Yêu Người Như Một Kẻ Điên

Chương 18

Trời mới chạng vạng, tôi đang chuẩn bị khai trương lại quầy bar thì đột nhiên Viêm đại giá quang lâm.

Không chỉ có mình tôi kinh ngạc, ngay cả quản lí cùng cậu trai mời khách và những phục vụ ở đây đều ngừng việc đang làm trong tay lại, nhìn Viêm không biết làm sao. Nửa năm trước Viêm đã không còn là tên lưu manh thường xuyên đến những quán bar đòi phí bảo kê nửa, thậm chí cậu ta rất ít khi tự mình xuất hiện, địa bàn vùng này đã giao cho đàn em quản lí.

Viêm của ngày hôm nay, như cũ mặc cái quần jean rách rưới, trên đầu là mớ tóc tẩy thành màu bạch kim, áo khoác da màu đen bóng, nhưng tất cả mọi người đều cảm giác được, khí thế của cậu ta đã thay đổi. Phía sau hắn đi theo một đám đàn em, tất cả đều mặc vest đen, hung thần ác sát, đó là sát khí của giới xã hội đen đã chân chính trải qua nhiều gió tanh mưa máu.

“Ông chủ Nhiễm, đã lâu không gặp.” Viêm híp mắt nói.

Tôi cảm giác được cơn giận của cậu ta, như dã thú nhe nanh chuẩn bị tấn công, làm cả bầu không khí vô cùng căng thẳng.

“Viêm ca.” Tôi chào hỏi.

Hắn đi tới, không thèm để ý chống khuỷu tay nằm lên quầy bar hỏi: “Nghe nói ông chủ Nhiễm quen được cô bạn gái rất xinh đẹp, không biết tôi có vinh hạnh được nhìn thấy không đây.”

Tôi bật cười một tiếng, sắc mặt của Viêm lập tức âm trầm đi nhiều, trước khi cậu ta kịp tức giận, tôi ôm cổ hắn nhẹ giọng nói mấy câu.

Mấy người theo cậu ta đến đây, vẫn mang bộ dáng hung dữ trên mặt, như thể chỉ chờ đại ca ra lệnh một tiếng liền làm khó làm dễ. Nhưng Viêm cũng bật cười, hắn cười còn khoa trương hơn tôi, bả vai và mái tóc bạch kim đều rung lên theo.

Đến khi cười đủ, hắn hôn hai má tôi, nói: “Ông chủ Nhiễm, anh thật sự là……”

Tôi ngắt lời cậu ta hỏi: “Vậy cậu giúp hay là không giúp?”

“Đương nhiên giúp, chút việc nhỏ đó có là gì.”

“Ừ, làm phiền Viêm ca.”  Sau khi tôi nói vài câu khách sáo với hắn, lại nói: “Nếu Viêm ca không phải muốn đến đây gây chuyện, vậy thì mời cậu và những người anh em của cậu đi khỏi nơi này đi, chổ của tôi sắp mở cửa buôn bán rồi.”

Viêm cười ha ha, ý tứ hàm xúc liếc nhìn tôi, mang theo đám đàn em hấp tấp rời đi. Cậu trai nọ cùng phục vụ lập tức vây tới, dùng ánh mắt sùng bái nhìn tôi, chỉ có quản lí đứng ở xa, trên mặt có rất nhiều nghi vấn, có lẽ người đàn ông lăn lộn qua nhiều năm tháng này đã phát hiện mối quan hệ không tầm thường giữa tôi và Viêm.

“Nhiễm Dịch, Nhiễm Dịch……” Hàn Như Ý ngoắt tay với tôi.

Tôi dựa gần vào hỏi: “Có chuyện gì?”

Cô ấy cầm li cười ngốc nghếch, hồi lâu mới nói: “Nhiễm Dịch, tôi muốn uống rượu.”

Tôi có chút khó xử nhìn cô, nghĩ sau khi Hàn Kiến An biết được có thể sẽ tức giận hay không.

“Tiểu Dịch……” Cô lắc tay tôi làm nũng.

Thở dài, nhận mệnh làm một li cocktail cho cô. Nhưng khi tôi xoay người bước đi, Hàn Như Ý đã không còn ở vị trí cũ, tôi nhìn quanh hồi lâu, mới tìm được thân ảnh của cô trong sàn nhảy. Lúc này cô đã cởi áo khoác, mặc cái áo hồng bó sát người, tay chân đong đưa theo âm nhạc, tóc dài như gợn sóng trong không trung.

Tôi có chút ngoài ý muốn, một Hàn Như Ý điềm tĩnh chưa bao giờ có thể làm như vậy, trước đây cô ấy chỉ lẳng lặng đứng một bên chờ tôi tan tầm mà thôi, nhưng hiển nhiên hiện tại đã có thể đứng dưới ánh đèn. Tôi không ngăn cô ấy, chỉ dặn dò nhân viên chú ý, đừng để cô ra khỏi quán bar một mình.



“Tiểu Dịch, nhảy với tôi đi.” Hàn Như Ý nói.

Đây là câu nói gần đây cô hay nói nhất, cuối cùng tôi vẫn nhàn nhạt cự tuyệt.

“Tại sao? Cậu không vui à?” Cô hỏi

“Không phải, chị vui vẻ là được rồi.” Tôi đáp.

“Đúng vậy, rất vui vẻ, tôi không thể ngồi yên nửa rồi Tiểu Dịch.” Cô nói xong lập tức rời đi chỗ ngồi, tôi chỉ biết giúp cô cất kỹ túi xách trên ghế nhỏ.



Sau khi quán bar đóng của, tôi liền đưa Hàn Như Ý về nhà. Nhìn cô có vẻ cực kỳ mệt mỏi, không còn bộ dáng phóng túng điên cuồng như vừa thấy, ngồi trong xe nghiêng đầu tựa vào vai tôi. Từ góc độ của tôi, có thể nhìn đôi mắt được trang điểm đậm của cô, lông mi giả vừa dài vừa dày, gò má đỏ ửng vì rượu, cách một tầng quần áo tôi cảm giác được cơ thể cô ấy rất nóng.

Tôi đưa Hàn Như ý vào trong biệt thự, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, quay đầu lại, lập tức nhìn thấy bóng người dưới ánh đèn đường. Đến gần nhìn kĩ, đúng là Hàn Kiến An, thoạt nhìn anh đã đứng đây đợi tôi từ sớm, đến khi Hàn Như Ý vào nhà mới bước ra.

“Chị của tôi là một cô gái tốt, cậu đừng có mà quá đáng.” Anh nói.

Tôi nhìn anh một cách kì lạ, đoán không ra ý của anh.

“Nhiễm Dịch, cậu đừng tưởng tôi ngốc, sẽ không có người đàn ông nào sẽ dạy hư bạn gái của mình, dạy cô ấy uống rượu, dạy cô ấy về muốn, thậm chí làm chị ấy sống mơ mơ màng màng giống cậu.”

“Thật xin lỗi.” Tôi nhún nhún vai, nói: “Tôi cũng không hễ miễn cưỡng cô ấy, nhưng tôi cũng có cách sống của riêng mình, cô ấy không đáng để tôi phải thay đổi.”

“Cậu……”

Tôi nhấc chân rời đi, không quay đầu trở lại. Trên đời này chỉ có một người có thể làm chúa tể cuộc sống của tôi, thay đổi vận mệnh của tôi, nhưng anh, lại không biết điều đó.

Đêm nay, quán bar không mở cửa buôn bán, nhưng không ít khách lại đến đây, tất cả đều là bạn bè và đồng nghiệp của Hàn như Ý. Khuya hôm nay cô ăn mặc giống như bươm bướm lấp lánh, cuời đến xán lạn, quấn lấy tay tôi đi trong đám người, không ngừng tiếp nhận lời chúc phúc của mọi người.

“Hi, Hướng Nam.” Hàn Như Ý hô.

Quách Hướng Nam vừa đến liền bước tới, ôm cô một cái rồi mới nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn.” Hàn Như Ý lại hỏi: “Tiểu An đâu?”

“Tên đó có một phần báo cáo ngày mai phải giao cho toà án, viết xong sẽ chạy tới.” Quách Hướng Nam cười nói.

Hàn Như Ý thân là nhân vật chính rất nhanh đã bị những người khác gọi đi, sau khi tôi cùng Quách Hướng Nam khách khí với nhau vài câu liền tách nhau ra chào hỏi khách khứa, nhưng không lâu sau cũng tụ lại trong góc không người.

Sau đó, Hàn Kiến An đến trễ cũng nhập hội cùng chúng tôi, ba người đàn ông chen chúc trên ghế sa lon, tự do uống rượu tán gẫu, nhìn Hàn Như Ý và những chị em tốt của cô vui đùa.

“Xem ra vẫn còn sớm, chúng ta nghĩ cách giết thời gian đi.” Quách Hướng Nam nói.

Tôi cùng Hàn Kiến An hỏi: “Có ý kiến gì không?”

“Như vậy đi, mỗi người chúng ta sẽ kể một câu chuyện mà bản thân mình cảm thấy ấn tượng nhất.”

Nhìn anh không phản đối, tôi cũng gật đầu. Rồi ba người chúng tôi bắt đầu vươn tay, kéo búa bao, 2 hiệp đã phân ra thắng bại, do Hàn Kiến An thua trước nên nói đầu tiên.

“Trong trí nhớ của tôi, chuyện ấn tượng nhất xảy ra tại New Zealand, lúc tó tôi vẫn còn là sinh viên thực tập, do cơ duyên may mắn nên lần đầu tiên được tham gia giải phẩu cơ thể con người.” Hàn Kiến An nói.

Chúng tôi nổi lên hứng thú, liên tục không ngừng thúc giục anh nói tiếp, anh không chút hoang mang uống một hớp rượu mới mở miệng nói.

“Đó là thi thể của một Hoa Kiều, rất đặc biệt, không có bất kì ngoại thương nào, nhìn từ bên ngoài rất khó phán đoán nguyên nhân tử vong. Nhưng sở dĩ tôi nhớ rõ tinh tường đến thế là do một khắc khi mổ thi thể, không tìm thấy bất cứ cơ quan nội tạng nào bên trong, chỉ có rất nhiều máu mạnh mẽ chảy tràn ra ngoài, sau đó nghe cảnh sát nói tôi mới biết, trước khi người bị hại chết, đã bị người dùng ống nghiệm rót axit đậm đặc vào, tất cả bộ phận trong đều bị ăn mòn.”

“Thật là muốn ói!” Quách Hướng Nam kêu to.

Tưởng tượng đến hình ảnh kia, tay của tôi run lên, thiếu chút nữa cầm không xong li rượu.

“Kế tiếp đến lượt tôi nói.” Quách Hướng Nam cố ý ngừng một lúc, đẩy mạnh sự hiếu kì của chúng tôi mới nói tiếp: “Tôi làm việc trong tổ trọng án đã nhiều năm, đối với đủ loại chuyện đã sớm thấy nhưng không thể trách, nhưng có một án kiện cho đến bây giờ đã vẫn cho tôi một ấn tượng khó có thể tiêu tan.”

“Vậy cũng đáng giá nghe đó, nói mau đi.” Tôi nhìn anh ta nói.

“Chuyện này xảy ra tại một cô nhi viện nằm ở vùng ngoại ô thành phố, lúc đó sau khi chổ ấy xảy ra hỏa hoạn, tôi theo nhân viên phòng cháy chữa cháy đi vào hiện trường, bên trong có 28 thi thể, phần lớn đều là trẻ em vị thành niên. Lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều đến như vậy, chỉ cảm thấy nơi đây gặp chuyện không may thôi, nhưng khi tôi chuẩn bị rời đi, phát hiện một cái khóa sắt bị khói hun đen chổ cửa lớn, sau đó lập tức đổ mồ hôi lạnh toàn thân.”

“Sao lại đổ mồ hôi lạnh?” Hàn Kiến An hỏi.

Quách Hướng Nam cười không nói, nhìn tôi hỏi: “Cậu có thể đoán ra không?”

Tôi lắc đầu, anh ta mới nói tiếp: “Trải qua nhiều bước điều tra xác nhận, cô nhi viện là bị người phóng hỏa, sau khi hung thủ châm lửa đã sử dụng khóa sắt khóa cửa chính lại, cho nên trong trận hỏa hoạn đó không còn bất kì ai sống sót.”

“Trời ạ.” Hàn Kiến An nói.

“Thật sự là cực kỳ bi thảm.” Quách Hướng Nam nói.

Hàn Kiến An khẩn trương hỏi: “Vậy sau đó có bắt được hung thủ hay không?”

“Nhìn biểu tình thì biết ngay là không rồi, đúng hay không cảnh sát Quách?” Tôi cười hỏi.

“Đừng nói nữa, nhưng mà ngay cả một chút manh mối tôi cũng không có, nên làm cho tôi khó có thể quên được.” Người đàn ông họ Quách nhăn mặt đau khổ nói.

“Đến phiên tôi nói rồi.” Tôi rất có tự giác ngồi thẳng dậy, nhịn hồi lâu mới mở miệng: “Thời điểm học tiểu học, có nhóc lớp trưởng luôn ăn hiếp tôi, kết quả tại đại hội thể dục thể thao lúc mọi người lên đài nhận thưởng, tôi làm bộ trượt chân kéo quần thằng nhóc đó xuống, qua ngày hôm sau thì nó đã nghỉ học.”

Khi tôi nói xong liền nhận được ánh mắt khinh bỉ hèn mọn của bọn họ. Được rồi, tôi thừa nhận, cái chuyện này căn bản không đáng được nhắc tới.

Sở dĩ nhắc tới, là vì không lâu trước đó gặp được tên lớp trưởng đó, cậu ta nói cho tôi biết, bởi vì thích nên mới cố ý trêu chọc tôi, mà nghỉ học cũng do tôi đã nhìn thấy bộ dáng vô cùng chật vật của cậu ta.

Thời điểm cắt bánh kem, không khí rất náo động. Tôi ôm Hàn Như Ý từ phía sau, giúp cô mở ra chai champagne lớn, rồi bọt khí trong chai phun mạnh ra ngoài, mọi người trong quán bar đều thét lên tranh nhau tránh né. Không biết do ai mở đầu, mà ngay cả bánh kem hai tầng cao cở nửa người cũng trở thành vũ khí, thật sự là một đêm điên cuồng, tôi bảo vệ Hàn Như Ý nên lập tức trở thành mũi tên bị người người tập kích.

Khi tôi xử lí xong đống kem bơ trên mình từ toilet đi tới, bạn gái của tôi đang lắc lư trong sàn nhảy, ngay cả áo khoác cô ấy cũng cởi ra, chỉ mặc một cái áo sơ mi thuần trắng mỏng tang. Hào khí lập tức thay đổi, dưới âm nhạc xập xình, những gã đàn ông trên khuôn mặt đầy vẻ tình dục đó như là muốn một ngụm nuốt mất cô.

Hàn Kiến An dùng tốc độ nhanh nhất tiến lên, dùng áo khoác của mình bọc lấy cô ấy, Hàn Như Ý không an phận mà giãy dụa, tràng diện rất nhanh chuyển thành xấu hổ.

Tôi tắt nhạc, hướng đến tất cả những vị khách ở đây  xin lỗi, Quách Hướng Nam cũng giúp xử lí một số việc. Nhưng đầu sỏ gây nên chuyện như không biết chuyện gì đang xảy ra, lúc Hàn Kiến An ôm cô rời đi, cô như cũ cười đến lấp lánh động lòng người.

Hết chương 18.