Yêu Người Nhiều Năm Như Thế

Chương 19

115. Tôi với chị hợp sức quyết định nhà rồi, nửa chừng tôi có hỏi ý kiến Từ tiên sinh, giá cả cũng hợp lý, chờ làm thủ tục sang tên. Chủ nhà mua nhưng không ở, muốn về quê nên càng thuận tiện cho chúng tôi để sửa sang lại.

Tôi nói với ba: “Tụi con mua nhà, khi ba mẹ dọn tới thì tiện ở gần nhau hơn.”

Ba không bằng lòng lắm, cứ nói đi nói lại: “Sao lại đột ngột vậy? Không nói với ba một tiếng.”

Tôi không còn cách nào khác ngoài dỗ dành ông: “Tình cờ lúc đó có người bán, nhà phù hợp lại còn trang trí tốt, bỏ qua cơ hội tốt này thì lại khó tìm được căn khác.”

Lúc này ông mới chịu: “Tụi con không có tiền, ba có đây. Tụi con nên nói trước với ba.”

Bất kể lúc nào ông cũng để dành riêng một khoản cho chúng tôi. Năm đó nợ nần đến như vậy vẫn để tiền riêng cho tôi, bảo tôi đi thật xa, lúc đó tôi khóc lóc làm ầm lên với ông, ông dỗ: “Dĩ nhiên là ba phải tích cóp của hồi môn cho các con.”

Khi đó tôi rất sợ, trong nhà nghèo như thế, ông cho tôi tiền, tôi sợ ông xảy ra chuyện gì. Khi hai mươi tuổi, mọi thứ quá kinh hoàng. Đơn giản là chúng tôi đều chịu đựng vượt qua.

Tôi dỗ dành ông: “Đến khi có nhà rồi thì tụi con đều nghèo, đến lúc đó ba mẹ phải tiếp tế cho tụi con.”

Chắc ông không có gì nói với tôi, hỏi: “Hay con nói chuyện với mẹ đi, xem có cần dọn nhà hay mua thêm gì không.”

Mẹ tôi sốt ruột, nói một hồi!

Cuối cùng quyết định hai ngày sau đến đây.

Cứ theo cái tốc độ này thì chúng tôi có thể cùng đón Tết Đoan ngọ.

116. Từ tiên sinh chính thức đến gặp chị tôi, mang theo quà mời chúng tôi ăn cơm. Anh chuẩn bị rất tốt, không ngờ tối chị lại có cuộc phẫu thuật, đến rạng sáng mới kết thúc.

Từ tiên sinh đành thay tôi thu dọn phòng.

Quá nhiều sách, lần trước anh đã dọn dẹp lại nhưng tôi tìm sách không có nên lại mở ra hết. Anh lật xem qua sách của tôi, có vài ghi chú, thi thoảng còn hỏi tôi. Anh nói: “Chuyển nhà cho em bây giờ hơi khó.”

Tôi nghĩ anh chê đồ đạc tôi nhiều, cười nói: “Ba mẹ em sẽ đến sau khi nhà bên kia thu xếp xong, đến lúc đó có lẽ ba em sẽ dọn.”

Anh ngạc nhiên hỏi: “Họ dọn đến đây?”

“Hai người già rảnh rỗi, em cũng không yên tâm để họ trong nhà.”

Anh cười, nói: “Ba em là người rất tuyệt.”

Tôi cười: “Anh biết à?”

Anh cười nói: “Em không biết sao? Hồi chúng ta học cấp 3, ba em rất nổi tiếng.”

“Hả?”

Anh cười rộ lên, “Thời cấp 3 chúng ta yêu sớm thì bị mời phụ huynh. Lúc đó ba em nói với giáo viên ở trường “Nếu con bé cảm thấy tốt, nó sẽ có động lực tiến tới, đó là điều tốt”.

Tại sao cốt truyện có nhiều thứ mà tôi không biết???

Giáo viên chủ nhiệm đã lén làm cái gì sau lưng tôi!!!

“Ai cấp 3 yêu sớm với anh?”

Nói nghe nhẹ nhàng vậy?

Anh cười trêu tôi: “Em không yêu sớm à? Anh cảm thấy anh yêu sớm.”

Vô liêm sỉ!

117. Hẹn người ta đi leo núi, tôi vác đồ leo núi trên lưng thì thấy hối hận, quá mệt, độ cao 3.700 so với mặt nước biển, tôi không thể tưởng tượng được lúc tôi bò lên tới nơi sẽ thành bộ dạng gì.

Trước khi xuất phát tôi nhắn tin cho Từ tiên sinh: Chúng em sắp leo núi! Mấy phượt thủ đi cùng em đều là dân chuyên nghiệp.

Rất lâu sau anh mới nhắn lại tôi: Tiếc thật, tiếc là em là đồ thân lừa ưa nặng, sẽ kéo chân mọi người.

Tôi là người có ý thức tôn vinh tập thể, không kéo chân người khác!

Khi đến đỉnh núi, tôi đau đầu đến không mở nổi mắt ra. Tôi bị huyết áp thấp, có thể bị phản ứng cao nguyên.

Chúng tôi ở trên núi không lâu, mọi người nhanh chóng xuống núi. Tôi chịu đựng cả đường, ngoài việc không ăn gì thì không có biểu hiện gì xấu. Từ tiên sinh đến nhà ga đón tôi thì tôi đã sắp không xong rồi, sốt nhẹ.

Anh mang thuốc theo cho tôi.

Tôi không thể không thừa nhận, tôi đúng thật là thân lừa ưa nặng.

118. Tôi bị kéo tới nhà anh. Tôi tương đối có tự trọng, không xuống xe.

Anh hỏi: “Em lên lầu hay là ở dưới lầu tiêm luôn?”

Tôi ngượng ngập xoắn xít lên lầu.

Người mặc đồ trang bị cứng ngắc, vì vậy đành thay quần áo của anh.

Uống thuốc xong thì nằm dài trên sô pha nhà anh xem TV.

Tôi cực thích sô pha nhà anh, vừa to vừa rộng.

Anh nghiến răng nghiến lợi gọi tôi: “Em tự vào? Hay là để anh kéo em vào? Em chọn một cách.”

Tôi nằm bẹp trên giường anh, mệt, buồn ngủ nhưng thần kinh não vẫn còn đấu tranh.

Anh cười nhạo tôi: “Trong đầu em nhiều kịch tính quá. Mau ngủ đi. Nếu dậy mà không hạ sốt thì đi tiêm.”

Cả đêm mơ mơ màng màng, ngủ không yên ổn. Nửa đêm anh đánh thức tôi dậy uống nước.

Anh ngủ bên cạnh tôi. Đừng nghĩ nhiều, mỗi người một chăn.

Tôi rên rỉ cả buổi, người này đúng là tư liệu tốt cho bậc làm cha mẹ, kiên nhẫn tốt không còn lời nào để nói.

Nhưng đến nửa đêm, tôi càng cảm thấy người khó chịu, hơi lơ mơ.

Anh sờ trán tôi hỏi: “Em không hạ sốt sao?”

Tôi ngụy biện: “Em thấy đỡ hơn nhiều rồi.”

Ngủ một lát thì trời sẽ sáng.

Bắt đầu tán gẫu với anh.

“Em kể anh nghe, trước kia em rất ít khi bị sốt cao. Có lần nọ, lúc đó nhà em chỉ còn bốn bức tường, họ hàng cương quyết mai mối cho em một người.” Tôi ngẩng lên nhìn anh, anh ôm đầu tôi không cho động đậy, tôi hơi bối rối, nói tiếp: “Anh không biết đâu, người đó nhìn còn già hơn Quách Đức Cương*, đã từng lập gia đình, nhưng mà rất giàu, hình như là dạng đại ca, nói chung thân phận rất ấn tượng. Nhưng mà em cũng không kém, hồi trẻ em cũng rất đẹp.” (Quách Đức Cương - sinh năm 1973, người Thiên Tân, là nghệ sĩ hài tướng thanh nổi tiếng của Trung Quốc, sáng lập Đức Vân Xã. Tui thích xem tướng thanh lắm, thích nhất lão Tần).

Trên đỉnh đầu xì ra một tiếng cười, nhưng tôi đang trên đà cao hứng nói, không để ý đến anh, tiếp tục kể: “Hắn ta rất vừa lòng với em, sau đó bắt đầu sai bảo, bảo em ngoan ngoãn nghe lời hắn cho tốt thì không thiếu điểm lợi. Anh nói xem nếu hắn ta dễ nhìn một chút thì chắc giờ em đã thành người phụ nữ của đại ca. Cái danh này nghe ấn tượng nhỉ.”

Tôi cười ha ha một mình, “Nhưng mà, em là ai chứ? Một mình cố gắng như vậy, tự cao tự đại sao lại có thể để đầu heo gặm. Em ngồi gào khóc trên đường, gào một buổi trưa, về nhà thì sốt cao. Sốt liên tục nửa tháng. Có lẽ là bị tên mập mạp xấu xí đó làm tức. Sao mà xấu như vậy? Chỉ có mỗi tiền. Đến khi em hạ sốt thì gầy đi mấy kg, nói chung là hiệu quả không tệ lắm, làm C Quân hâm mộ muốn chết.”

Tôi nói đứt quãng, nhưng anh không xen lời, ở rất gần tôi, chỉ giữ tay trên trán tôi, cuối cùng nói: “Ngủ đi.”

Thật tẻ ngắt.

119. Nói quan hệ của tôi với Từ tiên sinh thế nào nhỉ?

Hai người yêu nhau thì phải có giai đoạn thích ứng, hiện tại là, tôi có, anh không có.

Nằm cùng một giường, anh không hề xấu hổ hay xúc động. Tôi kích động một mình trong lòng. Đúng lúc bị bệnh, không có chút cảm giác lãng mạn nào…

Trời chưa sáng, tôi đã sốt cao, tim đập nhanh. Anh vẫn còn ngủ, tối hôm qua thức giấc mấy lần, anh cũng rất mệt.

Tôi mới dịch người ra định rời giường, anh đã tỉnh.

Có cần nhạy đến vậy không?

Anh nhạy bén cau mày hỏi tôi, “Có phải còn sốt không?”

“Không nóng lắm, nếu còn chưa hạ sốt thì em đi truyền nước, không có gì đâu. Anh ăn sáng xong thì đi làm, em đi truyền nước.” Tôi bình thản sắp xếp.

Anh nghiêng người lấy nhiệt kế: “Đo độ.”

Tôi nói chuyện tốt xấu gì anh cũng phải nghe chứ.

39.4 độ.

“Sốt sắp ngốc luôn.” Anh nói.

Tôi chỉ thấy người hơi khó chịu, nhưng không nghiêm trọng tới vậy.

Có phần đau lòng cho anh, y như cha mẹ tôi, cả đêm ngủ không ngon giấc.

Đến bệnh viện đăng ký, đợi cả buổi, cuối cùng có cô gái mặc áo blouse trắng tới nói thẳng với anh: “Tối hôm qua không phải anh nói đã tốt rồi sao? Sao lại thế này?”

“Sơ suất.”

Tôi chỉ sốt hơi cao, anh đừng như vậy.

Tôi lớn thế này, thật sự không sao cả. Cương quyết không nghe, một hai phải đưa tôi đến bệnh viện.

Bác sĩ xinh đẹp kia nhìn tôi như bạn tốt lâu năm, đi đến gần sờ trán rồi vịn vai tôi.

Còn làm mặt xấu với tôi.

C Quân nói: “Đó là ý mày hấp dẫn.”

Hấp dẫn là ý gì?

120. Sau này mới biết đó là em họ anh.

Tôi hoàn toàn không biết gì về gia đình Từ tiên sinh, cũng không hỏi, không nhắc đến. Có lẽ lúc còn trẻ cảm thấy chúng tôi không thể nào thành nên không dám hỏi thăm, lúc ấy gia đình nào cũng có điều kiện tốt hơn gia đình tôi, lòng tự trọng quá mạnh, sợ biết gia đình anh quá tốt thì lại càng tự ti.

Trái tim thiếu nữ mong manh. Tôi vẫn luôn muốn bảo vệ nó.

Em họ Từ tiên sinh tên là Trình Trình.

Tôi hỏi đi hỏi lại, em ấy không phải họ Phùng*, họ Trình tên Trình. Ba mẹ thật dễ dãi. (Phùng Trình Trình: nữ chính trong phim Tân bến Thượng Hải)

Buổi sáng em hết giờ làm nhưng vẫn ở cùng tôi truyền nước.

Tôi nói đi nói lại mình chỉ hơi sốt, không có bất kỳ bệnh cũ gì, không có biến chứng, không có viêm nhiễm.

Trình Trình rất hưng phấn, Từ tiên sinh đi thanh toán, Trình Trình mặt sáng rỡ cứ nhìn tôi như vậy.

Tôi rất 囧, đây là lần đầu tiên giáp mặt người nhà anh lại trong tình cảnh này.

Trình Trình hỏi tôi: “Ông ngoại còn chưa biết ạ?”

Cái gì?

Trình Trình hỏi: “Chị không biết?”

Kể chuyện cũ thì phải có mở đầu, đừng có nói khúc giữa vậy. Sẽ làm người ta không nắm được vấn đề.

Xem ra, mọi người đều không nắm bắt được.

Cha mẹ Từ tiên sinh ly hôn, mỗi người có gia đình riêng, không ở bên này, cũng không ở thành phố.

Trước khi học đại học Từ tiên sinh ở nhà ông bà nội, học đại học ở nhà ông ngoại.

Tôi bắt đầu hiểu anh, bắt đầu hiểu được vì sao những chuyện vụn vặt trong cuộc sống anh cẩn thận như vậy.

Một mình, hẳn là rất sớm anh đã hiểu được cuộc sống.

Thảo nào anh nói tôi như trẻ con.

Anh trưởng thành sớm hơn tôi rất nhiều.

Có điều quan hệ cha mẹ Từ tiên sinh không tồi, không có tranh chấp gì lớn, chỉ là tính cách, công việc không thích hợp nên chia tay hòa bình.

Vì vậy tính cách Từ tiên sinh rất ôn hòa.

121. Đến khi Từ tiên sinh quay lại, tâm lý tôi đã khác.

Trình Trình kể rất nhanh, đã bắt đầu trò chuyện về việc leo núi với tôi.

Thấy anh quay lại, em ấy đứng lên: “Em về đây, chị dâu, có việc gì thì gọi điện cho em.”

Tôi 囧 cười.

Từ tiên sinh không ngại, dặn em ấy đi đường chú ý an toàn.

Anh giận tôi vì sáng nay chịu đựng mà không nói với anh, từ sáng đến giờ không cho tôi vẻ mặt dễ chịu.

Tôi đầu hàng trước: “Em hơi đói, anh có đói không?”

Anh không nói lời nào, ánh mắt nặng nề nhìn tôi. Anh ngồi xuống mép giường, hỏi: “Bây giờ có khá hơn không?”

Làm sao giải thích là tôi thật sự không sao với anh??

Truyền hai bình nước đã hạ sốt.

Tôi vật vờ ở bệnh viện một ngày, làm rất nhiều xét nghiệm. Sáng hôm sau còn phải lấy thêm vài mẫu xét nghiệm.

Từ tiên sinh giữa trưa đón tôi đi ăn.

Không biết anh tìm quán ăn này thế này, nằm trong góc, mang lên một nồi nước, tất cả đều là cho tôi.

Tôi uống thuốc, uống canh xong, nằm trên xe buồn ngủ.

Bị kéo đến công ty anh.

Tôi mặc chiếc áo len dệt kim dài, đầu bù tóc rối, đi theo anh mặc vest mang giày tây, vào văn phòng anh…

Còn nằm trên sô pha anh ngủ trưa.

Tôi nghĩ chắc là mình chỉ muốn hiểu thêm về anh.