Yêu Nghiệt Nhà Ta

Chương 5

Edit: Cesia

Giai nhân hàm lệ mà đi, chỉ còn lưu lại trong gió tiếng thổn thức của tâm hồn vỡ vụn của thiếu nữ.

Một tiếng than nhẹ dật ra khỏi cánh môi, Trầm Tiểu Sách không khỏi cảm khái, “Nghiệp chướng a.”

Cánh tay đang quấn lấy eo nàng hơi hơi siết chặt, Lăng Vân Phong nghiền ngẫm nhìn nàng, “Nàng vì sao một chút ghen tuông cũng không có?”

“Ngươi lại không thích nàng, ta vì sao muốn ăn dấm chua?” Nàng buột miệng trả lời theo bản năng, nhưng lời vừa ra khỏi miệng chính nàng cũng không khỏi cảm thấy sửng sốt.

Cánh môi đột nhiên dán lên sườn mặt nàng, đi kèm theo thanh âm ôn nhuận nhuốm một chút khàn khàn, có vẻ mị hoặc mà gợi cảm, “Nha, thì ra là thế à.” Âm cuối biến mất giữa bốn phiến cánh môi tương hợp nhau.

Khi hắn buông nàng ra, Trầm Tiểu Sách tựa đầu chôn ở trước ngực hắn, một bên cố bình ổn lại hô hấp, một bên căm tức véo vào bên hông hắn. Ngay trước mặt của hạ nhân Lý gia, hắn lại chẳng thèm kiêng nể gì, hơi quá đáng!

Lăng Vân Phong mày kiếm hơi giương lên, đối với bàn tay nhỏ đang tác quái ở bên hông hắn không đáng để ý tới, trực tiếp cúi người xuống bồng nàng lên, xoay người hướng khách phòng đi tới, dùng chân đá cửa phòng.

Tiến vào nội thất, Trầm Tiểu Sách liền đè thấp thanh âm gầm lên, “Còn không thả ta xuống?”

Lăng Vân Phong nghe theo.

Vừa mới đặt chân xuống đất, nàng lập tức dâng tặng cho hắn mấy đá, vẻ mặt phẫn nộ hầm hầm ngồi xuống ghế.

“Thật sự nổi giận?” Hắn sáp lại gần ngồi xổm ở trước mặt nàng.

“Ta không thích ngươi như vậy.” Quá mức lỗ mãng, làm cho người ta hận nghiến răng.

Hắn nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau, khẽ cười nói, “Đối mặt với người mình âu yếm mà muốn ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng không ngó nghiêng, quả thật quá khó khăn đối với ta.”

“Nhưng ngươi cứ như thế khinh bạc ta, là đem ta đặt ở chỗ nào?” Lúc trước ôm nàng bồng nàng cũng liền thôi, hôm nay hắn lại làm thế trước mặt bao người, thật sự là đáng giận!

Lăng Vân Phong chăm chú nhìn vào mắt nàng, chân thành tha thiết nói, “Ta vẫn luôn đặt nàng trong tim ta.”

Trầm Tiểu Sách nhìn thẳng hắn, cuối cùng dưới ánh nhìn chăm chú của hắn nàng đành phải chật vật dời đi tầm mắt.

Lòng của hắn nàng không phải không thấy, chỉ có điều nam nhân như thế nàng cho dù có muốn nhận cũng nhìn không thấu, đối với chuyện không thể nắm chắc từ trước đến nay nàng luôn không muốn dính vào quá sâu, thậm chí do dự chùn bước.

Nàng chỉ muốn có một cuộc sống an ổn, mà người trong giang hồ lại quá mức phiêu bạc, bọn họ đều không có gốc rễ, có ân báo ân có cừu báo cừu, cuộc sống luôn bị quấn quanh trong ân oán cừu hận, lại không hề biết đến người nhà bị bọn họ bỏ lại phía sau hoài như thế nào tâm tình chờ đợi bọn họ trở về.

Cái gọi là anh hùng, đại hiệp ở trong mắt của nàng, chẳng qua chỉ là hình tượng bị mọi người khuếch đại. Tựa như phụ thân của nàng, mỗi người đều nói Trầm tể tướng là trung thần lương tướng, nhưng ông lại không rảnh rỗi để chiếu cố nàng cùng mẫu thân, ngay cả đến lúc mẫu thân lâm chung cũng không thể đợi được ông trở về.

Nhìn nàng trong lúc vô tình để lộ ra vẻ đau thương cùng yếu ớt, trái tim của Lăng Vân Phong hơi thắt lại, đứng dậy kéo nàng ôm vào lòng.

Trầm Tiểu Sách tựa đầu chôn ở trong lòng hắn, vòng tay ôm lấy eo hắn. Giờ khắc này, nàng chỉ muốn dựa vào vòng ôm ấp này, cho dù vòng ôm này có lẽ cũng không bền chắc.

“Tiểu Sách.”

Không biết qua bao lâu, Lăng Vân Phong lên tiếng đánh vỡ bầu không khí yên lặng trong phòng.

“Hử?”

“Nàng phải chịu trách nhiệm đối với ta.”

Nàng ngơ ngác, nghĩ mình bị huyễn thính (thính giác bị ảo giác, nói đơn giản là nghe lầm).

“Nàng vừa mới khinh bạc ta.” Hắn bày ra vẻ mặt nghĩa chính ngôn từ (ngôn từ chuẩn mực, ý nghĩa chính đáng) nói.

Huyệt thái dương của Trầm Tiểu Sách co rút lại, cơ hồ muốn lao tới cắn chết tên nam nhân đang trợn mắt nói dối trước mặt.

“Nếu chuyện vừa rồi mà cho là ta khinh bạc ngươi muốn ta chịu trách nhiệm, vậy mấy ngày nay ngươi đối với ta động tay động chân vậy chẳng phải càng phải chịu trách nhiệm sao?” Làm người không thể vô sỉ đến thế! Hắn thật sự không sợ bị thiên lôi đánh chết sao?

Hắn tươi cười rạng rỡ, cầm lấy tay nàng, gật đầu, “Được, ta cưới nàng.”

Ông trời, mau cho thiên lôi giáng xuống đi, nếu không thiên lý ở đâu?

“Không cần.” Nàng cắn răng.

“Gả cho ta đi, ta nguyện ý đối với nàng chịu trách nhiệm.”

“Ngươi làm gì cứ nhất định phải đối với ta chịu trách nhiệm?” Nàng tức giận khẽ gầm lên.

Lăng Vân Phong vẻ mặt vô cùng đứng đắn nhìn nàng, ngữ điệu trước nay còn chưa bao giờ thành thật đến thế, “Vậy có nghĩa là ta có thể đối với nàng làm chuyện mà ta nghĩ muốn làm.”

“Ầm” một tiếng, Trầm Tiểu Sách cả người đều bị nướng chín, hầm đến rục.

Hắn cúi người ở bên tai nàng thì thầm, “Tiểu Sách, làm thánh nhân thật vất vả, ta cảm thấy vẫn là làm cầm thú tốt hơn.”

Không thể nhịn được nữa, nàng một cước đạp qua.

Hắn chịu một cước của nàng, hình tượng cũng không hề bị sứt mẻ chút nào, còn tiếp tục ở bên tai nàng thủ thỉ, “Không bằng đêm nay ta liền làm cầm thú tốt lắm.”

Trầm Tiểu Sách chộp lấy bình hoa trên bàn trà ném tới. “Cầm thú — “

Hắn vung tay lên, bình hoa liền vững vàng an ổn trở lại vị trí cũ, sau đó lại duỗi tay ra, kéo cả người nàng ôm vào trong lòng, vẻ mặt cười đến mỹ mãn, “Nàng rốt cuộc đáp ứng rồi nha.”

“….”

Thời tiết tháng sáu, cho dù mãn viện đều được bao phủ bởi bóng trúc râm mát, ban đêm trong phòng không khí vẫn cứ oi bức.

Dưới thời tiết như thế, ngủ một mình hoàn hảo, trên người chỉ cần phủ một lớp áo yếm cùng với tiết khố, nhưng cùng người khác đồng giường mà ngủ thì quả là chuyện cực hình.

Trầm Tiểu Sách rất nóng nực, hơn nữa lại rất sợ nóng.

Nhưng hiện tại đừng nói tới áo lót, ngay cả ngoại sam nàng cũng không dám cởi.

Cùng sói đồng miên, thật sự quá mức nguy hiểm!

Vì thế, liên tục mấy ngày nay, vừa tỉnh lại, quần áo cả người đều bị mồ hôi làm ướt sủng, không thể không tắm rửa đổi một bộ quần áo mới sạch sẽ.

Mỗi khi nhìn đến kẻ đồng nằm một giường với nàng Lăng Vân Phong một thân sạch sẽ khoan khoái đứng dậy, nàng lại nhịn không được dùng ánh mắt ghen tị cộng thêm oán hận trừng hắn.

Hôm nay, sau khi Lăng Vân Phong giúp Lý phu nhân châm cứu bốc thuốc xong trở lại Tiêu Tương quán, trước sau như một lại thu được ánh nhìn chằm chằm đầy ai oán của Trầm Tiểu Sách, trong tay nàng còn đang cầm một chén nước ô mai ướp lạnh.

Tiểu Hồng đang đứng một bên giúp nàng quạt.

“Tiểu Sách, nàng cứ tiếp tục nhìn ta như thế, kẻ không biết còn tưởng nàng muốn gây sự….” Nhìn đôi con ngươi phun hỏa của nàng, hắn thức thời tiêu âm, sờ sờ cái mũi, đoạt lấy bát nước ô mai trong tay nàng, một ngụm uống cạn.

Trầm Tiểu Sách hận không thể ở trên người hắn trừng xuyên thủng một cái động, tên nam nhân này nói chuyện khẩu càng ngày càng không biết kiềm hãm.

Tiểu Hồng cúi đầu cười trộm.

“Tiểu thư, em đi lấy giúp cô một bát nước ô mai khác.” Nói xong, không đợi chủ tử ra tiếng liền cầm lấy bát không rời đi.

Trầm Tiểu Sách hung hăng trừng hướng nha hoàn bỏ chủ không đếm xỉa kia, đáng tiếc chỉ trừng được cái bóng của nàng ta.

“Thật sự càng ngày càng không thể tưởng.” Nàng nhịn không được lẩm bẩm.

Lăng Vân Phong đưa tay kéo nàng dậy, bản thân thì ngồi xuống ghế, sau đó kéo nàng ngồi vào trong lòng hắn, ôm lấy eo nàng.

“Lăng Vân Phong, xem như ta cầu xin ngươi.” Nàng nhịn không được xuống nước.

“Chuyện gì?’ Hắn không rõ nên hỏi.

“Bảo bọn họ chuẩn bị cho ta một gian phòng khác đi.” Người này tuy mỗi đêm đều rất quy củ, nhưng nàng lại bị thời tiết tra tấn thống khổ không chịu nổi, nàng thật lo lắng ngày nào đó chịu không nổi đang ngủ kéo xuống quần áo tiện nghi cho hắn.

“Ta buổi tối cái gì cũng chưa làm nha.” Hắn vẻ mặt cực kỳ vô tội, chỉ có điều trong mắt lại lóe lên một chút ánh sáng quỷ dị.

“Hiện tại ngươi làm còn thiếu sao?” Nàng quay đầu trừng hắn.

Hắn gác đầu trên vai nàng, nhẹ thở dài, “Chuyện muốn làm nhất lại không thể làm, mấy thứ này bất quá cũng chỉ là muối bỏ biển, kẻ chân chính bị dày vò là ta không phải nàng, Tiểu Sách a.”

Quá vô sỉ!

“Đây là ngươi tự tìm.”

“Đúng nha, cho nên đêm nay ta quyết định vẫn là làm cầm thú tốt hơn.” Hắn rất biết nghe theo lời phải.

Trầm Tiểu Sách lâm vào chán nản.

Câu này hắn đã nói nhiều lần, nàng cũng không thèm đáp trả. Người này chính là thích trêu cợt nàng, thích xem bộ dạng giận không thể át lại vô pháp khả thi của nàng, quả thật có bệnh!

Kết quả, đêm hôm đó nàng vừa mới chợp mắt chưa được bao lâu, đã bị người đánh thức.

“Lăng Vân Phong, ngươi đang làm gì?”

“Nàng nói xem?” Hắn nắm lấy áo lót của nàng ném ra bên ngoài màn.

“Ngươi sẽ không phải muốn….” Nàng biến sắc.

Hắn áp chế thân thể của nàng, không cho nàng đào thoát, cười đến dị thường yêu nghiệt, “Ta đã nói rồi, đêm nay ta phải làm cầm thú.”

“Đừng náo loạn.” Nàng cố gắng trấn định nói, “Cùng một trò đùa cứ diễn đi diễn lại không có ý nghĩa đâu.”

Tay phải của hắn từ môi nàng trượt dần xuống phía dưới, lướt qua khe rãnh giữa hai tòa, cuối cùng xâm nhập vào trong tiết khố của nàng, quanh quấn ở phần ở phần da thịt mềm mại bóng loáng của đùi trong.

Hắn liếm hai cánh môi của nàng, thì thào, “Ta không phải náo loạn, Tiểu Sách, ta thật sự nhịn không nổi nữa.” Ngón tay đâm vào, ở nàng hút vào một ngụm khí lạnh, động tác cũng chậm rãi nhanh dần lên.

Trầm Tiểu Sách trong đầu loạn thành một đống. Giờ khắc này, đối với nàng mà nói chuyện phát sinh bất ngờ này cũng không phải là chuyện bất ngờ, dù sao ý đồ của hắn đối với nàng cũng đã sớm thẳng thắn, chỉ có điều khi chuyện xảy ra trước mắt, nàng thật sự phát hoảng, không biết phải phản ứng như thế nào.

Hắn hôn dừng lại ở môi nàng, quyến rũ cái lưỡi thơm tho của nàng cùng nhau chơi đùa, hai tay theo bản năng trên cơ thể nàng tiến hành xâm chiếm.

Dần dần, nàng buông tha cho chống cự, vòng tay ôm lấy gáy hắn, thân thể vô thức cong lên dán sát vào người hắn, một sự mời mọc không lời.

Khi lửa nóng vùi vào trong cơ thể nàng, móng tay nàng bấm sâu vào đầu vai hắn, sở hữu tiếng kêu đau đớn đều bị hắn phong giam ở trong miệng.

Nửa đêm trong căn phòng đóng chặt, trên chiếc giường lớn chạm trổ hoa văn phát ra thanh âm luật động hài hòa, cùng với bên trong bức rèm sa vang lên tiếng nỉ non kiều diễm của chim oanh tạo nên một giai điệu uyên ương hoan khúc thiên cổ không thay đổi.

Mồ hôi đã sớm làm ướt sũng tấm đệm giường ở dưới thân, mà kẻ ở phía trên thân thể nàng dường như không biết mệt mỏi không ngừng đoạt lấy, một lần rồi lại một lần đưa nàng lên đỉnh cao hoan ái.

Tảng sáng những tia sáng đầu tiên của mặt trời xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng xâm nhập vào trong phòng, bên ngoài truyền đến tiếng chim hót rả rích, còn có tiếng người qua lại.

Lăng Vân Phong lại một lần nữa ở trong cơ thể nàng phóng thích, dán cả người vào lưng nàng, nhân bởi vì trắng đêm hoan ái mà thanh âm có vẻ khàn khàn truyền vào trong tai nàng đang nửa ngủ nửa mê.

“Cám ơn nàng, Tiểu Sách.” (Cesia: Lần dầu tiên nghe thấy một người con trai cám ơn một người con gái sau lần đầu tiên hoan ái, cũng bởi vì câu này ta mới đổ một cái rụp, yêu bạn Phong nhắm nhắm…..)

Trầm Tiểu Sách giờ phút này chỉ có một ý niệm trong đầu — chính là ngủ, ở hắn đình chỉ cầu hoan nàng rất nhanh liền trôi vào giấc ngủ.

Ánh mặt trời thâm nhập vào bên trong rèm, rọi sáng một vòng thản nhiên thanh hắc bên dưới mắt nàng, cùng với những vết xanh tím ứ ngân lõa lồ trên làn da trần ở bả vai và gáy.

Lăng Vân Phong khoác vào kiện quần áo rồi bước xuống giường, chỉ chốc lát sau quay trở lại giường trong tay cầm một bình sứ, mang theo thản nhiên hương thơm thanh nhã của hoa sen.

Hắn chấm ngón tay vào thuốc mỡ, cẩn thận bôi lên trên thân thể của nàng, bình thuốc mỡ rất nhanh dùng hết.

Nhìn người đang ngủ say trong lòng, môi hắn khẽ câu lên. Tư vị của tình yêu nam nữ quả nhiên tuyệt không thể tả.

Mâu quang chuyển động, nhìn đến vết thương do chính mình tạo ra trên người nàng, trên mặt hắn hiện lên chút ảo nảo. Thuốc mỡ vẫn là pha chế thiếu.

Xuyên thấu qua cửa sổ nhìn sắc trời bên ngoài, hắn che tay ngáp một cái, ôm lấy người trong lòng nhắm mắt rơi vào mộng đẹp.

Trầm Tiểu Sách tỉnh lại đã là lúc ánh chiều ráng đỏ ở cửa sổ giấy, mà nàng là bởi vì bị đói tỉnh, vừa cử động, cả người giống như bị xe nghiền qua, đau không chịu nổi, đành phải nằm sấp ở trên giường hô lớn, “”Tiểu Hồng — “

Thanh âm chưa kịp hạ xuống, Tiểu Hồng vốn canh giữ ở bên ngoài liền chạy vào, “Tiểu thư, cô rốt cuộc cũng tỉnh dậy.”

“Ta đói bụng.”

“Nô tỳ đi lấy đồ ăn cho cô.” Tiểu Hồng hấp tấp chạy ra ngoài.

Không mất bao lâu liền bưng một khay đồ ăn trở lại.

“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Nàng một bên bày đồ ăn, một bên cẩn thận đánh giá vẻ mặt thống khổ theo trên giường đứng dậy của chủ tử.

“Hoàn hảo.” Nàng cố cường chống đỡ nói. Kỳ thật đau muốn chết, cái tên nam nhân không biết tiết chế kia.

Tiểu Hồng nhìn thấy chủ tử bước đi đều có chút cố sức, nhanh chóng chạy tới đỡ lấy nàng đi đến cạnh bàn, sau đó đi thu dọn chăn đệm.

Nhìn thấy một vết đỏ sậm phía trên đệm giường hỗn loạn, Tiểu Hồng kinh ngạc xoay người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng bị nhuộm đỏ cả ráng mây hồng, lúng ta lúng túng nói, “Tiểu thư, cô cùng với Lăng công tử….” Khó trách hôm nay Lăng công tử phá lệ ngủ thẳng đến mặt trời lên cao, trước khi ra ngoài còn căn dặn nàng không cần quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi.

Trầm Tiểu Sách trong tay cầm chiếc đũa thoáng dừng lại một chút, thấp giọng nói, “Bị đan em mang đi giặt sạch là được.”

“Nô tỳ biết.”

Trầm mặc một hồi, Tiểu Hồng mới dè dặt mở miệng, “Vậy về sau nô tỳ nên xưng hô với Lăng công tử như thế nào?”

Trầm Tiểu Sách không chút do dự trả lời, “Như cũ.”

“A?”

“Giúp ta chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm rửa.”

“Vâng.”

Đợi cho Trầm Tiểu Sách ăn no, nước ấm cũng đã được chuẩn bị xong.

“Nô tỳ hầu hạ tiểu thư tắm rửa.”

“Em đi ra ngoài đi.”

Tiểu Hồng do dự một chút, cuối cùng vẫn lui ra.

Trầm Tiểu Sách cởi bỏ y phục, hơi có chút cố sức bước vào bên trong mộc dũng, cả người chậm rãi chìm vào trong nước ấm.

Trên người to to nhỏ nhỏ hoặc nặng hoặc nhẹ đủ các loại dấu vết, đủ để chứng minh đêm hôm qua điên cuồng như thế nào, nàng biết trên người nàng đã có người giúp bôi thuốc mỡ, mùi hương hoa sen thản nhiên vẫn còn quanh quẩn trong giấc mộng, chỉ là kẻ đã bôi thuốc cho nàng kia vừa tỉnh lại đã không thấy bóng dáng.

Trong lòng tựa hồ có chút ê ẩm, trống rỗng, cảm giác bức bối khiến nàng rất khó chịu.

Trầm Tiểu Sách nhắm mắt lại, cả người đều chìm vào trong nước, mãi cho tới khi gần như hít thở không thông nàng mới trồi lên.

Sau khi tắm xong, nàng gọi nha hoàn tiến vào, giúp nàng lau khô chải tóc.

Đợi cho tóc hoàn toàn khô ráo mới chuẩn bị đi ngủ, Tiểu Hồng rốt cuộc nhịn không được, “Tiểu thư, vì sao cô không hỏi Lăng công tử ở chỗ nào?”

“Lúc này chưa trở về, chứng tỏ hắn còn có việc, cho dù hỏi thì có thể làm được gì?” Trầm Tiểu Sách lạnh nhạt nói.

Tiểu Hồng nhất thời không biết nói gì, tiểu thư nhà nàng thật sự không giống người thường, đem sự trong sạch của mình giao cho người ta, vừa tỉnh lại ngay cả hỏi cũng không hỏi một chút hành tung của người nọ.

Trừ bỏ bội phục, nàng cũng không biết như thế nào biểu đạt tâm tình của mình.

“Không có việc gì, em cũng đi nghỉ sớm đi.”

“Vâng.”

Tiểu Hồng vừa đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Trầm Tiểu Sách, nàng dựa vào đầu giường, nhìn ánh nến lay động trên bàn xuất thần.

Hối hận? Không hối hận?

Nàng không biết đáp án, cũng không muốn biết đáp án….

Dần dần mắt có chút cay xè, nàng mới phát hiện chính mình nguyên không hề chớp mắt, cứ thế nhìn chằm chằm vào ánh nến đang cháy, nhìn từng giọt từng giọt sáp nhỏ giọt xuống mặt bàn.

Khóe miệng có chút tự giễu nhếch lên. Nàng cần gì phải ở trong này tự chuốc phiền toái? Chuyện đã phát sinh không thể cứu vãn, điều có thể làm chính là đối mặt với nó.

Ánh mắt không hẹn mà lại hướng về phía ngoài. Hắn không trở về cũng tốt, hiện tại nàng cũng không biết nên đối mặt với hắn thế nào.

Hồi tưởng lại đêm qua hắn điên cuồng đòi lấy, Trầm Tiểu Sách mặt đỏ lên, có chút tức giận giật phăng màn, ngã người xuống ngủ.

Chính là nằm trên đệm giường mới, trong đầu lại hiện lên tình cảnh điên cuồng đến cực điểm đêm qua, nàng kéo cao chăn lên, nhắm mắt mệnh lệnh cho chính mình ngủ. Ngủ thì sẽ không có việc gì.

Ngay lúc nàng thật vất vả mới có thể mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, hai bàn tay chết tiệt lại lay nàng tỉnh.

Nàng có chút mờ mịt mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là khuôn mặt tuấn tú phóng đại, nàng lập tức thanh tỉnh, khuôn mặt trong nháy mắt cũng bị thiêu đỏ rực.

“Tỉnh?” Hắn vẻ mặt ẩn tình nhìn nàng, hai tay vẫn tiếp tục bận rộn cởi bỏ y phục trên người nàng.

“Lăng Vân Phong –” Nàng vừa thẹn vừa giận, “Ngươi còn muốn làm gì?”

Trong mắt hắn hiện lên tia bỡn cợt, huơ hươ bình sứ trong tay, “Ta chỉ là muốn giúp nàng bôi thuốc.”

“Không cần, bôi thuốc mỡ cảm giác dính dính, rất khó ngủ.” Nàng bảo vệ lớp quần áo cuối cùng sót lại trên người, không chịu thoái nhượng.

“Được rồi, những chỗ khác không bôi cũng không sao, nhưng vai và gáy phải bôi, thời tiết này, nàng xuất môn ăn mặc quá dầy để che lấp thật không tốt.”

Đúng rồi, lúc tắm rửa nhìn thấy những dấu vết trên người quả thật khiến nàng đau đầu, Trầm Tiểu Sách thỏa hiệp.

Hắn vừa cẩn thận giúp nàng thoa thuốc vừa nói, “Ta biết hôm nay nàng nhất định ngủ thẳng đến khuya, sau khi giúp bảo chủ phu nhân châm cứu xong ta liền đi phối chế thuốc mỡ này.”

Trầm Tiểu Sách im lặng lắng nghe. Hắn là đang giải thích với nàng hành tung của hắn, tuy rằng nàng cảm thấy không tất yếu, nhưng không thể phủ nhận sự buồn bực trong lòng tựa hồ đang chậm rãi tiêu tán.

“Thời gian quá ngắn, vội vàng phối chế, tuy dùng được nhưng hiệu quả cũng không bằng loại thuốc phối chế trước kia, sau này ta sẽ làm thêm nhiều một chút để dùng.”

Trầm Tiểu Sách vì câu nói của hắn mà không tự chủ được run lên, nhưng vẫn im lặng không nói.

Chỉ có điều sau lại bàn tay của người nào đó càng lúc càng trượt dần xuống phía dưới, nguyên vốn định không thèm mở miệng Trầm Tiểu Sách rốt cuộc không thể tiếp tục bảo trì trầm mặc, “Ta mệt mỏi, muốn ngủ.”

Lăng Vân Phong tuy lòng không cam nhưng vẫn thu hồi thủ. Tối hôm qua hắn quả thật có chút thái quá, vẫn là cố nhẫn một chút đi.

Cả phiến rừng trúc xanh um tươi tốt, mỗi khi có gió thổi qua lại xào xạt lay động.

Ngồi dưới bóng trúc lay động theo từng cơn gió thoảng hương thơm ngát trong viện để đọc sách thật là một chuyện thích ý, cũng là chuyện mà Trầm Tiểu Sách yêu thích nhất khi làm khách ở Lý gia bảo.

Nàng vì Lăng Vân Phong mới có thể đến đây, cho nên ở nơi này trừ bỏ Lăng Vân Phong, nàng không cần nhận thức những người khác, đây cũng là nguyên nhân nàng không bước chân ra khỏi Tiêu Tương quán.

Từ lúc Trầm Tiểu Sách trụ vào vườn, trong rừng trúc có thêm một chiếc ghế trúc với một kỷ trà. Mỗi khi nàng ngồi ở trúc y xem thư hóng mát, trên kỷ trà sẽ bày mấy thứ trà bánh, hoa quả để nàng nhấm nháp.

Nhưng nàng không ra Tiêu Tương viên cũng không có nghĩa là người khác sẽ không tiến vào Tiêu Tương viên.

Lý Tương Vân vừa đi vào rừng trúc đảo mắt một cái liền nhìn thấy một cô gái mặc áo trắng đang ngồi trên trúc y xem sách, một thân nguyệt sắc thấp thoáng dưới thúy trúc càng tăng thêm vẻ thanh nhã tú lệ, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ phong tình.

Trong khoảnh khắc, nàng đột nhiên cảm thấy Lăng Vân Phong yêu thương một người như Trầm Tiểu Sách là lẽ đương nhiên, bởi vì ngay cả chính mình muốn tới tìm nàng gây sự trong lòng cũng không khỏi sinh ra một chút cảm giác thích nàng.

“Ngươi chính là Trầm Tiểu Sách?” Nàng biết rõ còn cố hỏi.

Trầm Tiểu Sách nghe thấy tiếng quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là khuôn mặt có chút quen thuộc, sơ lược một chút nàng liên đoán được thân phận của người đến, đứng dậy, thi lễ nói, “Không biết Lý cô nương tìm ta có việc gì?” Khuôn mặt này có rất nhiều điểm tương đồng với tam tiểu thư mà nàng gặp ngày đầu tiên đến Lý gia, hẳn là một vị tiểu thư khác của Lý gia.

“Ta muốn ngươi rời khỏi Lý gia bảo.” Lý Tương Vân trực tiếp đi vào vấn đề.

Nàng lạnh nhạt cười, “Ta cùng đến với Lăng công tử, lời này cô nương hẳn là nên đi nói với hắn mới đúng.” Người nào đó hoa đào quả thật phồn thịnh à, sẽ không phải là đem toàn bộ các vị tiểu thư của Lý gia đều trêu chọc đi?

Lý Tương Vân cũng cười nói, “Lúc trước chúng ta mời Lăng đại ca đến giúp gia mẫu trị bệnh, nguyên cũng không có mời cô nương đến.”

Trầm Tiểu Sách nghe ra được ý châm chọc trong lời nói của nàng ta, nàng vẫn như cũ vân đạm phong khinh nói, “Ta vốn cũng không muốn đi theo đến.”

Lý Tương Vân biến sắc.

Trầm Tiểu Sách thong dong chống đỡ.

“Lam tỷ tỷ nói quả không sai, miệng lưỡi của ngươi quả nhiên sắc bén.”

Trầm Tiểu Sách cụp mắt xuống, là Lam Tĩnh Tuyết?

“Tóm lại, Lý gia bảo không chào đón ngươi.”

“Nhìn ra được.” Là phi thường không chào đón.

Lý Tương Vân tiếp tục nói, “Nếu ta là ngươi, ta nhất định sẽ không mặt dày ở lại trong này.”

Trầm Tiểu Sách mỉm cười, vẫn thản nhiên như không có việc gì nói, “Cho nên hôm nay ngươi mới còn có thể ở trong này nhìn thấy ta không phải sao?”

Lý Tương Vân nghẹn họng.

Tiểu Hồng thay tiểu thư đi lấy sách vừa vào rừng trúc liền nghe thấy hai người đối thoại, vội vàng chạy đến bên chủ tử, hướng về phía cô gái không có thiện ý kia, lớn tiếng nói, “Ngươi muốn làm gì tiểu thư nhà ta?”

“Hừ, có chủ tử như thế nào liền có nha đầu như thế ấy.”

“Ta thấy nhà các ngươi mới là không có giáo dưỡng, chạy đến trong vườn của khách nhân nói huơu nói vượn, tiểu thư nhà ta làm gì mà ngươi lại bảo là vượt quá phép tắc?” Tiểu Hồng hai mắt bốc hỏa.

“Vậy thì phải hỏi tiểu thư nhà ngươi, không danh không phận đi theo Lăng đại ca, còn ở tại nhà chúng ta làm ra chuyện thuần phong bại tục như vậy.” Lý Tương Vân bị Tiểu Hồng nhất kích, nhất thời buột miệng nói ra.

Tiểu Hồng nắm chặt hai nắm tay muốn xông lên, bị Trầm Tiểu Sách giữ lại.

“Tiểu thư ——” Tiểu Hồng quay đầu lại, nhìn thấy chủ tử khuôn mặt trong nháy mắt huyết sắc hoàn toàn biến mất đau lòng kêu lên.

Trầm Tiểu Sách túm chặt lấy tay nàng, chậm rãi mở miệng, “Vô luận ta làm gì, tựa hồ cũng không tới phiên Lý cô nương lên mặt thuyết giảng.”

Lý Tương Vân lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, lại nhìn đến đối phương sắc mặt tái nhợt, càng thêm bối rối, nhưng vẫn không muốn thua mặt mũi, tự cường biện nói, “Chẳng lẽ ngươi làm được ta liền không thể nói sao?”

Tiểu Hồng cúi đầu xuống cắn chặt môi dưới. Tiểu thư túm lấy tay nàng đau quá, đủ thấy giờ phút này lòng của tiểu thư có bao nhiêu đau, nàng chán ghét người ở nơi này.

“Chuyện nam nữ, ngươi tình ta nguyện, cùng người bên ngoài không có quan hệ, Tiểu Sách chỉ là không biết Lý cô nương lấy lập trường cùng thân phận gì để chỉ trích ta.”

“Ta….”

“Tiểu Sách.” Một đạo bóng trắng bay đến bên cạnh Trầm Tiểu Sách, ánh mắt âm lãnh bắn về phía miệng hùm mà gan sứa Lý Tương Vân, “Nhị tiểu thư có việc tìm Lăng mỗ sao?”

Lý Tương Vân vừa thấy người tới, không khỏi giật lùi về sau mấy bước, luống cuống tay chân nhìn hắn, “Ta, ta… ta đến gặp Lăng đại ca….”

“Không cần, thỉnh chuyển cáo với lệnh tôn, nếu Lý gia không chào đón Lăng mỗ, không cần lén lút đến thông tri với Tiểu Sách, Lăng mỗ không phải là kẻ không biết lý lẽ, lập tức sẽ rời khỏi.” Lăng Vân Phong cảm nhận được sâu sắc người ở trong lòng hắn toàn thân đều cứng ngắc buộc chặt, cho dù không nghe được nội dung cuộc đối thoại, hắn cũng đoán được bảy tám phần, trong lòng lệ khí đột nhiên tăng cao.

“Lăng đại ca, nương của ta….”

“Lệnh đường thì có quan hệ gì với Lăng mỗ?” Vẻ mặt của hắn đóng băng, thanh âm cũng đông lạnh, không hề có cứu vãn đường sống.

“Ngươi đã đáp ứng chữa khỏi bệnh cho nương của ta, vì thế đại ca cũng đáp ứng làm xa phu cho ngươi ba năm.” Lý Tương Vân trong mắt đã ngấn lệ. Bệnh của nương thật vất vả mới có khởi sắc, nếu lúc này hắn rời đi, nương có hay không xảy ra chuyện là do chính nàng làm hại.

“Giao dịch hủy bỏ, Lăng mỗ trị liệu cho lệnh đường đến tận đây cũng đủ để đáp lại công làm xa phu vất vả của Lý đại thiếu gia, cáo từ.”

“Lăng đại ca ——” Nàng bị sự tàn bạo chưa bao giờ nhìn thấy trong mắt hắn dọa khiếp hãi, lập tức ngậm miệng.

“Cốc chủ, chuyện gì cũng từ từ nói, thỉnh chớ tức giận.”

Lý Tương Vân nhìn thấy bóng dáng của đại ca phi thân vào rừng trúc, sắc mặt thảm biến.

“Ta nhớ rõ đại thiếu gia từng đáp ứng qua Lăng mỗ sẽ không có người tiến đến quấy rầy Tiểu Sách, vì sao Lý nhị tiểu thư lại ở chỗ này?” Lăng Vân Phong vẻ mặt mây đen mù mịt chất vấn người nào đó.

Lý Đại Thiếu kèm theo nụ cười thận trọng đáp, “Nhị muội mới vừa hồi bảo, ta không kịp báo cho nàng biết.”

“Phải không?” Lăng Vân Phong cười lạnh, “Nhưng mới vừa rồi Lăng mỗ nghe thấy những lời của nhị tiểu thư, đối với việc trong bảo lại biết rất tường tận đi?”

Lý Tương Vân trong lòng không hiểu sao phát lạnh.

“Nhị muội, còn không mau bồi tội với Lăng cốc chủ.”

“Là hướng ta bồi tội sao?” Lăng Vân Phong quét mắt về phía kẻ đang câm như hến kia.

Lý Tương Vân cúi đầu, thấp giọng nói, “Trầm cô nương, thật xin lỗi.”

Lý Đại Thiếu chấn động, thế nhưng là xin lỗi Trầm tiểu thư? Việc này chỉ sợ là khó dàn xếp.

Trầm Tiểu Sách đẩy ra Lăng Vân Phong đang ôm mình, tay phải vẫn nắm lấy tay của Tiểu Hồng, lạnh nhạt nói, “Một kẻ thuần phong bại tục như Tiểu Sách chỉ sợ là nhận không nổi lời xin lỗi của nhị tiểu thư băng thanh ngọc khiết, Tiểu Hồng, chúng ta đi.”

“Vâng.” Tiểu Hồng trước khi đi còn không quên oán hận trừng mắt liếc Lý Tương Vân.

Lý Đại Thiếu thần sắc lạnh lùng, lạnh giọng hỏi, “Nhị muội, ngươi đã nói hươu nói vượn gì với Trầm tiểu thư?”

“Ta, ta….” Lý Tương Vân bị vẻ mặt của ca ca trước nay chưa bao giờ nghiêm khắc tới thế dọa khiếp hãi, sợ tới mức té ngã xuống đất.

Lăng Vân Phong mặt trầm như nước, nhìn theo bóng dáng của Trầm Tiểu Sách chậm rãi ra khỏi rừng trúc, bóng lưng kia lộ ra một cỗ xa cách cùng trầm trọng, mới vừa rồi trong khoảnh khắc nàng đẩy hắn ra, hắn liền cảm thấy được nàng tựa hồ có quyết định nào đó, vì thế hắn định trước hỏi rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Một lát sau, rừng trúc của Tiêu Tương viên đổ rạp một mảng lớn, Lý Đại Thiếu khóe miệng chảy ra huyết che ở phía trước nhị muội, mà đứng cách bọn họ không xa Lăng Vân Phong quanh thân tản mác ra lãnh ý băng hàn đến tận xương, giống như địa ngục tu la, vẻ tao nhã ngày thường biến mất hầu như không còn