- Chỉ đơn thuần là một kỉ niệm chương và một số tiền đủ để cậu tiêu xài.
- Có thế thôi à?
- Và hơn hết. Biết đâu cậu sẽ tìm được người lí tưởng ở đây.
Tuệ Lâm và Bảo Yến ngồi cùng nhau và nhìn những cặp đôi say sưa nhảy từ sôi động đến nhẹ nhàng sâu lắng. Cô vẫn chưa tìm ình được bạn nhảy nào ưng ý. Bảo Yến đã nhảy xong lượt thứ hai. Cô nàng hối thúc:
- Thi đi! Nếu không bị loại đấy. Uổng phí lắm!
- Có tìm được người nhảy đâu.
- Tôi thì sao?
Tuệ Lâm quay lại và ngạc nhiên. Đoàn Duy xuất hiện sau lưng cô, lịch lãm, quyến rũ và cử chỉ như một vũ công chuyên nghiệp. Bảo Yến cũng ngạc nhiên nhìn. Tuệ Lâm hỏi:
- Anh cũng ở đây sao?
- Ừ.
- Anh cũng tham gia à?
- Không hẳn.
- Anh nghĩ anh có thể giúp tôi thắng cuộc không?
- Không thử thì làm sao mà biết.
- À, có lẽ tôi chưa cần.
- Không sao. Tôi chỉ cố giúp thôi.
Đoàn Duy vừa quay phắt đi thì Tuệ Lâm đã đứng bật dậy:
Tuệ Lâm được Duy nhấc lên cao rồi nằm gọn trong vòng tay anh. Mở màn cho vũ điệu mambo cuồng say và nồng nhiệt của hai người. Từng bước nhảy được cả hai rất tập trung và thực hiện điêu luyện. Lần đầu tiên Tuệ Lâm cảm nhận được ánh mắt của Duy cực kỳ lôi cuốn, tim cô đập nhanh hơn ở mỗi cái nhìn của Duy. Nó đã thay đổi sau cái ôm ấm áp đêm hôm ấy chăng???...
- Tớ dám cá anh chàng này đã có ý với cậu.
- Đừng đùa nữa Bảo Yến.
- Tớ không đùa. Trên tay cậu là cái gì thế kia?
- Giải thưởng.
Tuệ Lâm nhoẻn cười khi ôm gọn trong tay cái kỷ niệm chương bằng bạc và tiền thưởng. Cô và Duy đã chiến thắng trước hàng chục cặp đôi đêm nay. Bảo Yến nhìn có vẻ tiếc nuối:
- Biết thế chẳng rủ cậu đi làm gì.
- Thì cũng tại cậu đấy thôi.
Duy trở về nhà, anh cảm thấy vui vì ngày hôm nay. Không hiểu vì sao anh cảm thấy bực tức mỗi khi Tiến Mạnh đến gần Tuệ Lâm nhưng lại thực sự cảm thấy rất dễ chịu mỗi khi đi cạnh cô nàng. Duy nằm trên giường và nghĩ ngợi điều gì đó. Anh chợt nhớ lại giọng nói của người yêu quá cố của Tuệ Lâm trong đoạn audio:
- “… Em biết không, anh cảm thấy mình là đứa hạnh phúc nhất trên đời khi có em bên cạnh. Nếu không được yêu em, sẽ không ai biết em là cô gái tuyệt vời như thế nào …”
Tủm tỉm cười một mình. Duy vô tình làm rơi cái gối, lộ ra tấm ảnh của ba anh và người phụ nữ lạ mặt hôm nọ. Duy chợt im lặng ngồi nhìn tấm ảnh đó, anh đã điều tra gần như là mọi người thân làm ăn với ông Gia Đoàn nhưng không ai biết đến người phụ nữ bí mật này. Chợt anh nghe tiếng lục lọi ở căn phòng phía cuối hành lang, Duy lẻn đến để xem thử. Là bà Quế, mẹ của anh. Bà đang lục soát tung cả bàn làm việc của ông Gia Đoàn lên. Duy thấy rõ bà đang cầm trên tay cuốn sổ tay của ba anh, nơi anh phát hiện tấm ảnh. Mặt bà Quế lộ rõ sự bối rối đan xen chút hoảng sợ. Duy bỏ về phòng. Lòng nôn nao suy nghĩ. Chẳng lẽ người phụ nữ này có gì đó liên quan đến gia đình của anh.