Yêu Ngươi Sẽ Muốn Ức Hiếp Ngươi

Chương 4

Mùa hè đã đến, thời tiết oi bức, Đoàn Quân Nhiên sợ chịu khổ quyết định ngừng thượng triều ba ngày, tự mình ngâm người dưới hồ. Long Tĩnh Lam nhìn y như vậy cũng bó tay hết cách.

Hôm nay, Đoàn Quân Nhiên lại vô cớ không vào triều, sau đó cho mọi người lui ra hết, để cho mỗi Lâm Thiếu Hoa cùng y hưởng thụ trong căn phòng tắm trống trải xa hoa.

“Sử quan! Khanh cũng vào hồ chơi đi!”

Đoàn Quân Nhiên chỉ mặc một cái tiểu khố màu trắng, ngâm người trong nước, mỉm cười sáng lạn với Lâm Thiếu Hoa y phục chỉnh tề bên trên.

“Hoàng thượng, ngài đừng náo loạn nữa. Vi thần đang bận sửa lại bản ghi chép đây.”

Lâm Thiếu Hoa giải thích, sau đó tự nhiên quay đầu cười, trưng ra nụ cười tươi mát lại ôn nhu.

Hai mắt Đoàn Quân Nhiên sáng rực, giọng nũng na nũng nịu ra vẻ tức giận, “Da, sử quan, vậy mà trẫm chưa phát hiện a, ở bên khanh lâu như vậy, hóa ra khanh cũng là người  ôn nhu nha ~”

Lâm Thiếu Hoa ngây ra một lúc. Ôn nhu sao? Từ  trước đến giờ, những từ như là ‘nhã nhặn lịch sự’, ‘thanh nhã’, ‘khiêm tốn’ gì gì đó luôn gắn liền với mình. Nhưng mà… Thật sự ta là người ôn nhu sao?

Lắc đầu, không thèm nghĩ đến nữa. Lâm Thiếu Hoa nhìn nhìn Đoàn Quân Nhiên khờ dại, nếu mà phải nói lời đại nghịch bất đạo thì là hoàng thượng này chỉ thích làm nũng, thật giống như đệ đệ nhỏ tuổi đã chết yểu kia, cũng có thể là vì như vậy nên trước mặt ngài, mình mới để lộ chút ít ôn nhu đi.

“Sử quan! Sử quan!”

Đoàn Quân Nhiên không theo không tha, thừa dịp sử quan cúi đầu ghi chép đã bơi tới cạnh hồ, đưa tay kéo y xuống.

“Hoàng thượng!”

Lâm Thiếu Hoa cả kinh, khi định thần lại được thì hành động đầu tiên là nỗ lực ném quyển sổ lên bờ, chính mình lại ‘ùm’! một tiếng, ngã xuống nước.

“Ha ha! Bây giờ khanh có trốn cũng không thoát đâu! Mau chơi thủy chiến với trẫm nào!” Đoàn Quân Nhiên đánh lén thành công, vỗ tay hoan hô.

Lâm Thiếu Hoa nhô đầu đã ướt sũng nước lên, bất đắc dĩ nhìn tiểu hoàng đế đang cười xấu xa, giờ lại từ từ bơi về phía mình.

“Hoàng thượng, vi thần vẫn nên ra ngoài thôi.” Lâm Thiếu Hoa quệt quệt nước trên mặt, “Như vậy không ra thể thống gì cả.”

“Ai! Cái gì thể thống với  không thể thống chứ! Khanh cũng tới chơi đi. Xem này, đây là mèo con cún con bằng gỗ Bùi Phi mua cho trẫm đó, có thể nổi trên nước nữa đó nha. Chúng ta đến chơi đi!”

Thấy Lâm Thiếu Hoa vẫn còn mặc quan phục chỉnh tề trên người, Đoàn Quân Nhiên nói xong cũng chẳng thèm khách khí, nhào lên lột đồ Lâm Thiếu Hoa.

“Ai, hoàng thượng!”

Lâm Thiếu Hoa thực sự là hết cách, sao lại thích chơi đùa thế này a. Nhưng mà thật sự giống đệ đệ của mình, lúc trước hai người cũng hai chơi đùa trong nước như vậy…

Lâm Thiếu Hoa ngẩn người, chỉ chốc lát đó thôi đã bị Đoàn Quân Nhiên cậy mạnh lột sạch sẽ quan phục.

“Oa! Hóa ra da sử quan khanh lại trắng vậy a!”

Đoàn Quân Nhiên hệt như tiểu hài tử thấy được thứ mới lạ, tò mò nhào lên chà chà lại xát xát gò ngực mềm mại trắng như bạch ngọc kia, “Nhưng mà gầy quá a, có thể nhìn thấy được cả xương sườn luôn kìa. Lần sau hãy dùng bữa cùng trẫm, trẫm phải nuôi khanh cho thật mập!”

Lâm Thiếu Hoa dở khóc dở cười, thấy y phục đều đã bị lột bị xé, khó tránh khỏi đau lòng khi nhìn thấy đống bạc ra đi, thoáng khó chịu, “Hoàng thượng, ngài thật là hồ nháo, y phục của vi thần không thể mặc được nữa.”

“Vậy thì sao? Có sao đâu chứ? Trẫm thưởng cho khanh nhiều vải hơn một chút, chỉ cần khanh cùng trẫm chơi là được!” Đoàn Quân Nhiên tuy ngây thơ nhưng cũng không đến nỗi ngốc, biết lấy đồ vật hấp dẫn người.

Lâm Thiếu Hoa vừa nghe, trong lòng thoải mái a. Ân, vẫn là thỏa mãn vật chất quan trọng hơn. Thế là lập tức trịnh trọng gật đầu, bộ dáng có chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.

__

“Oa! Thiên Cẩu quốc muốn tấn công!”

“Thiên Miêu quốc sẽ không để cho đám thổ phỉ các ngươi thực hiện được!”

“Xem độc môn tuyệt kỹ của Thiên Cẩu quốc ta đây!”

“Hừ! Nhân nghĩa không có, công thủ cũng khác! Chúng ta xem đám không biết lễ nghi như ngươi có thể thủ thắng hay không!”

“Sử quan a! Khanh đừng có ngay cả chơi thủy chiến cũng phải đọc mấy cái đó được không? Trẫm  đau đầu muốn hết!”

“Vâng, hoàng thượng! Thiên Cẩu quốc các ngươi không biết quý trọng bạc chính là sai lầm lớn nhất!”

“Trẫm là chân long Thiên tử! Chân long Thiên tử tới rồi!”

“Ta đại diện bạc tiêu diệt các ngươi!”

Thật sự là rối tinh rối mù…

Đoàn Quân Nhiên cứ thế, cùng Lâm Thiếu Hoa ở trong hồ đại náo một phen, cuối cùng hai người mệt đến thở hồng hộc, cả đầu ngón tay cũng không nâng nổi.

“Sử quan… Là trẫm thắng đúng không? Thân thể khanh không tốt a, có hại lắm nga ~”

Đoàn Quân Nhiên cười nói, sau đó chậm rãi chuyển đến bên người Lâm Thiếu Hoa, đưa tay vịn bờ hồ, kết quả trượt chân, ngã ngửa vào người Lâm Thiếu Hoa.

Ô, người sử quan thơm quá a, mềm quá a! Đoàn Quân Nhiên híp mắt, nhấc đầu tựa vào trên vai sử quan, bởi vì quá mệt, cả người cũng lười động.

Tư thế hai người lúc này quả thực là cực kì mờ ám, từ bên ngoài nhìn vào chính là hai thiếu niên không mặc đồ ôm nhau. Người trẻ hơn đặt người lớn hơn ở cạnh hồ, đừng nói là trên bờ còn có hai bộ y phục bị lôi kéo xé rách…

“Hoàng…” Lâm Thiếu Hoa nhắm mắt lại, vừa mới muốn nói cái này không hợp lễ nghi, bỗng nhiên cảm thấy trong không khí có mùi hương là lạ.

Giật mình mở to mắt, Lâm Thiếu Hoa thấy Dương Húc Nghi yên lặng đứng ở cạnh hồ, lạnh lùng nhìn bọn họ, sắc mặt xanh mét…

Lâm Thiếu Hoa nhất thời cũng không biết phải phản ứng thế nào, trong lòng cũng chẳng thấy bối rối hay hoảng loạn gì, chỉ thấy có lẽ là ngự y thấy mình không hợp lễ pháp, sợ hắn sẽ tóm được tóc (aka điểm yếu) của mình thôi.

Đoàn Quân Nhiên lại hồn nhiên lên bờ, hệt như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra, lười biếng uể oải nói, “Nga, ngự y tới rồi, trẫm không phải bảo khanh lấy thanh hương hoàn tới sao?”

Ngự y dâng lên một hạp dược, ánh mắt lại chăm chú nhìn Lâm Thiếu Hoa đang vươn tay nhận lấy quan phục mới do thái giám đưa, sắc mặt u ám, môi mím chặt.

“Oa! Đúng là thanh hương hoàn tốt nhất, tắm rửa xong dùng cái này pha nước uống, trên người lúc nào cũng thơm ngát!” Đoàn Quân Nhiên nhận dược hạp, cười tươi roi rói.

Lâm Thiếu Hoa đã khoác xong quan phục, bắt đầu thu dọn sổ sách lẫn bút lông vừa nãy bị ném lên. Đoàn Quân Nhiên đảo mắt mấy vòng, lại nghĩ ra trò mới, “Sử quan a, đêm nay Tĩnh Lam nói muốn mở hội qua quả (hội trái cây) ở tẩm cung, không cần phải câu nệ lễ nghi vua tôi làm gì, khanh cũng đến chơi đi!”

Nhớ lại hội qua quả lần trước, mình bị lăn qua lộn lại nằm bẹp dí dưới gầm long sàng, nghe giọng điệu trêu chọc của Long Tĩnh Lam cùng tiếng rên rỉ khiến người ta đỏ mặt của Đoàn Quân Nhiên, thật sự là khổ không chịu nổi…

Lâm Thiếu Hoa phá lệ mặt nhăn mày nhíu, nhẹ giọng nói một câu, “Hoàng thượng, hôm nay thần thật sự mệt chết rồi.”

Đoàn Quân Nhiên lập tức thay bằng vẻ áy náy, thương xót nói, “Nga, là trẫm không tốt, vậy khanh cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

~ v ~

Lâm Thiếu Hoa vừa mới ra khỏi cửa cung thì đã bị người kéo tay áo. Y quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên phát hiện phát hiện hóa ra là ngự y cả ngày cứ quấn lấy mình mà không chịu xì bạc ra!

“Huynh…” Lâm Thiếu Hoa còn chưa hỏi được câu nào, đã thấy ngự y lúc nào cũng cẩn thận khi gặp mình, giờ đây lại nghiêm mặt âm lãnh, nhìn mình mà như nhìn con mồi, trong lòng bỗng thấy không được thoải mái.

“Lâm đại nhân, ta đã bao nhiêu lần đến gần huynh, muốn cùnghuynh làm bằng hữu, huynh lại chẳng thèm ngó ngàng tới. Được, vậy hôm nay huynh đã thân mật với hoàng thượng thế nào? Hai người trần truồng lõa thể ôm ấp trong bồn tắm, không biết là làm việc gì!”

“Ngươi nói cái gì a!” Lâm Thiếu Hoa hiện giờ mới biết khinh hoảng, nói chuyện cũng không  lưu loát, “Ngươi, làm sao ngươi có thể… Vu khống thanh danh của ta và hoàng thượng!”

“Vu khống? Thanh danh? Lâm đại nhân, huynh còn lo lắng những cái này? Có thần tử nào có thể thân cận da thịt với hoàng thượng nữa không? Hay là huynh ngày ngày ở trong cung, không hề biết đến sự tồn tại của Phụ chính vương?” Lúc Dương Húc Nghi phát hoả thực sự rất khinh khủng, thanh âm tuy không lớn nhưng lại làm người ta có cảm giác đặc biệt mãnh liệt, lại thêm cả khuôn mặt của hắn, tựa như có thể hiện ra cơn giận vô hình.

Lâm Thiếu Hoa mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng những lời Dương Húc Nghi nói đã đánh mạnh vào y. Chiều nay đúng là mình không đúng, nhưng dù có thế nào cũng không được hiểu sai đến mức này a…

Hồn còn chưa kịp quay về thì vai Lâm Thiếu Hoa đã bị người kia bắt được. Dương Húc Nghi hung tợn nói, “Lâm đại nhân, là huynh đang chột dạ sao?”

Lui ngay về sau mấy bước, giọng Lâm Thiếu Hoa khẽ run, “Ngươi nói hưu nói vượn! Ta bất quá là bị hoàng thượng…” Cắn môi, phải nói thế nào đây? Bị hoàng thượng kéo vào trong nước chơi thủy chiến một trận à? Quá mức hoang đường! Vậy mà còn để cho người này chứng kiến cảnh đó, thật đúng là phiền muốn chết…

Không muốn lải nhải với hắn thêm nữa, Lâm Thiếu Hoa đành phải miễn cưỡng nói một câu, “Các thần tử phục tùng hoàng thượng là đương nhiên, huynh quản việc không đâu này làm gì.”

Y không hề biết bộ dáng khó xử này của mình lại càng chọc giận Dương Húc Nghi. Người lúc nào cũng lạnh lùng như hắn bỗng nhiên cao giọng, “Nói vậy là Lâm đại nhân bị hoàng thượng khinh bạc? Hay là huynh chủ động hiến thân? Có muốn hạ quan đi tuyên truyền với các đồng triều khác không? Nói lòng trung thành của huynh đối với hoàng thượng có nhật nguyệt chứng giám!”

Lâm Thiếu Hoa căm tức nhìn hắn, mắt cũng đỏ cả lên. Tốt xấu gì y cũng được xem là thư hương thế gia (gia tộc có truyền thống đọc sách/hiếu học), môn quy nghiêm ngặt, danh dự trong sạch gì gì đó đều được đặt rất nặng, vậy mà bây giờ bị Dương Húc Nghi làm cho giận điên lên, có dòng khí nghịch dâng lên đến tận cổ, âm trầm hỏi lại, “Đó là thật thì thế nào? Ngươi thích nói thì cứ nói đi! Chỉ cần ngươi không sợ hoàng thượng trị tội ngươi!”

Lâm Thiếu Hoa vung tay áo, xoay người muốn đi. Bỗng nhiên bị người kéo mạnh lại, ngã ngay vào lồng ngực phía sau. Ngẩng đầu nhìn liền thấy đôi mắt đen sâu không đáy của Dương Húc Nghi, dường như có thể nuốt chửng người vào đó. “Vì sao? Vì sao đối với ta ngươi lại như không nghe không hỏi, không có bất cứ phản ứng gì, vậy mà đối với hoàng thượng lại thân cận đến thế? Là vì sao? Ngươi nói đi!”

Lâm Thiếu Hoa bị hắn lắc cho choáng váng. Người này thật sự là kỳ quái, nói cả ngày cũng chẳng hiểu hắn đang nói gì, mà y cũng chẳng muốn lằng nhằng với hắn, nhưng mà hình như hắn rất để ý đến quan hệ giữa mình với hoàng thượng.

Mới nghĩ như vậy, Lâm Thiếu Hoa cố ý lộ ra nụ cười sung sướng khi người khác gặp họa, cười lạnh một tiếng nói, “Đương nhiên đó là vì hoàng thượng là chủ nhân của ta. Ngài cho ta bổng lộc, ta đương nhiên sẽ nghe ngài. Lấy tiền của người thì phải làm việc cho người, đạo lý đó ngươi cũng không hiểu được sao?”

“Tiền? Sao ta lại không nghĩ đến chứ. Chẳng trách nghe nói những người khác cầu ngươi làm việc, ngươi luôn đòi tiền… Chẳng lẽ bất cứ ai cho bạc thì cái gì ngươi cũng chịu làm cả sao?!” Lòng Dương Húc Nghi vừa tức vừa đau. Đây là y sao? Thiếu niên tươi cười như hoa lê, thuần khiết lại xinh đẹp kia, hóa ra có thể vì bổng lộc mà bán mình, thậm chí ngay cả thân thể cũng bán được… Dương Húc Nghi vừa nghĩ đến đây, khó chịu đến không thở nổi.

Lâm Thiếu Hoa lại không nhận ra ý tứ trong lời hắn, nghĩ thầm: ta nói thật đó a, vốn hoàng thượng cho ta bổng lộc, ta sẽ làm tiểu quan viên cho ngài, đó là đương nhiên! Người như ngươi a, vừa kì quái lại vừa ngu ngốc. Thế là y lại nói tiếp, “Đúng vậy a, có bạc cầm thì có gì mà không chịu?”

Dương Húc Nghi nhìn y với ánh mắt phức tạp, buông lỏng tay. Lâm Thiếu Hoa cũng lờ mờ thấy được, ánh mắt người này có vẻ rất thương tâm, cũng rất phẫn nộ. Chẳng lẽ là lỗi của y sao?

Quên đi, chuyện của người khác thì quản làm gì. Lâm Thiếu Hoa giật người bước đi, trong lòng kì thật cũng hơi lo sợ.

Dương Húc Nghi nhìn thấy bóng lưng y rời đi, lại nhớ đến bóng dáng lần đầu tiên mình gặp… Tay bất tri bất giác vươn nhanh ra, khuôn mặt luôn không có biểu cảm gì đột nhiên xuất hiện nụ cười bí hiểm. Hừ! Vì bạc mà cái gì cũng chịu sao? Xem ra ngươi thật sự không biết tự quý trọng mình, đúng là kẻ thiếu giáo huấn a!

“Ngươi đã không chịu uống rượu mời thì cũng chỉ đành đi uống rượu phạt vậy.” Dương Húc Nghi đứng dưới bóng râm tường cung, âm hiểm nở nụ cười. Lâm Thiếu Hoa, ta muốn xuyên thấu lòng ngươi, lột bỏ da ngươi, cho đến khi tóm được ngươi của trước kia mới thôi!