( từ chương này mình sẽ đổi cách xưng hô của hai nhân vật chính nha…..cho có tình cảm ấy mà….hehe)
Quay đầu, Bạch Nguyệt liền nhìn thấy ngay là Lê Ngạo Nhiên. Đôi mắt màu xanh biếc chẳng hề trầm tĩnh nữa,dđlqđ khoảnh khắc này Bạch Nguyệt cảm nhận
được sự quan tâm lo lắng từ ánh mắt của hắn .
Bạch Nguyệt cắn
chặt môi, cắn đến trắng bệch. Nhìn Bạch Nguyệt như vậy, Lê Ngạo Nhiên
ngây người, vội vàng tiến lên, quan sát khắp người Bạch Nguyệt xem nàng
có bị thương hay không.dđlqđ Thật may, chỉ bị trầy da trên tay, hắn
ngẩng đầu nhìn đôi mắt Bạch Nguyệt lóe sáng.
Khóa mắt Bạch Nguyệt lóng lánh giọt nước trong suốt, lại nhờ người này cứu mình, vì sao mỗi
lần gặp nguy hiểm hắn luôn xuất hiện kịp thời? Hỏi mình vừa rồi có sợ
hay không? Đương nhiên sợ, kỳ thật nàng rất sợ. Ả điên kia thực sự muốn
giết nàng.
“Cám ơn, cám ơn huynh…” Bạch Nguyệt nghẹn ngào.
Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt rơi lệ, thật không biết làm sao, hắn vội
bắt mạch cho nàng, tìm hiểu xem nàng có bị nội thương hay không. Bạch
Nguyệt cảm thấy cổ tay được một bàn tay ấm áp nắm lấy, một người luôn
lạnh lùng như hắn, sao bàn tay lại ấm áp đến như thế. Vừa rồi,dđlqđ chỉ
cách cái chết trong đường tơ kẽ tóc, giờ đây cảm nhận hơi ấm từ Lê Ngạo
Nhiên, trong lòng Bạch Nguyệt đột nhiên cảm thấy hoảng hốt. Đã bao lâu,
đã bao lâu rồi nàng không có cảm nhận được hơi ấm như thế?
Tiếp
tục bắt mạch cho Bạch Nguyệt, Lê Ngạo Nhiên giận tái mặt, quả nhiên bị
nội thương, tuy rằng không nặng lắm, nhưng đủ khiến hắn giận điên rồi.
Kẻ vừa rồi nhìn dáng người có lẽ là nữ nhân, nhưng là ai, dám ra tay với Bạch Nguyệt? Cảm giác tay Bạch Nguyệt run run,dđlqđ Lê Ngạo Nhiên càng
nắm chặt:” Không sợ, từ nay về sau, ta sẽ không để những chuyện như thế
này phát sinh.” Chỉ trong chớp mắt, Bạch Nguyệt bỗng muốn òa lên nức nở, muốn đem hết mọi ủy khuất trong lòng phát tiết ra ngoài.
Cứ nghĩ rằng, ba mẹ đã qua đời rồi, sẽ không còn ai cho nàng cảm giác ấm áp
tình thân nữa, biết mình ốm, nhưng vẫn cố đứng lên đi làm, lúc té xỉu
ngay tại phòng làm việc, cũng chẳng có ai thèm quan tâm, chăm sóc nàng . Không có,dđlqđ cho đến gờ cũng không có ai cả.
Lê Ngạo Nhiên
nhìn sắc mặt Bạch Nguyệt trắng bệch, không thốt được lời nào, mà hắn
cũng không dám cất tiếng hỏi, chỉ ôm lấy Bạch Nguyệt, đi trở về phòng .
Bạch Nguyệt đột ngột rơi vào một lồng ngực ấm áp, cắn môi, kiềm chế nước mắt muốn rơi xuống. Nơi này thật sự rất ấm áp, thật sự rất ấm áp. Giờ
khắc này, nàng chỉ muốn để cho mình lệ thuộc vào một lần đi, hưởng thụ
tấm chân tình này.dđlqđ Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nép sát vào ngực Lê Ngạo
Nhiên.
Lê Ngạo Nhiên cúi đầu nhìn cô gái nằm trong lòng mình, ánh mắt có chút phức tạp. Khi hắn nhìn lưỡi kiếm kia bổ vào nàng, trong
lòng bỗng nhiên vô cùng lo lắng và hoảng sợ .
Trở về phòng Bạch
Nguyệt, đặt Bạch Nguyệt lên giường, ánh mắt nàng vẫn trống rỗng, nuốt
xuống viên thuốc Lê Ngạo Nhiên đưa cho. Lập tức luồng khí nóng cuồn cuộn trong cơ thể đã dần dịu xuống, mát lành dễ chịu, khiến tâm tình nàng
cũng dịu đi nhiều.
“Huynh lại cứu ta.” Bạch Nguyệt quay đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên, cười khổ.
“Dù sao nàng đã nguyện lấy thân báo đáp, không ngại cứu thêm một lần nữa.” Lê Ngạo Nhiên mở miệng trêu ghẹo.
Bạch Nguyệt cũng không phản bác Lê Ngạo Nhiên, chỉ khẽ nhắm mắt, trên mặt
lại toát ra vẻ đau thương.dđlqđ Nếu Lê Ngạo Nhiên không có mặt? Có lẽ
nàng thật sự sẽ chết. Cái chết sao mà lạnh lẽo đáng sợ như vậy. Nàng
không bao giờ muốn nếm thử cái cảm giác kia nữa. Nhớ lại lần bị xô xuống vách núi kia, bị dòng nước nhấn chìm, cảm giác lạnh lẽo vây khốn mọi
nơi, có cảm giác như bản thân nàng vốn dĩ không hề tồn tại.
Lê
Ngạo Nhiên nhìn thấy vẻ đau thương trên mặt Bạch Nguyệt,dđlqđ nhẹ nhàng
cầm tay nàng, trịnh trọng khẳng định:” Về sau, sẽ không xảy ra những
chuyện như thế này nữa.”
Bạch Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, đối
diện với đôi mắt màu xanh thẳm trong suốt, lúc sau mới thốt ra tiếng:”
Ta, ta có thể dựa vào huynh không?”
“Cho ta xem vết thương trên mặt.” Lê Ngạo Nhiên cẩn thận quan sát vết sẹo.”
Vết thương tuy không sâu nhưng lại bị tổn thương nhiều lần.”
Bạch Nguyệt cười khổ, gật đầu:“Uh, lúc vết thương vừa kết vẩy, lại bị người
ta đánh vào, nên lại chảy máu.” Trong lòng nàng thật sự bội phục Lê Ngạo Nhiên.
Lê Ngạo Nhiên sửng sốt, nhìn Bạch Nguyệt cười như đang
kể chuyện của người khác chứ không phải của mình,dđlqđ trong lòng bỗng
nhiên cảm thấy rất tò mò. Hắn rất muốn biết quá khứ của nàng.
Dưới ánh nến, Lê Ngạo Nhiên cẩn thận lấy thuốc, tự tay bôi cho Bạch
Nguyệt, Bạch Nguyệt ngửi được mùi thơm ngát của thuốc, hơi nhíu mày. Mùi thuốc này sao giống thuốc Trang Hàn Phong đưa cho nàng?
Bạch Nguyệt lấy thuốc từ trong ngực ra, đưa cho Lê Ngạo Nhiên, hỏi:“Đây là thuốc gì? Hình như rất giống thuốc của huynh.”
Lê Ngạo Nhiên nhận lấy, ngửi rồi trả lời:” Đây là Thiên Sơn Tuyết
Liên,dđlqđ tuy vị thuốc hơi nhẹ, nhưng rất ít thấy, là thuốc quý. Thuốc
này làm sao mà có?”
“Người ta tặng.” Bạch Nguyệt thầm nghĩ xú nam nhân kia tại sao lại tặng đồ quý như thế .
Lê Ngạo Nhiên cũng không trả lọ thuốc lại cho Bạch Nguyệt, lại lấy một hộp khác đưa cho nàng,:“Buổi sáng nhớ bôi lên vết thương.dđlqđ Ngày mai ta
lại tới tìm nàng. Đúng rồi, tên vừa nãy đánh lén nàng, có nghi ngờ ai
không?” Lê Ngạo Nhiên bình tĩnh hỏi.
Bạch Nguyệt không trả lời, hỏi lại:“Châm huynh sử dụng là gì vậy?”
“Thất nhật thống đoạn hồn.” Nhắc tới điều này, Lê Ngạo Nhiên giận tái mặt,
lạnh giọng âm thanh lạnh lùng nói.“Cứ mỗi ngày trôi qua, toàn thân sẽ
đau đớn càng dữ dội. Trong vòng bảy ngày mà không có giải dược, sẽ đau
quá mà chết!”
Bạch Nguyệt líu lưỡi, nam nhân này, đúng là tà ác, lại làm ra những loại độc như vậy.
“Nàng biết tên kia?” Đôi mắt xanh biếc của Lê Ngạo Nhiên như xoáy vào Bạch
Nguyệt, ánh mắt lạnh lẽo làm Bạch Nguyệt muốn lạnh run.
“Người đó là đệ tử Vũ Sơn phái chúng ta.” Bạch Nguyệt nhún vai, trả lời.” Hiện
giờ chắc không còn ở đây rồi!? Sự việc đã bại lộ rồi,dđlqđ lại trúng độc châm của huynh, chẳng biết có còn sống hay không.”
Lê Ngạo Nhiên chỉ nhíu mày, tính toán, lập tức nói với Bạch Nguyệt những điều cần chú ý, rồi rời đi ngay.
Bạch Nguyệt nhìn Lê Ngạo Nhiên rời đi, nằm trên giường, lấy ra mảnh ngọc Lê
Ngạo Nhiên đưa cho,dđlqđ ngắm nghía. Trong lòng vô cùng rối loạn, đột
nhiên nhớ lại, Lê Ngạo Nhiên chưa trả lại lọ thuốc Trang Hàn Phong tặng.
Đây là ý gì ? Nam nhân này, rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
Liên tục vài hôm, Bạch Nguyệt theo lời dặn của Lê Ngạo Nhiên, rất chú ý chăm sóc cho khuôn mặt.
Thuốc của Lê Ngạo Nhiên thật lợi hại, vết sẹo chậm rãi mờ dần, lớp da thịt
mới cũng dần trồi lên. Rốt cục, vết sẹo trên mặt Bạch Nguyệt cũng mờ dần đi.