử! Người để thần thiếp nhìn đi mà ~"
Tiếng nói kiều kiều nhu nhu, không khác gì mật, ở bên tai hắn uyển chuyển nói, như mê hoặc lòng người.
Rầm! Hoàng đế bệ hạ nuốt nước miếng, ngay sau đó, hắn liền cảm giác được một khối mềm mại cọ lên cánh tay hắn. Hoàng đế bệ hạ nháy mắt cảm thấy tâm mềm mại thành một mảnh, sâu ngủ trước mặt ái phi ôn hương nhuyễn ngọc vậy là đã chết.
Đến khi đầu óc hoàng đế bệ hạ lại một lần nữa khôi phục thanh tỉnh thì đã ăn mặc chỉnh tề, bị áp phi hắn đẩy ra khỏi phi loan cung. Hai người ngồi trên ngự giá, chân trời còn treo một vài ngôi sao sáng, gió lạnh tháng chạp thổi qua, nhẹ nhàng thổi bay một góc màn ngăn, làm vài sợ khí lạnh lọt vào trong kiệu, gọi thần trí của người càng thêm thanh tỉnh.
Lúc này, đủ loại quan lại đã tiến cung, tụ lại chờ ở thiên điện đại minh cung.
Đại minh cung cực lớn, ở cuối là tử thần điện, tẩm cư của bệ hạ, phía đầu là kim loan điện, nơi bách quan vào triều tấu sự. Thiên điện cùng kim loan điện cách nhau tầm mấy chục bước, quan viên nếu được yết kiến, trước tiên sẽ đứng chờ ở nơi này. Mà lúc này nhưng quan viên tụ tập ở thiên điện, đại bộ phận đều là người bên cạnh Chương tể tướng, xem hắn là thiên lôi, sai đâu đánh đó. Một bộ phận khác là hàn lâm đại học sĩ, một bên do hộ quốc tướng quân cầm đầu, hàn lâm đại học sĩ cùng với những người theo phe Chương tể tướng đều nhìn nhau không hợp mắt, mỗi khi đối diện, hoặc là mỉa mai nhau, còn không thì là hừ lạnh. Lý thái phó đứng bên người Chương tể tướng, thấp giọng nói: " Hoàng đế đã nhiều ngày như vậy, nhìn không đúng lắm, cứ như là muốn thu lại quyền lực vào tay."
Chương tể tướng hừ lạnh: " Một tên nhãi miệng còn hôi sữa, viết văn còn không nổi, muốn đoạt lại binh quyền từ tay lão phu, nực cười."
Lý thái phó nhíu mày nói: " Nhưng hắn dù sao cũng là thiên tử, nếu hắn cứ khăng khăng như vậy, thì phải làm thế nào?"
Chương tể tướng xoa xoa chòm râu, khăng khăng nói: " Thái phó không cần lo lắng, lão phu cũng có chút khả năng nhìn người, hoàng đế tuy có khả năng nhìn qua là không quên được, nhưng hắn trời sinh tính tình lười nhác, yêu thích xa hoa lãng phí cùng hưởng lạc, không làm nên được chuyện lớn. Theo như lão phu thấy, hắn chẳng qua đang có tâm tính thiếu niên, nhất thời thấy mới mẻ, cũng chỉ được mấy ngày, đâu lại vào đó."
Lý thái phó nghe vậy rốt cục cũng yên lòng, dù sao Chương tể tướng vồn là người có tài, chuyện gì cũng rõ ràng, nhất là khả năng nhìn người cực chuẩn, mấy năm nay vẫn luôn quan sát việc làm của hoàng đế, ngồi trên long ỷ này tuy nói là thiên tử của đất nước, kỳ thực trong tay lại không có thực quyền, mà Chương tể tướng tuy chỉ là chức danh tể tướng, nhưng quan văn cả triều có hơn nửa là môn sinh của hắn, ngay cả chưởng quản nam nha cấm vệ quân là hộ quốc tướng quân Bùi Trung kia, cũng có ý muốn cùng Chương gia kết thân, chờ hai nhà liên hợp, liền có thể trở thành lực lượng cường hãn của Đại Tề, đến lúc đó thiên tử ngồi trên long ỷ kia, cũng không cần phải để tâm.
Hai người nói chuyện xong thì bên ngoài thần cỗ cũng đã gõ đủ trăm cái, đủ loại quan lại chỉnh đốn dung nhan, cất bước đi vào Kim loan điện. Triều thần yên vị, thiên tử cũng được nội thị vây quanh tiến ra, ngồi lên long ỷ. Hoạn quan tổng quản Lý công công đang muốn hô lớn một tiếng: " Có sự khởi tấu, vô sự bãi triều.", dù sao mỗi lần hoàng đế thượng triều đều là như vậy, nhưng hôm nay lời nói còn chưa kịp phát ra đã bị hoàng đế đánh gãy.
Hoàng đế bệ hạ xưa giờ lười nhác, nay lại ngồi nghiêm chỉnh, mắt sáng như đuốc, một bộ sẵn sàng ra chiến trường nghênh đón quân địch, hắn mở miệng nói: " Trẫm muốn tạo ra một vệ đội mới, khoảng hai vạn người, phụ trách phòng vệ trong cung, trực tiếp cống hiến vì trẫm, chư vị ái khanh nghĩ như thế nào?"
Phòng vệ cung đình luôn là bắc nha Vũ Lâm Quân phụ trách, nhân số khoảng chừng năm vạn, nay hoàng đế lại muốn thành lập một long vệ quân hai mươi vạn, chẳng phải là muốn phân quyền Vũ Lâm Quân? Huống hồ, dù trực tiếp hiến cho hoàng đế hai vạn long vệ quân, hoàng đế nào còn dễ dàng khống chế giống trước kia? Nếu hắn nhất thời nổi hứng muốn giết người nào, vậy những quan viên họ lưu lại trong cung còn chỗ nào để trốn?
Người nắm giữ quân quyền, sao có thể chịu được việc người mình bị phân đi? Hoàng đế nhiều năm không để ý đến triều chính, sao đột nhiên lại trở nên cần cù, vì sao lại muốn lập một đội quân mới? Chẳng lẽ đã thấy được bọn họ không phục, muốn nhổ sạch bọn họ? Vậy thì lý nào bọn họ lại ngồi vậy chờ chết?
Lập tức liền có vài triều thần dưới trướng Chương tể tướng bước ra khỏi hàng, ý đồ khuyên hoàng đế thu hồi lời nói vừa rồi.
Nhưng hoàng đế bệ hạ ánh mắt kiên định, lạnh lùng nói: " Ý trẫm đã quyết, không cần khuyên ngăn!"
Hoàng đế bệ hạ tuy nhiều năm không để ý triều chính, nhưng hắn sinh ra đã có diện mạo anh tuấn, giờ phút này, khuôn mặt túc mục, ngồi ở vị trí trên quan, quát ra một âm thanh chói tai, lại có một cổ uy nghi hồn hậu, làm đám triều thần âm thầm rùng mình, thầm nghĩ: Bệ hạ sao lại tự nhiên thay đổi tính tình? Hay là đã nhận ra chuyện gì? Chẳng lẽ trước giờ hắn vẫn luôn che giấu, đây mới là bản tính thật của hắn?
Nhiều ý niệm chuyển qua trong lòng, triều thần mỗi người đều mang một bộ mặt khẩn trương, mơ hồ ý thức được điềm xấu, không khí tức khắc ngưng trọng lên.
Hoàng đế bệ hạ ngồi ở trên cao, ánh mắt sắc bén, khuôn mặt lạnh lùng, thầm nghĩ: Nhìn bộ dáng khẩn trương của những người đó, chắc chắn hiện tại trẫm rất là uy vũ khí phách! Ái phi vẫn còn ở chỗ tối nhìn hắn, hắn hôm nay phải thể hiện cho tốt, để ái phi có thể chứng kiến trẫm thể hiện khí khái nam tử đại trượng phu.