Duy biết mình đã lỡ lời khi nhìn gương mắt thất thần của bà Quế. Bà giận dữ tát anh một cái, không đau nhưng chứa rất nhiều giận dữ của bà Quế:
- Con ăn nói như vậy với mẹ đó hả?
Duy im lặng và chỉ nhìn ra ngoài. Bà Quế dịu lại một chút:
- Đoàn Duy, mẹ cấm con không được nói vậy nữa nghe chưa?
- Mẹ đánh con vì con nhục mạ người tình của mẹ đó hả? Mẹ chưa bao giờ đánh con. Nay con vừa mắng mỏ Trần Kiên thì mẹ lại đánh con. Xứng đáng không? Con không xin lỗi. Con không phục đâu!
Duy đóng cửa phòng lại. Mặt anh không hằn những ngón tay từ cái tát của mẹ như những lần bị Tuệ Lâm “thưởng” nhưng Duy lại cảm thấy khó chịu. Cái đau của Duy là vì sự tức giận, anh càng ghét Trần Kiên hơn và hoài nghi về sự thông đồng giữa Trần Kiên và mẹ anh trong cái chết của ba anh ngày càng lớn. Duy vừa đau đớn vừa bực tức, anh thiếp đi trong cơn mệt mỏi.
Cùng đi dùng điểm tâm với Tuệ Lâm, trông cô đã chững chạc hơn rất nhiều sau một thời gian ngắn không gặp. Tiến Mạnh hỏi:
- Anh hẹn em ra đây, có bất lợi gì không?
- Không. Vẫn còn sớm. Vẫn chưa tới giờ em làm việc.
- Ừ.
- Trông anh mệt mỏi quá. Đêm qua anh không ngủ à?
- Anh ở bệnh viện suốt. Sau một trận cãi nhau, Khiết Nhã ngất đi.
- Vậy là anh đã biết chị ấy …
- Biết gì vậy?
Tuệ Lâm nhìn Tiến Mạnh hơi lâu một chút rồi hít một hơi thật dài và nói:
- Thật ra chuyện này em cũng mới biết thôi. Chị ấy không cố ý muốn giấu anh đâu.
- Giấu? Mà giấu cái gì mới được.
Rồi Tuệ Lâm kể lại mọi chuyện mà cô được biết. Nghe xong, Mạnh bóp gãy cả cặp đũa, mắt anh như nhòe đi. Lúc chở Tuệ Lâm đến M&N, dừng xe trước cổng, Tiến Mạnh trao cho Tuệ Lâm một ánh mắt biết ơn. Cô nhìn Tiến Mạnh bằng gương mặt không cảm xúc, Tuệ Lâm nói:
- Anh đừng trách lầm chị ấy. Chị ấy vẫn còn rất sâu đậm với anh. Em tin như thế! Hãy cố dùng tình yêu của anh thuyết phục chị ấy phẫu thuật. Em muốn lúc chị ấy trở về M&N là lúc chị ấy đi cạnh anh. Anh làm được không?
- Thật lòng anh rất cảm ơn em. Đến chuyện này mà cũng phải để em cho anh biết.
- Không sao. Chúc anh thành công.
- Thời gian đi chơi với em rất vui. Anh mong sau này chúng ta vẫn giữ cho nhau những nụ cười sảng khoái như thế. Anh rất thích những câu chuyện của em.
- Cảm ơn!
Một cái bắt tay diễn ra. Nó thể hiện gì đây? Kết thúc một thứ tình cảm và mở đầu một thứ tình bạn chăng? Có lẽ vậy. Lâm đứng đó suy nghĩ một chút rồi quay trở vào với công việc. Khiết Nhã vừa tỉnh lại, sức khỏe cô đã yếu hẳn, mở mắt nhìn Khải An, anh cười nhạt:
- Cô tỉnh lại rồi!
- Chào anh! Tôi đang ở đâu thế?
- Bệnh viện.
- Sao tôi lại ở đây?
- Cô ngất đi và có người đưa cô đến.
- Vậy hả?
- Người ấy muốn gặp cô…
- Cứ mời vào. Tôi cũng cần cảm ơn.
Khải An có vẻ không tự nhiên. Điều đó làm Khiết Nhã tò mò:
- Anh sao vậy? Mặt anh khó coi quá!
Anh không nói gì và lặng lẽ bước ra ngoài. Khiết Nhã vừa định bước xuống lấy ly nước uống, cô quay lại đã thấy Tiến Mạnh đứng sừng sững ở trước cửa phòng. Khiết Nhã nhìn Tiến Mạnh, mắt anh ướt nhòe, cô ấp úng:
- Sao … sao anh lại biết?
Bước vài bước đến gần Khiết Nhã hơn, Tiến Mạnh hít một hơi thật sâu và hỏi:
- Nếu anh không phải là người phát hiện ra em bị ngất tối hôm qua. Thì đến bao giờ anh mới được biết sự thật này?
- Sự thật gì? Không có sự thật gì ở đây hết.
- 2 năm qua em trốn tránh anh. Và bây giờ thì em lạnh lùng cự tuyệt anh, không nhìn mặt anh nữa. Tất cả là vì cái khối u quái ác trong não của em có thể khiến em bị mù phải không?
Khiết Nhã không nói gì, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. Tiến Mạnh ôm chặt cô vào lòng và khóc nức nở:
- Tại sao em không nói? Em có xem anh là người yêu của em không? Em nghĩ giấu anh thì anh sẽ vui hơn chắc!