Một cái ôm không nói lên bất cứ điều gì nhưng nó có thể kéo lại gần lại những cái đầu cứng luôn muốn đối chọi nhau. Cũng khá lâu kể từ sau cái ôm đó, hai tuần lễ rồi còn gì. Cảm giác vẫn còn đọng lại trong cả người cho lẫn người nhận. Duy không còn nghĩ Tuệ Lâm là một cô gái khó ưa, và Tuệ Lâm cũng đã thôi nhìn Duy bằng ánh mắt muốn quăng giày vào người. Chỉ có điều, cả Duy và Lâm đều ái ngại gặp lại nhau.
Vẫn là một ngày như mọi ngày, Tuệ Lâm vi vu trên chiếc xe đạp điện để đi trên M&N tiếp tục công việc. Lúc vừa đến đây đã thấy mọi người đứng tập tụ ở trước cửa phòng Khiết Nhã. Thấy tò mò, Tuệ Lâm bước vào xem thử, Tiến Mạnh bước ra ngoài với vẻ mặt hầm hầm. Khiết Nhã cũng với vẻ mặt giận dữ:
- Anh làm ơn rời khỏi đây dùm tôi đi!
- Tôi đến để làm ăn thôi. Tôi muốn mua giày!
- Ok! Vậy mời anh xuống chọn lựa, sẽ có nhân viên hướng dẫn anh nhiệt tình. Còn đây là phòng làm việc của tôi.
- Anh Mạnh …
Trông thấy Tuệ Lâm, Tiến Mạnh hơi ngạc nhiên. Rồi mặt anh lại biến sắc, Khiết Nhã vội vã bỏ vào phòng và Mạnh theo Tuệ Lâm bước xuống tầng dưới. Tuệ Lâm hỏi:
- Anh biết giám đốc của em hả?
- Không.
- Anh đến đây chọn giày. Anh thích loại nào?
- Em chọn giúp anh đi!
Tiến Mạnh hơi lạ, còn Tuệ Lâm thì hơi hí hửng và chọn một kiểu giày mà mình ưng ý đưa cho anh chàng thử. Nhưng tâm trí anh chàng kia thì có để ý đến chuyện kiểu giày đẹp hay là xấu. Tuệ Lâm nói:
- Đây là kiểu giày mới nhập từ Đức. Anh thử đi!
- Kiểu này hả?
Trở lại với gian phòng chọn giày sau một tràn ấm ức, Mạnh cười gượng:
- Thôi em gói lại cho anh. Kiểu gì em chọn thì anh cũng thích!
- Ôi thế à, vậy thì em cũng có mắt thẩm mĩ nhỉ?
- Ừ.
Tiến Mạnh vừa định bước vào thang máy thì Khiết Nhã cũng bước vào cùng. Thấy thế anh chàng kéo tay Tuệ Lâm vào và dí sát cô vào người:
- Em đưa anh xuống dưới nhé!
- Ơ … được ạ!
Khiết Nhã vẫn làm mặt lạnh và chú ý vào chiếc điện thoại để nhắn tin. Thấy không ăn thua gì, Tiến Mạnh làm liều chọc tức cô người yêu. Tiến Mạnh hỏi:
- Tuệ Lâm, có người trong thang máy. Em có ngại để anh hôn tạm biệt không?
- Hôn hả?
Tuệ Lâm hơi ngạc nhiên rồi mỉm cười rồi nhắm mắt để Mạnh hôn lên trán. Xong rồi anh chàng bỏ ra ngoài không quên để lại một câu:
- Anh sẽ đón em đi ăn kem Fanny vào mỗi dịp rãnh nhé! Không được từ chối đâu đấy!
Tuệ Lâm mỉm cười vẫy tay chào Tiến Mạnh. Cô quay vào trông thấy Khiết Nhã không được vui, Tuệ Lâm hỏi:
- Chị biết anh ấy à?
- Không. Là bạn trai em đó hả?
- Không phải. Chỉ là bạn thôi ạ.
Nhưng vẻ mặt Tuệ Lâm vui lộ rõ. Rồi buổi chiều, đang ra sức đo thể lực với cái máy đi bộ. Tiến Mạnh kể lại mọi chuyện cho Đoàn Duy nghe. Tiến Mạnh hả hê:
- Tớ nghĩ tớ có thể làm gì đó để Khiết Nhã ít nhất ngó ngàng tới tớ dù chỉ một lần. Nhưng xem ra, không được Duy ạ!
- Vậy cậu đem Huỳnh Tuệ Lâm ra làm nền cho trò đùa của cậu đó ư?
- Không phũ phàng như vậy. Nhưng ít ra cô bé vẫn đang mường tượng tớ có ý định với cô bé. Khôi hài quá phải không hả?
Duy không trả lời. Vẻ mặt nghiêm lên hẳn. Bỏ ra ngoài và tu chai nước ừng ực. Tiến Mạnh cũng bỏ ra theo rồi hỏi: