Nhìn hai người đi song song cạnh nhau, Cố Thiển ném điều khiển TV qua một bên.
Kể từ ngày hôm đó, nhóm nhân viên trong tập đoàn Hối Kim luôn ồn áo nghị luận, cao thấp công tu đều truyền tim có lẽ vị trí phu nhân tổng giám đốc muốn đổi người khác.
“Tiểu Lý, đây là tư liệu mà ông chủ và phu nhân muốn cậu cho tôi xem?”
“Đúng vậy tiểu thư, ý của ông chủ là hi vọng phu nhân có thể khuyên nhủ cậu chủ, tiếp tục như vậy sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với công ty. Phu nhân muốn tôi truyền lại cho ngài một câu, hi vọng ngài có thể còn thật sự lo lắng một chút cho hôn nhân của ngài.”
Người hầu trong nhà đi rồi, nàng vẫn duy trì tư thế ngồi đến tối. Hôm đó, lúc đêm đen bước đến, nàng giống như lại nghe thấy tiếng bước chân của ma quỷ.
Nàng mê mẩn nhìn ánh sáng phát ra từ ngọn nến, châm nến hết toàn bộ biệt thự.
Lúc Tiếu Mặc Thần trở về nhìn thấy một cảnh tượng như vậy: mấy trăm ngọn nến đồng thời thắp, trong phòng sáng rực.
Nhưng mà lúc này hắn không có tâm tình để thưởng thức phần rung động này, hắn đen mặt mở toàn bộ cửa sổ trong biệt thự, một mặt tức giận giáo huấn Cố Thiển, “Cô muốn tự sát sao? Chờ dưỡng khí trong phòng hao hết cô sẽ đợi thiếu dưỡng khí mà chết đi!”
Trong chớp mắt nhìn thấy Tiếu Mặc Thần, Cố Thiển có chút vui sướng, nàng nhìn khuôn mặt tức giận của hắn, tham lam chăm chú nhìn nhất cử nhất động của hắn.
Sau khi từ mặt có chút chán ghét Tiếu Mặc Thần, hắn đến gần Cố Thiển, hỗn hợp nồng nặc của mùi rượu và mùi nước hoa trên người đập vào mặt, đồng tử Cố Thiển co rút nhanh, nàng nhận ra mùi nước hoa trên người hắn là của Lâm Khả Hân.
“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi cảm thấy ghê tởm!” Tiếng hít thở của hắn gần bên tai, điệu bộ rõ ràng là mờ ám lời nói lại khiến cho sắc mặt Cố Thiển trắng bệch.
“Mặc Thần, em…”
“Bây giờ Khả Hân còn chưa đủ đáng thương sao? Vì sao những người chức cao điều khiển các bộ phận quan trọng trong công ty lại nhằm vào cô ấy? Thậm chí còn đổ oan nàng đánh cắp cơ mật công ty.” Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Cố Thiển, hận không thể giết chết nàng.
Bàn tay thô to gắt gao nắm lấy cổ nàng, lực độ lớn nắm lấy Cố Thiển nhấc lên.
“Em… không có…” Cố Thiển gian nan muốn giải thích nhưng không cách nào mở miệng.
“Cô không có cái gì? Trên dưới công ty đều là người Cố gia các cô, chẳng lẽ hành động của bọn họ không liên quan gì đến cô sao?” Tiếu Mặc Thần mỉa mai nhìn vào ánh mắt nàng, trên tay thoáng dùng một chút lực vứt nàng đến trên ghế sô pha.
Cố Thiển như được đại xá, nửa quỳ trên ghế sô pha, hít từng ngụm từng ngụm không khí.
Trong nháy mắt, thân thể nặng nề đè nàng xuống, cả người nàng bị buộc làm một loại tư thế khuất nhục nửa người nằm trên sô pha.
Một bàn tay Tiếu Mặc Thần cố định trên thân thể của hắn, tay kia tháo dây nịt của bản thân.
“Mặc mỏng như vậy là đang dụ dỗ ai?” Tiếu Mặc Thần cảm giác bản thân đã bắt đầu say.
Cố Thiển có chút không khỏe vặn vẹo thân mình, con ngươi Tiếu Mặc Thần dần dần tối.
Nghe thấy tiếng nàng kêu đau, thân mình Tiếu Mặc Thần cúi cuống cắn cắn môi của nàng, nuốt tiếng nức nở của nàng xuống.
Không biết hắn đã làm bao lâu, nàng đau đến chết lặng, hai mắt trống rỗng nhìn thẳng bóng đèn treo trên trần nhà, đột nhiên cảm giác mình già đi rất nhiều.
Sau một lúc lâu, hắn đẩy Cố Thiển ra, tao nhã đứng dậy, đơn giản lau lau mình một chút, Tiếu Mặc Thần ném một lọ thuốc đến trước mặt Cố Thiển, “Trước khi tôi đi ra khỏi phòng tắm, ăn nó.”
Cố Thiển nhìn ba chữ thuốc tránh thai trên lọ thuốc, há miệng, bởi vì thiếu nước mà khô khốc, “Vì sao?”
“Bởi vì cô không xứng.”
Giọt máu đỏ sẫm chảy từ trên môi chảy xuống, Cố Thiển liếm liếm, vị rỉ sắt nhàn nhạt lan trong khoang miệng, nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, nàng đột nhiên không biết vì sao lúc trước mình lại thương hắn.