- Cái gì mà thật với giả? Mẹ rất thích cô gái này. Mẹ ưng ý cô ấy làm vợ con.
- Mẹ thôi cái trò gán ghép ấy đi. Con gái người ta không phải mẹ thích là ok đâu. Mẹ rãnh rỗi quá rồi đấy!
- Tùy con. Ngày mai đừng làm mẹ bẽ mặt. Ngày mai Tuệ Lâm sẽ đến đấy!
- Phiền phức quá đi!
Duy thay quần áo và đi ra ngoài. Ở bệnh viện, Tiến Mạnh luôn luôn ở bên cạnh Khiết Nhã và ngày đêm động viên, khuyến khích cô đồng ý làm phẫu thuật. Dù anh không trực tiếp nói ra điều đó nhưng lúc nào anh cũng muốn làm Khiết Nhã vui. Nhưng mắt cô đã bắt đầu yếu dần, thường xuyên rơi vào tình trạng choáng và không thấy đường một lúc. Biết không còn nhiều thời gian, mỗi lần mở mắt ra, những lần Tiến Mạnh thở dài trằn trọc bên giường bệnh thỉnh thoảng nắm lấy tay cô thì thầm điều gì đó làm Nhã cảm thấy động lòng. Hôm nay, Tiến Mạnh đến với Khiết Nhã và nói:
- Anh phải đi công tác ở Sing. Những 2 tuần lễ… Và anh muốn đưa em theo.
- Em vẫn đang dưỡng bệnh tốt. Em nghĩ không nên…
- Nhưng Nhã à, anh không muốn đi đâu mà không có em bên cạnh. Như thế anh cũng sẽ chẳng làm được gì đâu.
- Chỉ nửa tháng thôi mà. Trong nửa tháng đó, ngày nào anh cũng gọi điện thoại cho em. Thế là được rồi!
- Em không được khỏe… Anh muốn sẵn dịp này qua bên đó …
- Anh không tin Khải An có thể chăm sóc em tốt cho tới khi anh quay về à?
- Chuyện này thì …
- Anh yên tâm. Tôi làm được mà.
Đặt hai tay âu yếm Tiến Mạnh, Khiết Nhã nói:
- Anh hứa đi!
- Hứa chuyện gì?
- Nếu trong hai tuần anh không gọi điện, check mail, online tìm em thì sau 14 ngày anh trở về, em sẽ cho anh bất ngờ. Một bất ngờ lớn!
- Là gì thế?
- Đã gọi là bất ngờ thì anh nghĩ em nói cho anh biết à?
Mạnh mỉm cười:
- Bí mật với anh vậy sao em yêu?
- Đừng năn nỉ em. Nhất định không cho anh biết đâu.
- OK! Anh hứa. Nhưng em biết rằng anh sẽ rất nhớ em.
- Nhưng em tin anh sẽ vì điều bất ngờ ấy mà chịu được. Nửa tháng thôi mà.
- OK! OK! Anh hứa.
Cả hai nhìn nhau híp mí cười, Nhã hỏi:
- Chừng nào anh đi?
- Sáng chủ nhật. Vì tối thứ 7 là sinh nhật của mẹ Duy.
- Vậy à … Chọn cho em một món quà tặng cô Quế nhé!
- Được rồi. Thôi, bây giờ là đến lúc em phải nghỉ ngơi để chuẩn bị kiểm tra thị giác đấy.
- Nhanh thế à …
- Anh về công ty. Tan việc lại đến nhé!
- Chào anh!
- Hôn anh đi nào, cưng!
Nhã đưa ánh mắt tinh nghịch liếc nhìn Tiến Mạnh rồi khẽ đặt lên môi anh một nụ hôn nồng cháy. Mạnh phấn khởi bước đi và rời khỏi phòng. Khải An đứng bên ngoài chỉ nhoẻn cười một nụ cười thán phục và âm thầm rút lui, từ bỏ ý định cưa cẩm bệnh nhân xinh đẹp nhất của anh từ trước tới nay…
Tối thứ 7, Tuệ Lâm phờ phạc hẳn và cô nằm bẹp dí trên giường 2 ngày nay vì bị sốt. Trông Lâm vẫn chưa được khỏe cho lắm, nhưng cô không muốn thất hứa nên cũng nhờ Bảo Yến make-up và tút lại trông cũng không tới nỗi nào. Theo như lời Bảo Yến là trông đã khác “cái dung nhan của kẻ vừa khỏi sốt”, Lâm hôm nay mặc đầm dài màu xám hở hoàn toàn phần lưng và được che một lớp mỏng ở phía trước, trong khêu gợi và quyến rũ cực kỳ. Bảo Yến nói: