Tới khuya, đám người Bạch Nguyệt mới về tới quán trọ.
Chỉ khác là khi rời đi là ba người, nhưng khi về lại có thêm Thải Hà.
“ Ngủ đi, ngày mai chúng ta lại đi xem đèn .” Lê Ngạo Nhiên theo thói quen vuốt ve mái tóc mềm mại của Bạch Nguyệt.
“ Ừ.” Bạch Nguyệt tươi cười gật đầu, xoay người nhìn Thải Hà nói:“ Đi thôi.” Dứt lời, đi về phía trước.
Thải Hà không có biểu hiện gì, chỉ yên lặng đi theo.
Chờ Thải Hà vào phòng, Bạch Nguyệt đóng cửa lại, nhìn gương mặt Thải Hà bình tĩnh, thậm chí vô cảm, nhưng đôi tay run run đã bán đừng nàng.
Bạch Nguyệt nhịn cười, hiểu được rằng nha đầu này vẫn nghĩ mình là nam nhân.
Đột nhiên, Bạch Nguyệt ghé sát vào tai Thải Hà thì thầm.” Ngươi đang sợ? Sợ ta sao?” Cố trầm giọng cho giống một nam nhân .
Thải Hà sửng sốt, lập tức ngẩng đầu nói:“ Không, không sợ. Từ nay về sau, ta là người của công tử, công tử muốn gì, ta đều làm.” Giọng run run làm Bạch Nguyệt nổi lên ý định trêu cợt tiểu cô nương này.
“ Vậy thì tốt rồi, ngồi xuống đây.” Bạch Nguyệt chỉ chỉ cái giường, miệng cười xấu xa.
Thải Hà không nói gì, chậm chạp đi đến bên giường, ngồi xuống. Bạch Nguyệt cúi đầu cười, ngồi bên Thải Hà. Nâng tay xoa đùi Thải Hà, Thải Hà liền run rẩy. Không biết là sợ hãi, hay đau đớn, có lẽ là cả hai.
Bạch Nguyệt nhẹ nhàng cuốn ống quần Thải Hà lên , để lộ ra làn da trắng nõn, và những vết thương đang rỉ máu. Mặt Bạch Nguyệt trầm xuống, lấy một cái bình sứ nhỏ trong ngực, cẩn thận đổ lên vết thương. Xong rồi lại vén bên kia, rắc thuốc.
Đột nhiên, nàng cảm nhận được trên tay mình có chút ẩm ướt. Bạch Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt Thải Hà đã ướt đẫm nước mắt.
“ Công tử…….” Thải Hà nghẹn ngào . Vì sao nàng khóc, khóc vì cái gì chứ? Vì hiểu lầm người này mua về chỉ để làm ấm giường, hay vì rốt cuộc cũng có người đối xử tốt với mình, hay vì một cái gì đó? Không biết, cũng không rõ nữa.
“ Ha ha.” Bạch Nguyệt cười dịu dàng.“ Đừng khóc, nữ nhân mà khóc thì xấu lắm. Cười lên.”
“ Dạ.” Thải Hà nín khóc mỉm cười, nhưng nước mắt vẫn trào khóe mắt, chảy xuống.
“ Lau đi.” Bạch Nguyệt nhìn Thải Hà, cười dịu dàng, nha đầu ngốc này, làm nàng không thể kìm lòng muốn vươn tay giúp đỡ. Có lẽ chính là đôi mắt kiên cường của nàng ấy đã hấp dẫn mình . Thật sự, rất giống nàng lúc trước.
Thải Hà nhìn mà ngây ngẩn, người này cười lên thật sự rất đẹp , như hút cả linh hồn người nào lỡ nhìn thấy.
Cầm lấy khăn Bạch Nguyệt đưa, Thải Hà lau mặt. Cố kìm nén cảm giác nghẹn ngào.
Bạch Nguyệt không biết, từ giờ khắc này, nữ tử trước mặt này đã tặng cả tính mệnh của nàng cho mình, chỉ là mãi lâu sau khi hiểu được, thì cảnh còn người mất.
“ Ngủ đi.” Bạch Nguyệt rửa mặt sạch sẽ, giống như đứa trẻ, nhảy ầm lên giường, vươn tay ôm chầm Thải Hà.
Thải Hà mặt đỏ bừng, ngập ngừng không biết nói gì.
Bạch Nguyệt cười:“ Đồ ngốc, ta là nữ .” Bây giờ nàng mới dùng giọng thật.
Thải Hà nghe được giọng nói mềm mại, hơi kinh ngạc, nước mắt lại trào ra khóe mắt.
Mặc kệ người là nam, hay nữ, mạng sống của ta, từ nay về sau, do ngài định đoạt.
Đêm dài, Thải Hà nằm bên cạnh Bạch Nguyệt, lắng nghe tiếng hô hấp đều đặn, nội tâm ấm áp, an toàn, xoay người, ngắm nhìn gương mặt Bạch Nguyệt say giấc, sau đó cũng chìm sâu vào giấc ngủ.
Hôm sau, Bạch Nguyệt tỉnh dậy, đã thấy Thải Hà rời giường, vẫn mặc bộ áo cũ hôm qua. Nhăn mày, tìm trong tai nải, ném cho Thải Hà một bộ nữ trang:“ Thay đi .”
Thải Hà không nói gì , đi ra sau tấm bình phong thay quần áo.
Bạch Nguyệt nhìn Thải Hà, đôi mắt lóe sáng, quả nhiên ‘ người đẹp vì lụa’, Thải Hà không quá đẹp, nhưng cũng coi là tiểu mỹ nữ, gương mặt thanh tú, dịu dàng .
“ Thải Hà là người địa phương sao ?” Bạch Nguyệt mặc áo khoác, loay hoay tìm vạt áo. Mỗi lần mặc quần áo đều tốn rất nhiều thời gian, quần áo cổ đại thật rườm rà. Tìm mãi không thấy đầu thắt lưng đằng sau, bất ngờ có bàn tay chai sần từ đằng sau giúp đỡ nàng.
Thải Hà cúi đầu, từ tốn giúp Bạch Nguyệt cột chắc vạt áo, trả lời:“ Dạ, là người địa phương.”
“ Vậy, ngươi đã xem hội đèn?” Bạch Nguyệt đứng im chờ Thải Hà giúp mình mặc áo.
“ Đã xem.” Thải Hà thấp giọng trả lời, giọng như nghẹn lại, có lẽ đang nhớ chuyện gì đó không vui.
Bạch Nguyệt không hỏi nữa, mặc quần áo, rửa mặt xong, cùng Thải Hà xuống lầu.
Đi xuống lầu, Lê Ngạo Nhiên, Lăng Ngôn đã chọn sẵn chỗ sạch sẽ chờ hai nàng, thấy hai người xuống mới kêu tiểu nhị mang đồ ăn dọn lên.
“ Hôm nay có gì vui không ? Đến tối hội đèn mới bắt đầu mà .” Bạch Nguyệt vừa ngồi đã hỏi. Thải Hà vẫn đứng bên cạnh nàng.
“ Có nhiều đoàn xiếc ảo thuật, và múa rồng biểu diễn.” Lăng Ngôn trả lời.
“ Vậy sao, thế dùng cơm xong thì đi xem.” Bạch Nguyệt giờ mới phát hiện Thải Hà không ngồi xuống, nói.“ Sao không ngồi ? Ngồi bên cạnh ta.”
Thải Hà lắc đầu, chậm rãi nói. "Là công tử mua ta...ta về sau chính là nô tỳ của công tử. Nô tỳ sao có thể cùng chủ tử ngồi ăn cơm?"
Bạch Nguyệt giật khóe môi, đầu óc cổ nhân thật là . Bạch Nguyệt liếc một cái rồi thản nhiên nói:“ Hoặc là cùng ngồi ăn cơm, hoặc là ngươi đi đi.”
Dứt lời, Thải Hà quy củ ngồi bên cạnh Bạch Nguyệt.
Hai nam nhân chỉ nhìn, không nói lời nào.
Mọi người dùng cơm xong, ra cửa, nhìn đường phố tấp nập người qua lại, Bạch Nguyệt há hốc miệng.
Tại quán trà, tửu lâu chật ních người, ai cũng cố chiếm chỗ tốt nhất để xem múa rồng. Bạch Nguyệt nghiêng đầu liếc xung quanh, tất cả hàng quán đều đông khách.
Quay đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên, Lê Ngạo Nhiên cười cười, ôm lấy Bạch Nguyệt. Lăng Ngôn cũng ôm Thải Hà, hai người nhún chân, bay vọt lên nóc nhà. Bạch Nguyệt nghe tiếng xì xào bên tai, đám đông nghẹn họng nhìn trân trối, mà nữ tử đều phóng đến ánh mắt hâm mộ. Bạch Nguyệt cười bất đắc dĩ, nam nhân này thật tùy tính.
Nhưng loại cảm giác này hình như cũng rất tốt, nàng thích nó.
Nhìn thấy hành động của đám người Lê Ngạo Nhiên, mấy người có võ công đều làm theo, thi triển khinh công lũ lượt nhảy lên mấy nóc nhà khác.
Xa xa, trên tầng hai tửu, một người trang phục cao quý đang nhìn chăm chăm Lê Ngạo Nhiên.
“ Đó là ai?” Nam tử hỏi.
“ Bẩm gia, đó là Thánh y Vô Ưu Cung, Lê Ngạo Nhiên.” Một người phía sau cung kính trả lời.
“ Vậy à” Nam tử khẽ gật đầu, trầm mặc, không biết đang suy tính gì, là Thánh y giỏi dùng độc không ai sánh bằng?
Mà tại một tửu lâu khác, đôi mắt ưng cuồng bạo nhìn đám người Lê Ngạo Nhiên. Ánh mắt nhìn Lê Ngạo Nhiên đầy tính toán.