Lúc này trong phòng ,hai người không hề biết có người bên ngoài.
“Sư huynh!” Quan Hương trên mặt nước mắt như chuỗi ngọc không ngừng chảy xuống , nhưng động tác trên tay cũng không có ngừng lại, “ Nàng ta rốt cuộc có cái gì tốt hơn muội chứ? Nhiều năm như vậy, sư huynh chẳng lẽ không hiểu được tâm ý của muội sao?”
“Xem ra, ngươi thật sự muốn chết!” Lê Ngạo Nhiên cố hết sức xoay người, muốn rút kiếm ra, nhưng cả người đều vô lực , ngã xuống giường.
Quan Hương cắn môi, sư huynh cư nhiên hận mình đến như vậy sao, lại muốn giết mình ? Không! Cái này không phải sự thật! Quan Hương từ từ bước lại gần, trang phục từng lớp rơi xuống chỉ còn lại nội y mỏng manh.
“Sư huynh, cầu người muốn ta .” Quan Hương hai mắt đã trở nên mê ly, thâm tình nhìn nam nhân mình yêu trước mắt.
“Muốn ngươi…..ngươi thật đáng chết!” Một tiếng quát lớn, cửa phòng bị đá văng ra , Bạch Nguyệt đứng ở cửa, tay cầm bách hoa tiên đằng đằng sát khí.
Quan Hương ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Bạch Nguyệt quên cả động.
“Nguyệt!” Lê Ngạo Nhiên nhìn thấy Bạch Nguyệt cũng lắp bắp kinh hãi, cố hết sức vội vàng giải thích:“ Nàng hãy nghe ta nói, sự tình không phải như nàng thấy đâu, ta cùng nàng ta không có gì, không có gì cả.”
“Làm sao không có gì!” Quan Hương chợt nở nụ cười , cười thật tươi, cười khổ sở, chỉ vào Bạch Nguyệt quát lên :“Ngươi chính là hồ ly tinh, đều như ngươi thấy, ta cùng sư huynh sớm đã có vợ chồng chi thực, ngươi mau cút đi cho ta!”
Lê Ngạo Nhiên kinh hoảng , vội vàng muốn đứng lên giải thích với Bạch Nguyệt, nhưng thân thể mềm nhũn vô lực ngã ngồi ở trên giường.
Bạch Nguyệt cười nhẹ bước vào, trên môi cười thật ngọt ngào , thuần khiết, mở to hai mắt nhìn Quan Hương, chậm rãi tiêu sái đi đến bên cạnh nàng.
“Ngươi muốn làm gì? Ngươi hiện tại cái gì đều thấy được, còn không mau cút đi ra ngoài!” Quan Hương cố đè nén lửa nóng không ngừng thiêu đốt trong người, hướng Bạch Nguyệt quát.
“Ta xem ngươi, rất muốn chết !”- Thanh âm Bạch Nguyệt đột nhiên trầm xuống , âm lãnh đến đáng sợ. Ánh mắt thâm trầm hàn băng nồng đậm sát khí của Bạch Nguyệt không ngừng phóng tới trên người Quan Hương. Rõ ràng là mùa hè, nhưng không khí trong phòng nháy mắt giảm xuống đến rét lạnh, làm cho người ta không lạnh mà run.
“Muốn dành nam nhân với ta, ngươi thật đúng là muốn chết! Ngươi nghĩ ta cũng ngu ngốc như ngươi sao ?” Bạch Nguyệt lạnh lùng nhìn gương mặt phiếm hồng của Quan Hương, nàng thật sự tức giận. Đây là nam nhân của nàng , sẽ không cho phép nữ nhân khác đụng vào, hiện tại nữ nhân này không biết liêm sỉ ,cư nhiên dám hạ dược muốn tính kế nam nhân của nàng.
Trong mắt Bạch Nguyệt giờ này chỉ còn sự giận dữ và sát khí tỏa ra không ngừng .Lí trí gần như bị che phủ , nhưng nàng chợt nhận ra hình như có gì đó không bình thường. Nếu vừa rồi không phải đuổi theo hắc y nhân đến đây , nói không chừng thật sự sẽ xảy ra chuyện luôn rồi.
“Ba” một thanh âm vang lên, Bạch Nguyệt không chút lưu tình dùng sức quất roi trong tay hướng tới chỗ da thịt lộ ra của Quan Hương. Lần này Bạch Nguyệt xuống tay vô cùng độc ác, trên người Quan Hương chỗ bị roi quất trúng đều da tróc thịt bong trộn lẫn máu tươi .
Lê Ngạo Nhiên nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. Xem tình hình trước mắt, Bạch Nguyệt không có hiểu lầm hắn , vốn trong lòng hắn đang cuống cuồng muốn giải thích, nghĩ trấn an nàng, sợ Bạch Nguyệt nghi ngờ mình sẽ bỏ đi . Lê Ngạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm, không hổ là nữ nhân của hắn , rất hiểu hắn , thật tốt.
“Ngươi! Hồ ly tinh dám đánh ta!” Quan Hương trợn tròn mắt không thể tin nhìn Bạch Nguyệt , từng cơn đau mãnh liệt ập tới từ những vết thương trên người khiến cho khuôn mặt nàng ta trở nên vặn vẹo khó coi.
“Ta chẳng những muốn đánh ngươi, ta còn muốn giết ngươi.” Bạch Nguyệt là hoàn toàn nổi giận, đem roi quơ múa rung động vù vù. Nếu Quan Hương này là quang minh chính đại đến tranh cùng nàng, nàng cũng sẽ không tức giận như thế. Hiện tại vấn đề là cư nhiên tưởng như vậy muốn đem nam nhân của nàng cường bạo. Đùa giỡn gì thế!
“Ngươi dám!” Quan Hương trừng mắt quát , nhưng là lời còn chưa dứt, Bạch Nguyệt lại vung roi quất tới càng mãnh liệt. Quan Hương chật vật né tránh . Đáng tiếc dược hiệu đã muốn bắt đầu phát huy, thân mình cũng bắt đầu mềm nhũn bất lực, không còn chút lực nào để tránh né công kích của Bạch Nguyệt . Trong nháy mắt, trên người đã chồng chéo vết roi hòa lẫn cùng máu nhìn thật kinh người. Quan Hương trong lòng bắt đầu hoảng sợ nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn từng roi mạnh mẽ quất về phía mình .
Nhưng lúc này , trong lòng Quan Hương cũng không hiểu, tại sao mỗi một roi Bạch Nguyệt quất xuống, nàng cảm thấy đau đớn bên ngoài, nhưng còn có một loại cảm giác run rẩy mãnh liệt trong lòng. Đó là một cảm giác vừa khổ sở lại vừa thoải mái. Làm cho nàng có chút không ngừng được muốn rên rỉ ra tiếng. Loại cảm giác này, lại có chút tuyệt vời. Cũng không thể gọi cảm giác ấy là gì, tất cả chỉ vì sư huynh mình thích nhất đây. Khuất nhục, mãnh liệt khuất nhục xông lên trong đầu Quan Hương .
Nàng ngước mắt nhìn về phía Lê Ngạo Nhiên chỉ nhận được ánh mặt lạnh lẽo cùng chán ghét của hắn .
Cảm giác thống khổ này còn khó chịu gấp mấy lần vết thương trên da thịt. Đây là nam nhân mà nàng yêu nhất , muốn đánh đổi tất cả để có được huynh ấy , nhưng cuối cùng chỉ nhận được sự lạnh lùng và chán ghét của hắn . Chẳng lẽ, sư huynh trong lòng thật sự không có một chút vị trí cho nàng sao? Nàng không cam lòng , không thể chịu nổi khuất nhục này , hướng đôi mắt ngập tràn thù hận nhìn Bạch Nguyệt, chính con hồ ly này đã gây ra tất cả , nàng nhất định phải trả thù .
“Dừng tay!” Đột nhiên một bóng dáng tiến vào, ôm lấy Quan Hương.
“A, lại là ngươi.” Bạch Nguyệt ngước mắt nhìn Lí Hưng, khinh thường nói,“Thật đúng là chủ sao thì nô tài thế ấy, xuất hiện thật sự là đúng lúc!”
“Bạch cô nương, cầu xin người, tha mạng cho tiểu thư nhà ta ” Lí Hưng nhìn thân thể Quan Hương đầy vết thương và máu, trong mắt tất cả đều là lo lắng cùng đau lòng.
“Hừ, ôm nàng cút đi, không được xuất hiện trước mặt chúng ta. Nếu không, gặp một lần giết một lần.” Bạch Nguyệt thu hồi roi, lạnh lùng nói.
“Tiện nhân! Ngươi chờ đó cho ta...... Chờ! Tiện nhân!” Quan Hương môi đều cắn nát , trong mắt đều là thù hận cùng không cam lòng.
“Đa tạ Bạch cô nương.” Lí Hưng không để ý Quan Hương giãy dụa, ôm Quan Hương vội vàng rời đi.
Nhìn hai bóng dáng biến mất, Bạch Nguyệt xoay người phất tay đóng cửa lại. Sắc mặt đen thui đến ngồi gần bên giường Lê Ngạo Nhiên.
Lê Ngạo Nhiên màu da cũng có một chút hồng, nhìn Bạch Nguyệt từng bước tới gần, có chút bối rối.
“Nói! Vì sao cùng nàng uống rượu?” Bạch Nguyệt ghé mặt sát vào Lê Ngạo Nhiên lớn tiếng chất vấn . Giờ khắc này nàng mới cảm thấy thả lỏng được một chút, thật không dám nghĩ nếu chuyện thật xảy ra như vậy nàng sẽ ra sao đây , nhớ tới một màn lúc nãy, nàng thật sự rất sợ , hai tay không tự chủ được vẫn còn hơi run run .
“Bởi vì nàng ta nói uống xong rồi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chúng ta nữa.” Lê Ngạo Nhiên cố hết sức nói, trên người khô nóng càng ngày càng mãnh liệt.
“Ngu ngốc, nói vậy huynh cũng tin.” Bạch Nguyệt lấy tay chỉ chỉ ngực Lê Ngạo Nhiên, lại càng đốt lên lửa dục vọng mà Lê Ngạo Nhiên đang cố áp chế xuống.
“Nàng đừng làm loạn “ Lê Ngạo Nhiên bắt được tay Bạch Nguyệt ,liếm liếm cánh môi khô khốc, tận lực đè xuống xúc động đang không ngừng thiêu đốt.
Bạch Nguyệt đầu tiên là sửng sốt, lập tức hiểu được đây là chuyện gì xảy ra. Vừa rồi Quan Hương nói cái gì, nếu không có người cùng hắn kia gì, sẽ chết? Thật độc ác mà.
“ Huynh không phát hiện rượu bị hạ dược sao? Còn là thuốc lợi hại như vậy.” Bạch Nguyệt nhíu mày, nghiêm giọng hỏi.
“Dược này do sư phụ ta điều chế, không phát hiện được.” Lê Ngạo Nhiên càng ngày càng nóng, cố gắng dùng nội lực đè xuống nhưng lại không có tác dụng, cảm giác càng khó chịu.
Bạch Nguyệt giật mình phát hiện sự bất thường của Lê Ngạo Nhiên, liền hồi tưởng lại những việc xảy ra gần đây . Thì ra mấy ngày nay Quan Hương không có xuất hiện, chắc là đang chuẩn bị kế họach , cận vệ của nàng cũng không thấy xuất hiện chắc là vì dược này. Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn bình rượu trên bàn, một roi quất tới đập nát tất cả, càng nhìn càng thêm tức giận.
“Nàng giết nàng ấy rồi sao?” Lê Ngạo Nhiên đột nhiên nhớ tới vấn đề này.
Bạch Nguyệt cười mà không đáp, hỏi ngược lại:“Nếu là ta bị nam nhân khác kê đơn như vậy, huynh sẽ làm gì?”
“Ta nhất định bầm thây hắn thành trăm mảnh.” Trên trán Lê Ngạo Nhiên đã phủ một tầng mồ hôi, nhưng lời thốt ra dứt khoát như đinh như chém sắt, giọng điệu tràn đầy sát khí khiến không khí xung quanh đột ngột hạ thấp .
“Ta cũng nghĩ sẽ làm như vậy, bất quá cảm thấy giết nàng ta sẽ làm bẩn roi huynh tặng ta nên tha nàng ấy một mạng. Nhưng nàng ấy cũng rất thảm .” Bạch Nguyệt cười khoái trá, thân mình thong thả chậm rãi bước đến ngoài bên cạnh Lê Ngạo Nhiên, đem roi để một bên, hai tay ôm cổ Lê Ngạo Nhiên.
Quan Hương, ha ha, nếu cũng là trúng loại dược này, cũng sẽ rất thảm. Bạch Nguyệt nghĩ vậy cảm thấy thoải mái không ít , ít nhất nàng ta cũng phải trả giá. Là lựa chọn cái chết ? Hay là lựa chọn cùng người khác hoan hảo để giải độc đây?
“Ta… ta không muốn trong tình trạng này mà đoạt lấy nàng .” Lê Ngạo Nhiên tận lực đè nén xuống lửa nóng không ngừng bốc lên trong người.
“Ta muốn giúp huynh giải độc.” Bạch Nguyệt nở nụ cười thật xinh đẹp, xinh đẹp đến rung động lòng , rồi đem môi dán lên môi Lê Ngạo Nhiên. Chậm rãi đem Lê Ngạo Nhiên đẩy ngã ở trên giường.
“Nàng…đứa ngốc này......” Lê Ngạo Nhiên lúc này thật sự không thể kiềm chế được nữa, để mặc lửa dục bốc cháy, vươn tay ôm chặt Bạch Nguyệt.
“Ta không muốn huynh có chuyện.” Bạch Nguyệt ôn nhu cười,thì thầm thổi khí bên tai Lê Ngạo Nhiên “Càng không để nữ nhân khác đến giải độc cho huynh.”
“Nguyệt, ta yêu nàng......” Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt, thâm tình nói.
“Ta cũng yêu huynh, rất yêu ,rất yêu.“Bạch Nguyệt ánh mắt thâm tình, tràn đầy yêu thương nhìn nam nhân trước mắt.
Không còn ngại ngần, trong mắt chỉ có nhau, đem bản thân đều giao phó cho đối phương.
Triền miên, hạnh phúc vô tận.
Một màn xuân sắc cứ thế kéo dài.
Trong tiểu đình bên ngoài , một nhóm người tụ tập , ánh mắt ái muội nhìn về hướng phòng của Lê Ngạo Nhiên tràn đầy hứng thú.
Suy nghĩ một chút cũng phải, động tĩnh lớn như vậy, làm sao có thể không đánh động đến người khác. Nhưng ở đây, ngoại trừ Lăng Ngôn còn có mười hai khuôn mặt xa lạ.
Nếu có Bạch Nguyệt ở đây, chắc chắn sẽ kinh hãi .Tất cả đều là tuấn nam mỹ nữ cùng tụ họp một chỗ.
“Chậc chậc ~ thật không nghĩ tới cung chủ chúng ta …một khi nóng tình … đúng là chuyên chú, hoàn toàn không chú ý tới sự hiện hữu của chúng ta .” Một nam tử trẻ tuổi cảm thán .
“Ngươi thôi đi, đó là bởi vì cung chủ trúng chiêu , nội lực tạm thời không có mới không phát hiện chúng ta.” Một tuyệt mĩ nữ tử khinh thường nói.
“Ta nói các ngươi, Tứ đại trưởng lão, Bát đại hộ pháp, tới nơi này chỉ để rình coi Cung chủ các ngươi gì kia thôi sao?” Lăng Ngôn khinh bỉ nhìn đám người đang náo lọan trước mặt.
“Lăng tiểu ca, ngươi nói cái này không đúng , vừa rồi là ai kêu chúng ta đến đây?” Lập tức có người lên tiếng trả lời .
“Haha, cái kia ….” Lăng Ngôn cười ha ha,“Nếu không chúng ta đánh cuộc đi .”
“Đánh cuộc ? Đánh cuộc cái gì?” Mọi người lập tức hăng hái lên hẳn .
“Đánh cuộc bọn họ tối hôm nay mấy lần.” Lăng Ngôn cười giảo hoạt.
“Ta phi!” Vị tuyệt sắc nữ tử khinh thường nói,“Ngu ngốc .Chẳng lẽ ngươi cùng nương tử ngươi động phòng lại nói cho người khác biết?”
Mọi người ồn ào khinh bỉ liếc nhìn Lăng Ngôn. Lăng Ngôn xấu hổ cười trừ, chuyển sang nói cái khác : “Không bằng chúng ta đánh cuộc sau tối hôm nay có thể hay không cho chúng ta một tiểu cung chủ, thế nào?”
Mọi người lập tức phấn khởi hẳn , cảm thấy việc này quả thật có thể làm. Thế là bắt đầu sôi nổi móc ngân phiếu ra.
“Ta cá một ngàn lượng, tối hôm nay thành.”
“Ta cá hai ngàn lượng tối hôm nay thành.”
“Ta......”
Không khí sôi nổi hẳn lên , tiếng bàn luận không dứt . Cuối cùng cả đám trợn mắt nhìn nhau, thu hồi ngân phiếu của mình . Bởi vì không có đánh cuộc ! Tất cả mọi người đều đánh cuộc tối nay hai người kia sẽ tạo bảo bối thành công .
“Ai, thực không thú vị gì cả.” Lăng Ngôn nhún vai.
“Cung chủ phu nhân thật lợi hại.” Một nam tử diện mạo đáng yêu mở miệng nói,“Vừa rồi đánh nữ nhân kia thật thê thảm. Rất sảng khoái. Tu vi nàng ấy cao hơn cả ta .”
“Cũng do nàng ta tự chuốt lấy. Còn tự coi mình là phu nhân cung chủ, mỗi lần đến Vô Ưu cung đều vênh váo tự đắc. Nay còn dám tính kế cung chủ, quả thật chán sống .” Một nữ tử xinh đẹp cao hứng nói.
Lăng Ngôn thản nhiên ngồi nghe mọi người bàn luận ngày càng cao hứng , chốc chốc hướng mắt nhìn về phía biệt viện .
Lúc này hai người trong phòng đang quấn quýt nhau không rời, mảy may chẳng hề biết bên ngoài cả đám người đang sôi nổi bàn luận về mình .
--- ------ ------ ------
Còn Lí Hưng ôm Quan Hương sử dụng khinh công một đường hướng ngoài thành lao đi. Quan Hương nhiệt độ cơ thể càng ngày càng cao. Nhận thấy sự khác thường của Quan Hương , Lí Hưng càng gia tăng tốc độ. Không thể để tiểu thư chết được!
“Buông ta ra......” Quan Hương suy yếu quát lên.
“Tiểu thư, không cần nói .” Lí Hưng lo lắng nhìn Quan Hương khuôn mặt ngày càng ửng hồng , cánh môi đỏ tươi ướt át kiều diễm làm cho hắn ngây ngô ngắm nhìn, hầu kết cao thấp di động.
“Con tiện nhân đáng chết kia….ta phải giết ả......” Quan Hương tức giận không ngừng quát lên nhưng thanh âm càng ngày càng nhỏ, cũng càng thêm run rẩy . Trong thân thể môt cổ khô nóng đang bốc lên làm cho nàng thêm khó chịu , rất nóng .
Lí Hưng ôm Quan Hương càng chặt, toàn lực thi triển khinh công bay đi phía ngoài thành. Rốt cục tới một rừng cây rậm rạp thì ngừng lại. Thật cẩn thận đỡ Quan Hương ngồi xuống dựa vào một cây cổ thụ.
Quan Hương gắt gao cắn môi, máu theo khóe miệng không ngừng chảy xuống dưới. Vì sao, vì sao cuối cùng nàng lại thất bại . Con tiện nhân kia vì sao xuất hiện lúc đó? Vì sao ả một mực tin tưởng sư huynh, mặc kệ khi đó nàng và sư huynh y phục đều xốc xếch, nói như thế nào cũng không tin.
Ngẩng đầu nhìn thấy Lí Hưng đang cởi y phục của hắn, Quan Hương mới giật mình kinh hãi, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, run giọng nói:“Ngươi muốn làm gì?”
“Tiểu thư, ta sẽ không để người chết .” Lí Hưng động tác trên tay nhanh hơn .
“Dừng tay! Nô tài đê tiện cũng dám chạm vào ta!” Quan Hương trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
“Tiểu thư, ta nói rồi, ta sẽ không cho ngươi chết.” Nghe lời nói của Quan Hương ,trong đáy mắt Lí Hưng hiện lên đau đớn, nhưng không ngừng động tác trên tay. Hắn nhất định phải cứu nàng .
“Dừng tay, ngươi cút ngay cho ta! Tên nô tài đê tiện cũng xứng chạm vào ta?” Quan Hương cố sức giãy dụa, nhưng cả người không có một chút khí lực.
“Tiểu thư, nếu người cảm thấy ta rất thấp tiện, thực chán ghét, như vậy ngươi nhắm mắt lại, đem ta nghĩ thành Lê công tử.” Lí Hưng ôm Quan Hương vào lòng, nhẹ nhàng thì thầm bên tai Quan Hương.
“Tên nô tài đê tiện ! Vô liêm sỉ......” Quan Hương không ngừng quát lên ,hai dòng nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, nhắm hai mắt lại, thanh âm lại ngày càng nhỏ. Thân thể bị dục vọng thiêu đốt dần dần,cuối cùng không thể thốt nên lời. Nhưng nàng không cam lòng , nước mắt vẫn không ngừng chảy .
Nàng thề tất cả khuất nhục hôm nay của nàng sẽ bắt con tiện nhân Bạch Nguyệt phải trả lại gấp trăm lần. Nhất định phải tìm thật nhiều nô tài cường bạo ả. Đem ả cường bạo cho đến chết. Tiện nhân, ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ quay về giết ngươi !
Hôm sau, sáng sớm, trong biệt viện, từng tia nắng sớm chiếu rọi lên hai người đang ôm nhau nằm ngủ trên giường Trong phòng là một đống hỗn độn. Đây là do Bạch Nguyệt ngày hôm qua tạo thành .
--- ------ ------ ------ ------ --------
Bạch Nguyệt tựa vào trước ngực Lê Ngạo Nhiên, ngón tay đâm đâm vào ngực hắn, than thở nói:“Mệt chết người!”
Lê Ngạo Nhiên chỉ cười , ôm chầm lấy Bạch Nguyệt, lại không an phận hôn lên môi Bạch Nguyệt.
“Không cần.” Bạch Nguyệt cười trốn tránh Lê Ngạo Nhiên hôn,“Mệt mỏi quá , huynh còn như vậy hôm nay ta không rời giường nổi đâu!”
“Vậy không cần rời giường .” Bàn tay Lê Ngạo Nhiên đã bắt đầu du ngoạn trên người Bạch Nguyệt .
“Không muốn, không muốn, thật rất mệt.” Bạch Nguyệt cười đùa trốn tránh ma trảo Lê Ngạo Nhiên.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Mặt Lê Ngạo Nhiên lập tức trầm xuống, động tác trên tay vẫn không dừng lại.
Bạch Nguyệt đỏ bừng mặt, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, đẩy đẩy Lê Ngạo Nhiên nói:“Bên ngoài có người gõ cửa.”
“Không cần để ý.” Lê Ngạo Nhiên một cái xoay người đem Bạch Nguyệt đặt dưới thân .
“Tham kiến cung chủ!” Bên ngoài đột nhiên một loạt thanh âm cung kính vang lên.
Lê Ngạo Nhiên thật muốn giết người . Đám hỗn đản này là cố ý , rõ ràng chính là cố ý!
Bạch Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, thấp giọng nói:“Bên ngoài giống như có rất nhiều người?”
“Là Vô Ưu cung trưởng lão và nhóm hộ pháp.” Lê Ngạo Nhiên nghiến răng trả lời.
“A?” Bạch Nguyệt vội vàng đem Lê Ngạo Nhiên đẩy xuống,“Bọn họ muốn tìm huynh?”
"Chờ chúng ta đi ra ngoài, sau đó muốn trêu chọc ta." Lê Ngạo Nhiên cau mày. Hắn quá hiểu tính tình của đám người bên ngoài.
Mà giờ phút này, bên ngoài, một đám người đang mong chờ nhìn cửa phòng, chờ mong nhìn thấy phản ứng của cung chủ. Tất cả mọi người đều một bộ mặt xem kịch vui . Phải biết rằng, đây là cơ hội ngàn năm mới có một lần. Cung chủ Vô Ưu cung cuồng ngạo lãnh khốc lại bị nữ nhân tính kế hạ dược, lại cùng một nữ nhân triền miên đến hừng đông? Thật muốn lập tức thấy được dáng vẻ của cung chủ lúc này.
“Bây giờ làm sao? Chúng ta đi ra ngoài?” Bạch Nguyệt đứng dậy chuẩn bị mặc quần áo, lại phát hiện cả người đau nhức không còn chút sức lực nào.
“Để bọn họ chờ, chúng ta lại......” Lê Ngạo Nhiên cười mờ ám, một phen ôm Bạch Nguyệt lại lần nữa đè ép lên người nàng.
Bạch Nguyệt hô một tiếng nhỏ, nhưng toàn bộ âm thanh đều bị Lê Ngạo Nhiên dùng môi chặn lại, rốt cuộc không còn thanh âm nào.
Bên ngoài, một đám người quay mặt nhìn nhau cười ái muội ,ai cũng hiểu trong phòng đang xảy ra chuyện gì. Xem ra, lần này cung chủ nhà mình hãm rất sâu.
“Làm sao bây giờ?” Một trong tứ đại trưởng lão cũng chính là vị mỹ nữ đêm qua khinh bỉ Lăng Ngôn -- Lạc Già Minh, nhún vai, bất đắc dĩ hỏi.
Mọi người đều biết điểm mấu chốt của cung chủ, vừa rồi làm ầm ĩ một chút nhưng nếu lại tiếp tục phỏng chừng toàn bộ đều bị đuổi giết.
“Còn có biện pháp nào, chờ .” Một trong bát đại hộ pháp , vị nam tử có khuôn mặt đáng yêu như một tiểu oa nhi -- Khuyết Mê bất đắc dĩ nói. Đây cũng là hắc y nhân đêm qua dẫn Bạch Nguyệt tới đây.
Mọi người nhìn nhau cười ái muội cùng đáng khinh. Không cần thương lượng, một đám người nhất trí yên lặng tiến lên muốn áp tai sát vào cửa sổ.