Bạch Nguyệt chỉ đứng ở xa xa chờ Nạp Song mai táng hai tỷ đệ kia. Nhìn mọi
việc, Bạch Nguyệt khẽ thở dài. Biết Nạp Song muốn đi giết tên thiếu gia
ác độc kia, Bạch Nguyệt lắc đầu. Cho dù hiện tại giết hắn hay báo quan
phủ đến tập nã, (Bắt người) thì sao đây? Hai tỷ đệ chết oan kia liệu có
thể sống lại không? Người chết thì cũng đã chết rồi , có làm gì cũng trở thành vô nghĩa, nói báo thù chẳng qua là muốn giảm bớt sự áy náy của
bản thân mà thôi.
Nếu sớm biết có kết quả này , sao lúc trước còn làm như thế? Nhưng đáng tiếc trên thế giới này không có thuốc hối hận.
Cũng không biết Lục Du nói gì với Nạp Song, chỉ thấy Nạp Song một mực im
lặng. Đoàn người lại xuất phát, dọc đường đi, Nạp Song cũng không nói
một lời, chỉ là hờ hững ngồi dựa bên cửa sổ xe ngựa, ngắm nhìn cảnh vật
bên ngoài. Bạch Nguyệt nhìn tinh thần Nạp Song và Lục Du đều suy sụp và
chán nản ,cũng không khuyên lấy một câu. Có những việc chỉ có người
trong cuộc mới giải quyết được, bản thân nàng không nên tham dự.
” Ngạo Nhiên, ngươi thấy thế nào?” Trong một chiếc xe khác, Lăng Ngôn
chống cằm nhìn những cây cổ thụ lớn cứ lùi dần lại phía sau, buồn bực
nói.
” Thú vị.” Lê Ngạo Nhiên mở to mắt, hé lộ ra cặp mắt xanh biếc mê hồn.
” Chậc chậc…… Đây là lần đầu tiên ngươi nói lời này.” Lăng Ngôn có chút
kinh ngạc quay đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên. Đây là lần đầu tiên hắn có hứng
thú với người khác, và cũng lần đầu tiên hứng thú với một nữ nhân.
Lê Ngạo Nhiên không nói gì, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
——— ——————–
Xe ngựa ngừng lại, Nạp Song chán chường bước xuống xe, miễn cưỡng tiếp đón mọi người.
Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn đại môn, dùng một từ để khái quát: Khí phái. Lại
nhìn lần nữa: Tần vương phủ. Quả nhiên, khóe miệng Bạch Nguyệt run rẩy.
Thân phận Nạp Song không đơn giản. Nàng là quận chúa?
” Quận
chúa, người đã trở lại, tiểu quận chúa nàng……” Một vị trung niên nam tử, nhìn giống như quản gia từ sau đại môn vội vàng chạy tới.
” Cái
gì?! Tiểu muội nàng thế nào?” Nạp Song ngắt lời quản gia, không có ý
định nghe tiếp, kéo lấy Bạch Nguyệt lập tức chạy vào:” Bạch cô nương,
mạo muội, thỉnh. Quản gia, ngươi thay ta tiếp đón bọn họ.”
Bạch
Nguyệt đi theo Nạp Song chạy đến một gian phòng. Trong phòng, nha hoàn
nhìn thấy Nạp Song đều nhẹ nhàng thở hắt ra. Đứng ở cửa, Bạch Nguyệt
nghe thấy tiếng rên rỉ từ trong phòng truyền ra, giống như có tiếng
người bị vật gì chặn họng, không thể mở miệng. Theo Nạp Song đi vào,
Bạch Nguyệt nhìn khắp phòng, cảm thấy một trận khí lạnh.
Bên
trong, những thứ có thể đập vỡ đều đã bị phá nát, chăn màn đều bị xé
rơi đầy trên đất. Bên giường có hai nha hoàn khỏe mạnh dùng toàn lực giữ chặt một bóng dáng bé nhỏ đang liều mạng giãy dụa. Nghe tiếng rên nức
nở, Bạch Nguyệt biết rõ miệng đã bị nhét giẻ. Nạp Song nhìn chung quanh, cũng không có ý trách phạt, chỉ bước lên, lo lắng nhìn.
Hai nha
hoàn gặp quận chúa, cũng chỉ cúi đầu một lần, xem như hành lễ, lực đạo
cũng không có giảm bớt. Hiển nhiên việc này cũng không phải là lần đầu
phát sinh. Nạp song cầm lên những sợi dây vải ở đầu giường nhanh chóng
buộc cố định tay chân của người trên giường ở bốn góc giường .
Hai nha hoàn lui ra, Bạch Nguyệt lập tức bước lên, nhấc cánh tay người bị
cột, quả nhiên, một vệt màu đen kéo dài từ cánh tay xuống cổ tay.
” Bạch cô nương?” Nạp Song lo lắng hỏi Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt không nói gì, cúi đầu nhìn người nằm trên giường. Người ấy nhìn
khoảng 13, 14 tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy dữ tợn, ánh mắt trừng lớn,
hung hăng nhìn Bạch Nguyệt cùng Nạp Song. Miệng bị nhét vải, tứ chi cũng bị trói chặt nhưng vẫn liều mạng giãy dụa. Cứ mỗi lần nàng cử động đều
khiến cả chiếc giường run lên. Ở cái độ tuổi này mà bị bạo ngược thê
thảm như vậy, khiến Bạch Nguyệt lắp bắp kinh hãi.
” Cho mọi người đi ra ngoài.” Bạch Nguyệt biết rõ mấy chuyện mà người quyền quý kiêng kị.
Nạp Song phất tay với hai nha hoàn, hai người lui về phía sau vài bước, rồi xoay người rời đi.
” Bạch cô nương, thế nào?” Nạp Song nhìn khuôn mặt Bạch Nguyệt đầy ngưng trọng.
” Cái này có chút khó giải quyết, ta phải về Vũ Sơn phái lấy vài thứ mới
có thể chữa trì.” Bạch Nguyệt trả lời, vu thuật này đã được sư phó ghi
lại ghi lại trên sách, nhưng vệt đen này cũng quá lớn rồi.
” Cần cái gì vậy? Ta có thể thay Bạch cô nương chuẩn bị.” Nạp Song vội vàng hỏi.
” Một bộ kim châm, một bộ ngân châm. Một thanh đao nhỏ sắc, đại khái dài
như vậy.” Bạch Nguyệt miêu tả:” Còn cần một khối băng, trong phủ có
chứ?”
Nạp Song gật đầu:” Mấy cái này cũng không thành vấn đề. Có hầm băng, cho nên khối băng cũng không thành vấn đề.”
” Vậy được.” Bạch Nguyệt gật đầu:” Hiện tại rút vải từ miệng tiểu quận chúa ra, ta cần xem đầu lưỡi của nàng.”
Nạp Song cúi xuống, nhanh tay giật mạnh mảnh vải. Vừa lúc đó, tiểu công
chúa liền hét lên:” Ta muốn giết các ngươi, tất cả các ngươi đều đáng
chết, đều phải chết!……” Nạp Song nhanh chóng điểm á huyệt của tiểu quận
chúa.
Bạch Nguyệt nhíu mày, nhìn tiểu quận chúa há to miệng lại
không phát ra âm thanh nào, kết hợp với gương vặn vẹo , khiến Bạch
Nguyệt cảm thấy thật khó chịu, thật quỷ dị. Cầm cằm tiểu quận chúa, Bạch Nguyệt quan sát đầu lưỡi đã biến đen một chút, quả thật là Vu thuật.
” Có thể.” Bạch Nguyệt gật đầu:” Ngươi nhanh chuẩn bị mọi thứ, ta sẽ chuẩn trị cho tiểu công chúa.”
” Bạch cô nương……” Nạp Song mở miệng hỏi:” Muội muội ta, nàng, nàng….. Làm sao vậy?”
” Có những việc ngươi không nên biết thì tốt hơn.” Bạch Nguyệt lạnh lùng
trả lời:” Tặng cho quận chúa một câu: Có đôi khi, biết ít một chút sống
sẽ thoải mái hơn.”
Nạp Song sững sờ tại chỗ, Bạch Nguyệt xoay
người đi ra cửa. Tuy biết tiểu quận chúa trúng vu thuật, nhưng cần phải
kết hợp châm cứu mới cứu được, mình làm sao biết chính xác các huyệt vị
đây? Xem ra phải tìm thầy thuốc phối hợp mới được. Thầy thuốc? Không
phải đã có sẵn đó sao? Trong đầu Bạch Nguyệt hiện lên đôi mắt xanh biếc
của vị Vô Ưu Cung chủ nào đấy. Hắn lúc nào cũng yên lặng , lạnh lùng ,
trầm ổn giống….. Giống cái gì nhỉ, như một đầm nước lặng yên vậy. Bạch
Nguyệt cũng cảm thấy kì quái, sao nàng lại liên tưởng đến cái này. Hình
như cũng không chính xác lắm. Người kia không để mọi thứ vào trong mắt,
giống như bất cứ cài gì cũng không thu hút được hắn.
Khiêu
chiến, nàng thích. Bạch Nguyệt mỉm cười giảo hoạt. Cảm thấy khuôn mặt
vĩnh viễn lạnh nhạt kia đột nhiên có biểu tình phong phú thì thú vị đến
mức nào. Quan trọng nhất là chuyện của tiểu quận chúa hình như không đơn giản, nếu kẻ hạ độc thủ sau lưng mà biết ai cứu nàng, mà mình thì không quyền không thế hình như cũng không ổn. Đem hắn kéo vào, chẳng phải sẽ
tốt hơn nhiều sao?
Bạch Nguyệt cố gắng đè xuống sự áy náy trong lòng:” A, ta thật sự là là một người độc ác mà. Tội lỗi tội lỗi.”
Đang ngồi trong một tiểu đình nghỉ ngơi, Lê Ngạo Nhiên đột nhiên rùng mình,
ngẩng đầu nhìn bốn phía lại không phát hiện có gì khác lạ.