Sau lời đề nghị ấy,chúng tôi nhanh chóng đặt vé máy bay và hạ cánh ở sân bay Đà Nẵng đúng vào chiều hôm sau.
Thời tiết có lẽ không ủng hộ mấy khi vừa bước xuống thì trời đổ cơn mưa tầm tã.Tự nhiên quay về cái nơi mà mình đã trốn tránh tình yêu đầu 5 năm trời,cũng là nơi biết bao nhiêu kỉ niệm đáng nhớ,tự nhiên trong lòng có chút gì đó hoài niệm.
Tài xế đưa chúng tôi về khách sạn.Một chặng bay nên hai đứa cũng khá mệt,trời cũng mưa nữa lên quyết định không đi đâu
Mọi ý định của tôi Quân đều nghe theo mà không ý kiến gì.Từ lúc thăm Ngọc ở trong bệnh viện về đến giờ,thái độ của Quân có chút khác lạ.
Tối đến,mưa vẫn không có dấu hiệu giảm.Tôi bước ra khỏi cửa khách sạn,gọi taxi đi đến cầu tình yêu.
Trời mưa nên cầu vắng không một bóng người.Từ chỗ tôi nhìn ra là cả một trời mưa trắng xoá,với cái ánh đèn chập chờn,tôi tiến lại gần.Một bóng người từ từ hiện ra trông vô cùng quen thuộc.Tôi cố mở to mắt ra theo dõi,đúng đó là Quân.Anh đứng đó tay cầm ô,một tay lặng lẽ đút vào túi quần.Anh đang nhìn ổ khoá tình yêu của anh và Ngọc.Giữ hàng ngàn ổ khoá khác nhau như vậy,,anh vẫn tìm thấy thì quả thực đáng khÂm phục
Anh nhìn chăm chú đến quên mất sự xuất hiện của tôi.Quân liệu có thực sự yêu tôi,đó chính là câu hỏi lớn nhất của tôi ngay lúc này.Tôi lặng nhìn anh một lúc lâu rồi mới khẽ hèm giọng
“Annh ở đây từ bao giờ vậy”
Quân giật mình,quay lại nhìn tôi.Ánh mắt có phần hơi ngạc nhiên.
“Em đứng đây từ bao giờ vậy”
“Em đứng được một lúc rồi”
“Anh xin lỗii,tại sợ em mệt lên anh ngại không rủ em đi cùng”
“Không sao”
“Em không nghĩ gì là được rồi”
Quân tiến đến phía tôi.Đang định khoác tay cùng nhau đi về thì tôi nói.Cũng chẳng biết sao mình lại nói những lời nói ấy nữa
“Quân,em có chuyện muốn nói”
“Về khách sạn rồi nói,ở đây trời mưa như vậy,ngấm nước mưa sẽ bị cảm”
“Em nhất định phải nói”
“Được,vậy em nói đi,anh nghe”
“Anh,thực sự trong trái tim anh còn có em”
“Em nói gì vậy Quỳnh”
“Em đang tự hiểu liệu rằng anh có thực sự yêu em không?hay chỉ là thuơng hại,chút tình cảm vụn vặt nông nổi của 5 năm trước”
Quân không nói,ánh mắt anh né tránh ánh mắt tôi.Anh im lặng,tôi càng trở nên chắc chắn hơn về những điều tôi đang nói.
“Anh trả lời em đi,đừng im lặng như vậy”
“Anh cũng không biết nữa,Quỳnh à,trong lòng anh bây giờ thực sự đang rất rối”
“Có phải trái tim anh bắt đầu rung động trước Ngọc rồi đúng không”
“Có lẽ là như vậy rồi”
Quân thậm chí anh ấy còn không phủ nhận những lời tôi nói.Chẳng biết tại sao trái tim lại đau thêm một lần nữa.Nước mắt tạo thành tròng nước lớn rồi chảy xuống khoé môi mặn chát.Chiếc ô cầm trên tay không còn vững nữa mà rơi hẳn xuống đất.Một giọt,hai giọt,rồi ba bốn giọt ướt đẫm cả mái tóc ngắn trên vai tôi.
Tôi nhìn anh rồi nở một nụ cười chua xót
“Tại sao anh vẫn còn chọn em.Tại sao lúc ấy không tiến đến với Ngọc.”
“Anh xin lỗi,có lẽ anh quá tham lam”
“Chỉ vì anh thôi mà anh đã khiến hai người con gái bị tổn thương?anh còn xứng đáng là đàn ông không.Bây giờ anh nói đi,em và cô ấy”
“Em có thể cho anh thời gian được không”
“Thật sự để đợi thì em có thể đợi, nhưng anh cũng cần biết mình đợi cái gì và khoảng bao lâu”
“Anh nghĩ là em đừng nên đợi..anh cũng không bắt em đợi..bản thân anh cũng không muốn ai đợi em cả..vì nó còn nhiều vấn đề lắm..ai rồi cũng thay đổi cả thôi.Nên là mọi chuyện cứ để tự nhiên như vậy “
“Quân” tôi hét lên “em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy”
“Vậy thì Quỳnh,em hãy nghe anh nói đây.Sau khi anh và em chúng ta quen nhau,anh nghĩ hai đứa mình chỉ dừng lại ở mức bạn bè,còn đi xa thì không thể.Ngọc cô ấy vì anh mà làm tất cả,thậm chí luôn rơi nước mắt vì anh.Anh không thể bỏ mặc cô ấy được”
“Anh và em chia tay nhé”
Câu nói chia tay được thốt ra từ chính miệnng của tôi chứ không phải ai khác.Đầy nhẹ nhàng và bình yên.Quân mặt thay đổi sắc thái,anh ấy cũng không nghĩ rằng,tôi có thể mạnh mẽ mà nói ra những lời nói ấy.
“Quỳnh”
Tôi đưa tay lau mạnh những giọt nước mắt,cố gẮng bình tĩnh,hít một hơi sâu,rồi nói:
“Em chẳng bao giờ hy vọng vào anh thế này thế kia đâu. Em thì thoải mái thôi.Yêu được là yêu không yêu được thì nên đường ai nấy đi. Giờ hi sinh tình cảm hay trao tình cảm ai cũng mong được đáp lại cả. Nhưng mà không phải tình cảm nào cũng được đáp lại,và đôi khi mình phải chấp nhận.Chẳng giống như phim được”
“Hãy hiểu cho anh một lần,Mình chấp nhận dừng lại nhé”
“Được.Nếu anh đã nói vậy thì sau này nhất định không được hối hận.Anh Quân,anh hãy nghe cho rõ đây.Từ hôm nay,à không,từ chính giây phút này,tôi và anh chính thức đường ai lấy đi,đời này kiếp này,mọi ân tình đã trả,duyên số cũng bỏ ngang,chúng ta không ai nợ ai.”
“Còn có lẽ anh sai khi quyết định theo đuổi em, Thật ra thì anh cũng biết có những lúc anh thành công rồi. Em đổ anh rồi, chắc chắn là có nhưng mọi chuyện lại trở về đúng với quy đạo nó vẽ sẵn. Sau chuyện của "mình" anh cũng hiểu được nhiều điều hơn về em. Về nhiều điều tuyệt vời khác. Anh mong em sau này Gặp được người con trai, đàn ông thật sự yêu thương em hết lòng. Hiểu em mà thông cảm cho những lúc giận hờn, hay tính cách trẻ con khi nói chuyện và bên vanh vậy. Thật sự cảm ơn em vì đã đến và là 1 phần ký ức mà anh sẽ chẳng quên được “
“Chúng ta..anh và em chúng ta nhất định phải sống hạnh phúc”
Nói xong,tôi cầm ô,chủ động bước về phía trước rồi lướt qua người anh giống như một cơn gió mùa hạ vội vàng.Anh đến rồi anh lại đi,để lại trong tôi biết bao nỗi niềm khó tả.Không phải anh hết yêu tôi,cũng không phải vì tôi không còn yêu anh.Chỉ là tình cảm của chúng tôi giờ chỉ còn là một trang sách cũ đang đọc dở bị gấp lại rồi bỏ rơi đau đó trong cuộc đời.
Người ta nói tình chỉ đẹp khi còn dang dở quả không sai.Tình yêu 5 năm đơn phương hoá ra cũng chỉ là tình cảm phù du,thoáng 1 chốc hoá thành tro tàn mà lưu lạc khắp chốn nhân gian.
Quân,sau này anh nhất định phải thật hạnh phúc.Người bước tiếp cùng anh không phải là em nhưng không có nghĩa em sẽ gạt bỏ anh ra khỏi tâm trí của anh.Anh sẽ là một món quà ý nghĩa nhất mà thượng đế đã tặng cho em.
“Tạm biệt anh,tình yêu của em”
Ngôi sao sáng nhất trên bầu trời cuối cùng tôi đã chịu buông tay trả lại nó về với bầu trời yên bình ấy.
Ngày hôm ấy,khi Tôi gặp lại Quân,hoa Quỳnh trong tôi nở lần hai..sau ngày hôm bay,bông hoa ấy khép mình lại,tự hứa sẽ chẳng bao giờ dám hi sinh trái tim mình mà nở rộ thêm lần nào nữa...
Bây giờ tôi mới nhận ra một chân lí “Thật khó để tồn tại giữa tình bạn khác giới.Khi bạn cố tình bước thêm một bước nữa thì đồng nghĩa với việc,một là các bạn có tất cả mọi thứ từ người ấy,hai là bạn có thể mất mọi thứ,kể cả tình bạn này”