Phát
Thanh Viên khẽ giật mình, sau đó hơi cúi đầu, tựa như không đành lòng đối mặt
với nó.
Lúc
này, vì là ngồi mặt đối mặt, Tô Tiếu mới phát hiện lông mi của Phát Thanh Viên
rất dài, làm cô kìm lòng không được muốn vươn tay ra sờ một cái.
Có
những người luôn không thể nói lý, chút tiểu tiết nho nhỏ cũng có thể khiến cô
ngứa ngáy trong lòng, giống như lúc này, Tô Tiếu nhớ tới một câu nói, “Chỉ là
một cái cúi đầu thùy mị.” *_* (k bit phải làm sao cho văn thơ nữa)
Dầu
rằng hiện giờ không thấy rõ cậu ta có thẹn thùng hay không…
Ngay
lúc trái tim Tô Tiếu còn đang bất ổn, Phát
Thanh Viên ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy, như chứa cả biển sâu. Cuối cùng,
cậu ta đã có phản ứng.
“Xin
lỗi, tôi không nên giết cậu nhiều lần như vậy.”
Tô
Tiếu: “…”
Không
phải tôi muốn nghe cậu xin lỗi! Lẽ nào cậu chỉ có phăn ứng như thế thôi sao?
Tô Tiếu
thấy mình sắp nghẹn đến nội thương rồi, cô vội vội vàng vàng ăn cho xong cơm,
nói câu tạm biệt với Phát Thanh Viên rồi chạy mất dạng, kết quả đi tới cửa lại
không cam tâm quay đầu lại nhìn một cái, lập tức rơi lệ đầy mặt.
Trường học
có quy định, ở căn tin ăn cơm xong phải chủ động đưa khay ăn trả lại ở xe thu
dọn, vừa nãy cô bị kích động nên quên mất, giờ nhìn thấy Phát Thanh Viên mỗi
tay một khay ăn đứng ở đó xếp hàng chờ đổ cơm thừa, cô bỗng cảm thấy tâm tàn ý
lạnh, xong rồi, lần này thật sự là cô không còn mặt mũi gặp người nữa rồi.
Có lẽ
là thấy mất mặt quá, Tô Tiếu hai ngày không vào game, nhưng cô lại cảm giác như
ông trời đối nghịch với mình, rõ ràng là không vào game, phải không gặp phải
Phát Thanh Viên chứ, thế mà cứ hễ đi lên tự học, lấy nước, mua đồ ăn, là luôn
thấy cậu ta. Có lầm không, vườn trường lớn như thế, sao có thể trùng hợp vậy
chứ, lúc nào cũng đụng mặt?
Đụng
mặt nhiều lần, tâm tình cũng từ khẩn trương thành chết lặng, sau cùng, cô còn
có thể vẫy vẫy túi bánh tai mèo trong tay, tự nhiên bắt chuyện với cậu ta,
“Hây, đi mua đồ ăn khuya à?”
“Ừ, sao
mua nhiều đồ thế?” Phát Thanh Viên nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay Tô Tiếu, mày
khẽ nhíu lại, “Tôi cầm cho!” Nói xong, cậu đưa tay ra xách lấy cái túi nilon to
phồng trong tay Tô Tiếu.
Động
tác ấy, trực tiếp làm Tô Tiếu lùi về sau hai bước.
“Không
cần, không cần, nhẹ lắm, không nặng tí nào đâu.”
ABC lần
trước Trần Vi mua bị cô dùng hết rồi, kết quả Trần Vi giận, sai cô đi mua, bởi
nhu cầu của Trần Vi lớn, nên cô chọn riêng một cái túi đen sắp vào, trông qua
thì rất to, nhưng băng vệ sinh ấy mà, có thể nặng tới đâu chứ!
Nhưng
cái thứ đồ này mà để Phát Thanh Viên cầm, lỡ bị cậu ta thấy, chẳng phải cô lại
bị mất mặt lần nữa? Thật sự là xui tám đời mà.
Ra khỏi
siêu thị sinh viên, tay Tô Tiếu xách theo một đống túi, Phát Thanh Viên thì hai
tay cắm túi quần, hai người sóng vai đi cùng nhau, bước chân cực kỳ quỷ dị.
Đợi đi
được một đoạn đường, cái túi trong tay Tô Tiếu lần thứ 3 va vào chân của Phát
Thanh Viên, thì rốt cuộc cậu xoay người qua, mặt lạnh tay lại kiên quyết lạ
thường kéo cái túi trong tay Tô Tiếu qua.
Tô Tiếu
cố giãy dụa, lại sợ làm mạnh quá thì cậu ta nhìn thấy đồ trong đó mất, chỉ đành
buông tay. Không ngờ Phát Thanh Viên chắc tưởng Tô Tiếu chết cũng không buông
tay, lại dùng thêm lực…Kết quả là cái túi đen bị rách ra….
Một
đống băng vệ sinh lăn ra ngoài.
Lúc này
mới có 8 giờ tối, dọc đoạn đường tới siêu thị sinh viên có rất nhiều người qua
lại, Tô Tiếu xấu hổ đỏ cả mặt, cô vội vàng cúi người xuống nhặt, lại phát hiện
Phát Thanh Viên sắc mặt chẳng có gì khác thường, cậu ta đã đi tới trước bịch
lăn xa nhất kia, cúi xuống nhặt bịch băng vệ sinh lên, có lẽ trên đó bị dính
bụi, cậu còn dùng tay phủi nhẹ vài cái.
Mặt Tô
Tiếu càng đỏ bừng lên.
Nhưng
bỗng nhiên cô rất muốn hỏi, “Bạn học Tần, mặt bạn bị liệt bẩm sinh à?”
Cái túi
đen bị rách mất rồi, mấy túi khác đều đựng đồ ăn, cũng không nhét được mấy bịch
băng vệ sinh này, từ đây về tới phòng còn một đoạn dài nữa, dù cho cô mỗi tay
hai cái cũng không cầm được, lẽ nào còn bắt
Phát Thanh Viên mỗi tay hai bịch nữa?
Đang
lúc sốt ruột, thì cô phát hiện Phát Thanh Viên đã cởi áo khoác ra, sau đó bọc
mấy bịch đồ vào trong áo.
“Đi
thôi!”
Làm
xong mọi thứ đó, Phát Thanh Viên vẫn không một biểu tình như cũ, cậu đi được
mấy bước mới phát hiện Tô Tiếu chưa đi theo, liền dừng lại, xoay nghiêng người
đứng,”Sao vậy?”
Phía
trong áo khoác vẫn phong phanh như cũ, chỉ có một cái áo sơ mi, nhưng vì là màu
tím sẫm, bởi trong tay ôm một đống đồ, ống tay áo vén lên, lộ cổ tay, chỉ một
chi tiết nhỏ như thế, dưới ánh đèn mờ nhạt, vẫn khiến Tô Tiếu cảm thấy cực kỳ
cám dỗ.
“Không,
không sao…”
Cô đã
tạo cái nghiệt gì, mà mới ra khỏi hang hổ, đã nhảy vào đầm rồng chứ!
Tô Tiếu
chạy hai bước lên theo, đợi sóng vai cùng cậu ta mới nhỏ giọng hỏi, “Cậu không
lạnh à?”
Thời
tiết thế này, Tô Tiếu đã mặc một cái áo khoác bông, mà chiếc áo khoác Phát
Thanh Viên đang cầm kia hiển nhiên cũng không dày dặn gì, bên trong còn chỉ mặc
áo sơ mi, cô nhìn thôi cũng thấy lạnh.
“Không
lạnh.” Phát Thanh Viên nở một nụ cười hiếm thấy, “Tôi nói rồi, sức khỏe tôi tốt
lắm.”
“Phải
rồi, còn có thể cõng tôi chạy 5 vòng quanh sân thể dục nữa mà.” Tô Tiếu nghĩ
thầm, chẳng qua lần trước nghe lời này thì không nói gì, giờ cô có chút hối
hận, lúc đó nên đáp lại, “Thật à? Tôi không tin, không thì, chúng ta thử xem
sao!”
Cô nghĩ
ngợi lung tung cả một đường, mãi đến lúc Phát Thanh Viên gọi tên mới hoàn hồn
lại.
“A, gì
cơ?”
“Có
hoạt động ngày Noel rồi.”
Trước
giờ chưa bao giờ nghĩ, Hứa Ngải Dĩ Thâm và người thao tác Bất Niệm Tình Thâm,
sẽ cùng sánh vai nhau đi trong sân trường, thảo luận hoạt động nhiệm vụ trong
trò chơi.
“Ak, là
gì vậy?” Hai ngày nay Tô Tiếu không vào game, đương nhiên không biết hoạt động
nhiệm vụ là gì.
“Đắp
người tuyết, còn có Thiên Hàng Phúc Duyên gì đó nữa.”
Chả có
hứng, Tô Tiếu thầm bĩu môi một cái.
“Còn có
Thi đấu vợ chồng liên server.”
Tô Tiếu
mắt sáng lên, đang muốn hỏi chi tiết đã nghe Phát Thanh Viên nói tiếp, “Chúng
ta đi luyện sủng vật tới mãn cấp đi.”
Tô Tiếu
tức thì vui như mở cờ trong bụng, nói như vậy, ý của Phát Thanh Viên là muốn
kết hôn với cô, sau đó tham gia thi đấu vợ chồng liên server? Cậu nói rõ ra thì
chết sao!
“Phần
thưởng không tệ.” Phát Thanh Viên rất nghiêm túc bổ sung thêm.
Trái tim
Tô Tiếu bỗng chốc vỡ tan thành mảnh vụn.
Chết
tiệt nhà cậu chỉ vì chút phần thưởng đó thôi sao!
Dưới ký
túc, Tô Tiếu gọi điện cho Trần Vi, bảo cô nàng cầm túi xuống, Phát Thanh Viên
lấy từng cái từng cái một từ trong áo ra bỏ vào túi của Trần Vi, trong lúc đó
Tô Tiếu vẫn vụng trộm nhìn sắc mặt cậu ta, không có gì lạ thường, nhưng lỗ tai
thì hơi ửng đỏ, chỉ không biết là do lạnh hay là xấu hổ nữa.
Sau khi
nói cảm ơn với Phát Thanh Viên, Tô Tiếu và Trần Vi đi vào ký túc, lúc đi lên
tầng Trần Vi hướng Tô Tiếu nháy mắt, “Tôi thấy cậu ta đáng tin đấy, nhưng trông
có vẻ hơi trầm lặng.”
Đâu chỉ
có hơi…
Cậu ta
quả thật là cực phẩm trong trầm lặng nha…
Về đến
phòng rồi, Tô Tiếu đi qua chỗ của Trần Vi, thấy cô nàng đang onl trên game, nhớ
lúc nãy nghe Phát Thanh Viên nói đến hoạt động lễ Noel, bỗng thấy tò mò hỏi chi
tiết thế nào, ngờ đâu vừa mới hỏi đã đụng ngay vào nỗi đau của Trần Vi, chỉ
thấy cô nàng quăng cái túi trong tay xuống, “Đừng nói nữa, tức chết đi mất, giờ
rất nhiều người đi kết hôn tham gia thi đấu, tôi nói với Cư An chúng ta cũng đi
đi, kết quả hắn lại từ chối tôi!!”
Phụt…
Từ lúc
Trần Vi xuất đạo tới nay, hiếm cô anh chàng nào từ chối cô nàng, nghĩ tới đó,
Tô Tiếu cũng hơi hiểu sao cô nàng lại cáu kỉnh đến thế.
“Rốt
cuộc tôi có nên gửi ảnh đi không?” Trần Vi đi qua đi lại trong phòng, miệng lẩm
nhẩm không ngừng, “Gửi hay là không gửi đây?”
“Có một
câu nói là, tuy em không phải là người con gái xinh đẹp nhất trên thế giới,
nhưng là người
con gái
mà anh yêu nhất, hoặc là, ở trong mắt tôi, cô ấy là người xinh đẹp nhất. Cho
nên, nếu cậu ta đã có người mình thích, thì mặc kệ ảnh bà gửi có đẹp tới đâu đi
nữa, hắn ta cũng sẽ không chọn bà.” Tô Tiếu lấy tay vỗ vai Trần Vi, “Còn nếu
hắn vì ảnh của bà mà thay lòng, vậy bà còn thích hắn ta nữa không?”
Trần Vi
không nói nữa, sau cùng cô nàng im lặng trở lại trước máy tính, tắt trò chơi
đi.
“Có ổn
không?”
“Tôi
muốn yên tĩnh một lát.”
Thấy
Trần Vi như thế, Tô Tiếu cũng không nói thêm nữa, cô mở máy lên đăng nhập vào
game, vì đến mấy ngày không lên, còn phải cập nhật, thật vất vả đợi đến lúc
đăng nhập được, liền phát hiện tin nhắn offline của mình nhiều đến dọa người.