Yêu Nhầm Cậu Chủ!

Chương 16: Muộn rồi

Khuôn mặt bất ngờ của nó từ từ biến thành mỉa mai. Bây giờ nó không tin cậu nữa, vì nó nghĩ cậu giống như cô. Nó không xoay người lại mà chỉ nói vọng.

- Xin lỗi, nhưng bây giờ tình cảm của cậu tôi không thể tin. Không phải cậu yêu Tú Chi sao? Đừng cản tôi nữa! Chào cậu.

Nói rồi nó đi thẳng, bỏ lại mình cậu đứng trơ ra. Cậu tự lầm bầm rồi tự cười bản thân.

- Muộn rồi!

Vào trong lớp nó lấy cặp rồi bỏ đi rra khỏi lớp. Mấy đứa cùng lớp mắt tròn mắt dẹp nhìn nó rồi nhình nhau.

- Chuyện mô chi rứa? ( chuyện gì vậy?)

- Con Linh hôm nay khác quá tụi bây ơi?

Cô nhìn theo hướng nó đi mắt đầy căm phận. Sau khi nó đi thì cậu cũng đi vào, khuôn mặt lạnh tanh. Làm cho mấy đứa trong lớp không khỏi tò mò

- Hà Linh thì tức giận bỏ đi, hot boy thì mặt lạnh tanh bước vào lớp. Tụi bây nói xem là sì căng đan gì đây?

•••*•••

Sau khi rời khõi trường nó tự đi về nhà bằng xe bus. Tâm trạng nó cứ ơ thờ đi đâu. Nó đã suy nghĩ rồi, có lẽ nó nên rời khỏi nơi này, cái nơi đã tạo nên vết thương cho nó. Và rời xa khỏi cậu, nó không muốn trả thù cho nên nó sẽ rời khỏi đây.

Về đến nhà nó lên phòng tìm mẹ. Trúc Liên đang trong phòng xử lý một số tài liệu. Thấy nó vào thì bà ngừng việc

- Sao con về sớm vậy? Ai đưa con về?

- Mẹ à...con sẽ đi theo mẹ về Nga.

Nó cuối mặt xuống giọng nhỏ xíu cố nói hết câu. Trúc Liên nghe thấy con gái nói như vậy thì mừng khôn siết, bà nhất định sẽ cho nó môi trường tốt nhất. Trúc Liên ôm lấy nó

- Con nghĩ đúng rồi, nơi đó sẽ tốt với con hơn. Ngày mai chúng ta sẽ đi, con chuẩn bị đi.

- Trước khi đi con muốn tạm biệt một người. Con đi một lúc rồi sẽ về.

Mẹ nó gật đầu, rồi bảo tài xế đưa nó đi. Nó lên xe rồi nói một dãy số nhà cho tài xế, rồi lẳng lặng nhìn ra bên ngoài.

Xe dừng lại trước một ngôi biệt thự to lớn, nó bước xuống rồi nhón lên ấn chuông. Người làm chạy ra mở cửa cho nó.

- Hà Linh con đó à? Con vào nhà đi.

Nó gật đầu rồi đi vào nhà, mẹ cậu đang ngồi trong phòng khách đọc báo. Thấy nó thì bà buông cuốn báo xuống đi thẳng lên phòng. Nó cũng không quan tâm, đi thẳng lên phòng tìm bà nội.

Đứng trước cửa nó gõ nhẹ vào cửa. Một giọng nói già nua truyền ra

- Vào đi!

Nó đẩy cửa đi vào nhìn thấy bà thì nó mỉm cười. Bà cũng rất vui khi nhìn thấy nó.

- Là Linh đó hả con? Ngồi xuống đây đi, bà nhớ con quá!

- Dạ con cũng nhớ bà nữa!

Nó ôm lấy bà. Từ nhỏ đến giờ bà nội nó thì mất ông bà ngoại thì nó chỉ gặp thời bé xíu thôi. Nó cứ xem bà y như bà ruột nó.

- Hôm nay con đến đây là để tạm biệt bà.

- Con sắp đi đâu hả? Nghe nói con đã tìm lại được mẹ?

- Dạ con tìm được mẹ rồi, con sẽ theo mẹ ra nước ngoài. Chắc có lẽ con không còn về đây nữa đâu

Bà cười hiền xoa đầu nó

- Bà chúc con đi bình an. Có lẽ cả đời này đây là lần cuối bà được gặp con.

Nó lắc đầu.

- Có cơ hội con nhất định về thăm bà, bà mãi như là bà nội của con

Hai bà cháu hàn thuyên cả buổi. Bà cầm cho nó một chiếc nhẫn quý, bà nói là quà tặng cho nó. Nhưng nó không biết rằng đó chính là nhẫn gia truyền của nhà họ Đặng, do tổ tiên truyền nhau để lại. Có lẽ bà đã ngắm được cháu dâu rồi chăng?

Lúc nó đi về thì đúng lúc cậu vào nhà, cả hai chạm mặt nhau. Nhưng rồi nó sải bước đi ra xe không nói gì thêm. Cậu vội chạy lên phòng bà, vì cậu biết chắc nó đến đây tìm bà.

- Hà Linh đến đây hả bà?

Bà gật đầu rồi đeo cặp kính vào đọc tin tức, miệng nhàn nhã nói tiếp.

- Con bé đến đây tạm biệt bà. Nó nói lần này ra nước ngoài nó không về nữa, mai nó sẽ đi!

Cậu có chút biến động trong đôi mắt, vậy là nó nói thật với cậu. Bà nội ngước lên nhìn khuôn mặt cậu.

- Con sao vậy? Nó đi thì đâu liên quan đến con? Ánh mắt đó là sao? Chẳng lẽ...

Nói đến đây bà mĩm cười đặt tờ báo xuống.

- Con thích con bé?

Như trúng tim đen cậu giật mình nhìn lên khuôn mặt phúc hậu của bà. Cậu nói mà giọng cứ lấp bấp.

- Con...con

- Thích thì thích, có gì đâu mà con với con. Nhưng mà con bé quyết định như vậy rồi, có cản cũng lg được. Muộn rồi con à!

Bà lắc đầu rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng. Cậu cứ đứng đó chữ “muộn rồi” cứ ầm ỉ trong thâm tâm. Vậy là nó sẽ đi?