“Ngươi đi ra ngoài cho ta.” Phong độ lễ phép chỉ dành cho người thiện lương, mà Trầm Tiểu Sách cho rằng mỗ nam tử họ Lăng không được xếp vào loại này.
Tiểu Hồng ngay từ lúc nhìn thấy tiểu thư nhà mình mắt lộ hung quang liền lẩn mất không thấy bóng dáng. Tiểu thư nhà nàng không có việc gì thì mười phần phong phạm tiểu thư khuê các, nhưng nếu chọc nàng điên tiết, nàng liền hóa thân thành sư tử Hà Đông. Điểm này nàng cảm thấy vẫn là cứ để cho Lăng công tử tự mình đi thể nghiệm thì tốt hơn.
Lăng Vân Phong càng lúc càng thấy hứng thú nhìn hai tròng mắt đang phun hỏa trước mắt, ung dung nói, “Ta đã làm gì làm cho ngươi tức giận đến thế?”
Trầm Tiểu Sách cảm thấy chính mình thật muốn viết hai chữ “bội phục” dán lên trán hắn. “Ngươi thế nhưng ỷ vào ngươi có võ công động thủ động cước với ta? Làm người không thể vô sỉ như thế.”
“Chỉ là thủ đoạn lưu người lại thôi, lúc ấy có Lam tứ tiểu thư ở đó, có chút chuyện không thích hợp nói, động thủ đơn giản trực tiếp hiệu quả lại hảo.”
“Ta cũng không muốn bị kéo vào chuyện giữa hai người các ngươi, ngươi làm như thế thật sự cưỡng ép người khác.”
“Ta cùng nàng ấy không có chuyện gì.”
“Ngươi xác định nàng ấy cũng có cùng ý tưởng với ngươi?” Trầm Tiểu Sách nhịn không được hừ lạnh.
“Đó là chuyện của nàng ta, cùng ta có gì quan hệ?” Lăng Vân Phong vẻ mặt không cho là đúng.
Trầm Tiểu Sách tức giận bật cười, “Chẳng lẽ chuyện của ngươi liền có quan hệ với ta sao?” Nam nhân này chỉ là trương ra lớp vỏ bọc bề ngoài lừa gạt thế nhân, còn về nhân phẩm bên trong nàng quả thật không dám khen tặng.
Hắn mỉm cười, hứng thú lại sâu xa nói, “Chuyện này không tốt lắm nói.”
Trầm Tiểu Sách đưa xoa xoa giữa trán, đôi mắt nheo lại, thanh âm cố đè nén tức giận, lộ ra xa cách, “Hiện tại mời ngươi đi ra ngoài, ngày mai chúng ta đường ai nấy đi.”
“Chúng ta không phải muốn cùng đồng hành.”
“Trước khác nay khác.” Nàng xoay người hướng mặt về phía cửa sổ, tầm mắt dừng ở bên ngoài sắc trời đang dần trở nên u ám, lạnh lùng nói, “Đi ra ngoài.”
Xem ra hắn tựa hồ đã thật sự chọc nàng điên tiết, Lăng Vân Phong vô thanh cười cười, “Vậy ngươi sớm nghỉ ngơi, ta đi ra ngoài trước.”
Trầm Tiểu Sách không để ý tới hắn, hai tay đặt ở song cửa sổ, tầm mắt trôi dạt về phía đường chân trời ở phương xa lắng đọng lại tâm tình.
Tiểu Hồng đứng ở cửa dò xét, sau đó mới thật cẩn thận đi tới.
“Người nọ đâu?” Trầm Tiểu Sách cũng không quay đầu lại hỏi.
“Hồi cách vách nghỉ ngơi.” Tiểu Hồng theo bản năng quét mắt về phía cửa, sau đó nhỏ giọng nói, “Tiểu thư, hiện tại muốn đi sao?”
Trầm Tiểu Sách khóe miệng khẽ nhếch, lắc đầu, “Trời tối gấp rút lên đường rất nguy hiểm.”
“Nhưng tiếu thư rất tức giận.” Tuy rằng nàng thật hy vọng có thể xem thêm vài lần mỹ nam, nhưng nếu làm cho tiểu thư không thoải mái nàng sẽ không chút do dự ủng hộ hết thảy quyết định của tiểu thư.
Trầm Tiểu Sách than nhẹ một tiếng, “Ta không sao, chỉ là cảm thấy phiền chán, nhất thời không khống chế được mà thôi.”
Tiểu Hồng không hề nhắc lại, yên lặng đứng ở bên nàng.
〓☆〓letsenjoytogether.wordpress.com〓☆〓
Ban đêm, ngủ tới nửa đêm, Trầm Tiểu Sách trong người cảm thấy không thoải mái mà tỉnh giấc.
Cúi đầu, lọt vào tầm mắt liền nhìn thấy một cánh tay từ phía sau ôm lấy eo nàng, không khỏi khóe miệng khẽ nhếch lên. Nha đầu kia, chừng nào tướng ngủ lại xấu như vậy?
Nàng đẩy ra cánh tay đang ôm lấy thắt lưng của mình, da thịt vừa chạm nhau liền bị nhân tóm lấy, nàng không khỏi ngạc nhiên, “Tiểu Hồng, em làm gì?”
Một tiếng cười khẽ từ đỉnh đầu truyền xuống, toàn thân của Trầm Tiểu Sách đột nhiên cứng đờ.
Có người từ phía sau nàng hà hơi, thanh âm thanh nhè nhẹ mang theo vài tia trêu tức vang lên ở bên tai, “Tiểu Sách, ngươi rất không có tính cảnh giác.”
Trầm Tiểu Sách hút vào một ngụm khí lạnh, cơ hồ không thể phát ra âm thanh, “Ngươi –” là Lăng Vân Phong, thật sự khinh người quá đáng.
Eo nhỏ bị cánh tay của hắn buộc chặt, hai cơ thể không có một tí khe hở dán sát vào nhau.
“Lăng — Vân — Phong –” một tiếng thét nghiến răng nghiến lợi nũng nịu vang lên trong bóng đêm tĩnh lặng.
Trầm Tiểu Sách trợn to mắt, kinh ngạc nghẹn họng nghe tiếng hét tuôn ra từ cách vách phòng của nàng.
Đối phương chính là hét to câu nói ở chỗ sâu trong đáy lòng của nàng.
Kẻ ở phía sau thì đang vùi đầu vào gáy của nàng nghẹn cười, lồng ngực phập phồng làm cho cơ thể của hắn cũng đi theo run run.
Cửa phòng kế bên bị người ta hung hăng đóng sầm lại, phát ra tiếng động thật lớn, làm cho Trầm Tiểu Sách bị liên tiếp chuyện tình đả kích trở tay không kịp nhất thời quên phản ứng.
Hiện tại đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Cách vách rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
Nghĩ không ra, nàng thập phần hoang man.
“Sự tình đã xong, ta đi mang Tiểu Hồng đổi trở về, ngươi cũng tiếp tục ngủ đi.”
“Chờ một chút.” Nàng theo bản năng lên tiếng.
“Chẳng lẽ Tiểu Sách luyến tiếc ta sao?” Người phía sau một lần nữa dính sát lại, “Bóng đêm đã thâm, chúng ta còn có thể làm rất nhiều chuyện.”
“Cút — “
Lăng Vân Phong hưng phấn bật cười ra tiếng, buông tay xoay người xuống giường, mở cửa sổ nhảy ra ngoài. Rất nhanh, mang theo Tiểu Hồng bọc ở trong chăn theo cửa sổ tiến vào, đặt xuống giường, sau đó lắc người rời đi.
Sau nửa đêm, Trầm Tiểu Sách mất ngủ.
Đồng dạng mất ngủ còn có cách vách Lăng Vân Phong, chóp mũi của hắn thủy chung vẫn còn quanh quẩn thản nhiên mùi thơm, làm cho hắn có chút không thể tự kiềm chế.
〓☆〓letsenjoytogether.wordpress.com〓☆〓
“Tiểu thư –” Tiểu Hồng lên tiếng gọi dẫn theo vài phần bối rối.
Tự trên giường ngồi dậy, đang chờ nha hoàn lấy quần áo mang tới, Trầm Tiểu Sách có chút buồn bực nhìn qua, “Làm sao vậy?”
Tiểu Hồng giơ quần áo đang cầm trong tay lên, vẻ mặt khó có thể tin, “Y phục nam trang trong hành lý của chúng ta toàn bộ đều bị đổi thành nữ trang.”
Thần sắc của nàng biến đổi, mày liễu cau lại. Nếu hắn có thể vô thanh vô tức ngủ thẳng ở trên giường nàng, như vậy đổi một bao quần áo đối với hắn mà nói cũng là chuyện quá dễ dàng.
Trầm Tiểu Sách nở nụ cười, “Chẳng lẽ không có nam trang, chúng ta liền không mặc y phục sao?”
Tiểu Hồng giống như ở trong mộng vừa mới tỉnh, vội vàng mang y phục qua cho tiểu thư.
Chủ tớ hai người sau khi ăn mặc ổn thỏa, liền cầm lấy gánh nặng, định sau khi ăn sáng xong thanh toán tiền thuê phòng liền lên đường.
Không dự đoán trước, các nàng vừa bước xuống lầu chợt nghe thấy tiếng hừ lạnh.
“Nhìn như nhất phái thanh cao, bất quá cũng chỉ là loại hạ lưu lén lút dụ dỗ người khác.”
“Ngươi –” Tiểu Hồng căm tức nhìn Lam Tĩnh Tuyết.
“Tiểu nha đầu ngươi tức giận cái gì?” Đối phương mỉm cười thuần khiết, xoay xoay ly trà trong tay, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trầm Tiểu Sách tiếp tục nói, “Chủ tử nhà ngươi thế nhưng cam chịu kìa.”
Trầm Tiểu Sách hồi trả lại một nụ cười, “Ta vẫn cho rằng bị chó cắn một ngụm là không có khả năng cắn ngược trở lại, không biết Lam cô nương nghĩ như thế nào?”
“Phốc!” Thực khách ngồi xung quanh nhất thời nhịn không được, phun ra đồ ăn ở trong miệng.
“Tiểu Sách, nguyên lai hôm qua ta cắn nàng một ngụm, nàng không chịu cắn trở về là đạo lý này à.”
Trầm Tiểu Sách nghe vậy sắc mặt trầm xuống, hai tay nắm chặt, chậm rãi đợi người ở phía sau đi xuống.
Lăng Vân Phong cước bộ nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, không coi ai ra gì đi đến bên người nàng, trực tiếp cầm lấy tay nàng.
Lam Tĩnh Tuyết siết chặt ly trà trong tay, vẻ tươi cười trên mặt biến đổi, tựa như tiết sương giá.
“Buông tay.” Trầm Tiểu Sách lạnh lùng mở miệng.
Hắn không những không buông tay, ngược lại còn công khai ôm nàng vào lòng.
Một bên Tiểu Hồng nhìn xem đến há to miệng.
“Ta bảo ngươi buông tay.” Trầm Tiểu Sách nghiến chặt nhả ra từng chữ một giữa hai hàm răng.
Lăng Vân Phong làm bộ như không nghe, chỉ đối với Lam Tĩnh Tuyết nói, “Lam tứ tiểu thư, tại hạ còn tưởng rằng đêm qua ngươi đã rời đi, không ngờ hôm nay còn có thể nhìn thấy ngươi.”
Trầm Tiểu Sách giãy giụa một hồi, bất đắc dĩ cánh tay ở bên hông nhìn thì có vẻ như nhẹ nhàng ôm, lại giống như một gọng kiềm sắt, làm cho nàng không thể động đậy.
Nàng không phải không nhìn ra vấn đề giữa Lăng, Lam hai người, nói cho rõ chính là hoa rơi hữu ý lưu thủy vô tình, vấn đề là rõ ràng không liên quan gì đến nàng, lại bị người ta lôi tiến vào trong vòng thị phi.
Tiếc rằng có kẻ không chịu thả cho nàng một con ngựa, bám riết không tha đem nàng ra làm tấm mộc. Ai! Cứ kiên trì làm tấm mộc, không biết kết cục sẽ là hung hay cát?
Nếu không thể phản kháng, nàng chỉ có thể yên lặng quan sát.
Cảm giác được người trong lòng thuận theo, Lăng Vân Phong cũng theo đó thả lỏng lực đạo, bất quá vẫn không chịu buông tay ra.
Lam Tĩnh Tuyết nhìn tư thế thân mật của hai người, trong mắt nổi lên hỏa diễm, phát ra tiếng cười khẽ, “Trầm cô nương, hôm qua ngươi còn nói cùng Lăng công tử không hề có quan hệ, hôm nay lại công khai lấy tư thái vô cùng thân mật như thế trình diễn trước mắt công chúng, cô nương còn biết liêm sỉ hay không?”
Lăng Vân Phong cúi đầu nhìn xem người trong lòng, trong mắt hiện lên ý cười, cũng không định nhúng tay, muốn xem nàng ứng đối như thế nào.
Trầm Tiểu Sách cười cười, chỉ có điều ý cười chưa đạt tới đáy mắt, lạnh nhạt nói, “Phật gia có nói: gặp tâm gặp tính. Kẻ có Phật trong mắt chỉ nhìn đến Phật, kẻ háo sắc dâm dật trong mắt nhìn thấy cũng bất quá chính là những gì trong đáy lòng của chính họ.” Ngươi nửa đêm bò lên giường người nào đó hiến thân không có kết quả, cuối cùng còn phẫn nộ bỏ đi, rốt cuộc ai mới là kẻ không biết liêm sỉ.
Lấy lại tinh thần Tiểu Hồng nhịn không được che miệng cười. Tiểu thư mắng chửi người từ trước tới nay luôn luôn là trong bông có kim, làm cho người ta vừa đau vừa nhục.
Lam Tĩnh Tuyết trên tay dùng một chút lực, ly trà trong tay toàn bộ lún sâu vào mặt bàn, “Ngươi nói ai là kẻ háo sắc dâm dật?”
Trầm Tiểu Sách vẻ mặt kinh ngạc, “Ta cũng bất quá nêu ra ví dụ mà thôi, tứ tiểu thư lại thiếu kiên nhẫn tự nhận đó là mình, như thế nào có thể trách tội ta chứ?”
“Ngươi –” Lam Tĩnh Tuyết một chưởng chụp xuống bàn, cái bàn rắn chắc lập tức tan tành.
Nàng không thèm đếm xỉa tới, thở dài nói, “Quả nhiên, nữ tử vẫn là không quen nếp mới tốt, êm đẹp một cô nương xinh đẹp như hoa, xem như thế nào lại giống như Dạ Xoa.”
Lam Tĩnh Tuyết màu sắc trên mặt nhất thời xanh trắng luân phiên nhau thay đổi.
Lăng Vân Phong trong lòng thì đang cười phá lên. Quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Lam tứ tiểu thư ngày thường điêu ngoa tùy hứng, làm cho rất nhiều người đau đầu. Mà hôm nay, người trong lòng hắn nhìn có vẻ như ưu nhã thanh đạm, chỉ bằng hai phiến môi đỏ mọng cũng đủ làm cho nhân phát điên luống cuống.
“Buông tay đi,” Trầm Tiểu Sách đối với hắn thấp giọng nói, “Lại tiếp tục ôm liền thật bị cảm mạo.” Mục đích kích thích đạt được cũng nên có chừng mực, đậu hủ cũng không thể cứ ăn hoài không dứt như thế.
Lăng Vân Phong cúi đầu xuống nhìn nàng. Y phục xanh biếc càng tăng thêm vẻ thanh đạm cho dung nhan, cả người toát ra một cỗ thướt tha nhẹ nhàng, nhu như nước đạm như yên, làm cho khí chất của một tiểu thư khuê cát được thi triển trọn vẹn hết ra ngoài.
Nhưng hắn rất rõ ràng, nội tâm bên trong nàng kỳ thật là một tiểu sư tử cái móng vuốt sắt bén.
Suy nghĩ luân chuyển, hắn buông tay ra. Làm việc gì cũng nên có chừng mực, nếu làm thái quá chỉ sợ nàng hội trở mặt.
Trầm Tiểu Sách ra vẻ không có việc gì phất phất tay áo, giống như đang phủi đi cái gì đó, sau đó đối với nha hoàn phân phó, “Tiểu Hồng, tính tiền.”
Tiểu Hồng gật đầu, mang theo gánh nặng đi đến quầy tính tiền.
Nhìn thấy nha hoàn thanh toán xong tiền thuê phòng, nàng xoay người lại đối mặt với Lăng, Lam hai người mỉm cười chia tay, “Ta không rõ lắm hai vị trong lúc đó xảy ra chuyện gì, càng không nghĩ vô tội bị kéo vào khúc mắt bên trong giữa hai người, cho nên mọi chuyện dừng ở đây đi, thứ cho ta không có năng lực bồi hai vị tiếp tục đùa giỡn, cáo từ.”
Lam Tĩnh Tuyết ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn nàng.
Lăng Vân Phong mày kiếm khẽ nhếch, khóe miệng cong lên mang theo chút ý cười sâu xa, “Nàng tựa hồ rất muốn theo ta phân rõ giới tuyến?”
Trầm Tiểu Sách bất vi sở động nói, “Vốn là hai người không hề có liên quan, có gì gọi là phân rõ với không phân rõ?”
“Nga?”
Nàng không để ý tới hắn cố ý kéo dài âm cuối, xoay người, bước ra khỏi khách sạn.
Bên ngoài bầu trời không gợn chút mây, ánh mặt trời nóng rực rọi thẳng vào người.
Trầm Tiểu Sách quay đầu đối với nha hoàn cười, “Chúng ta đi thôi.”
“Vâng.” Tiểu Hồng dùng sức gật đầu. Tình hình vừa rồi làm nàng đột nhiên cảm thấy tiểu thư vẫn là không cần cùng Lăng công tử dính dáng nhiều mới tốt, vị Lam tiểu thư kia thật hung dữ!
Lăng Vân Phong không cần phí lời vô ích, chỉ nhìn theo bóng dáng của hai chủ tớ rời đi.
Tiểu Hồng luôn mãi lưu luyến nhìn về phía sau, sau đó vội vàng đuổi theo tiểu thư.
“Lăng công tử, nàng nếu vô tình ngươi làm gì tự chọc phiền toái?”
Lăng Vân Phong ngẩng đầu nhìn đứng ở trước mặt Lam Tĩnh Tuyết, thản nhiên cười, “Lăng mỗ nếu vô tình, tứ tiểu thư cần gì phải tự chọc phiền toái.”
Lâm Tĩnh Tuyết nghẹn họng.
Lăng Vân Phong ha ha cười, xoay người hướng phương hướng đôi chủ tớ kia ly khai mà đi.
〓☆〓letsenjoytogether.wordpress.com〓☆〓
Trầm Tiểu Sách từ từ tỉnh dậy, có chút mờ mịt không rõ mình đang ở đâu. Nàng nhớ rõ trước mắt đột nhiên tối sầm, sau đó cái gì cũng không biết, nhưng vì sao hiện tại nàng lại đang ở trong xe ngựa?
“Tiểu Hồng –” Nha đầu kia đâu?
“Tiểu thư, cô đã tỉnh?” Bên ngoài toa xe truyền đến giọng nói mừng rỡ, sau đó màn xe được vén lên, Tiểu Hồng chui vào.
“Sao lại thế này?”
Tiểu Hồng đỏ mặt chần chờ, ấp a ấp úng nói, “Tiểu thư chuyện là, cô té xỉu…. Lăng công tử….” Tiểu thư có thể hay không phát điên.
“Ta té xỉu hắn vừa đúng lúc xuất hiện, sau đó hắn liền mướn xe ngựa cùng chúng ta lên đường có phải không?” Trầm Tiểu Sách nhanh chóng suy ra tiền căn hậu quả, sắc mặt cũng theo đó trầm xuống.
Tiểu Hồng dùng sức gật đầu.
“Hắn đâu?”
“Ở bên ngoài nướng chim trĩ, nói chờ tiểu thư tỉnh lại thì vừa vặn dùng bữa.”
Trầm Tiểu Sách nắm chặt hai tay thành nắm đấm, mí mắt hơi khép lại, nhẹ giọng nói, “Em ra ngoài trước đi, ta còn có chút không khỏe, muốn nghỉ ngơi một lát.”
“Nga.” Xem ra khó đoán được cơn tức giận của tiểu thư chừng nào thì bùng phát.
Trong toa xe chỉ còn lại một mình Trầm Tiểu Sách, nàng đưa tay day day hai bên nguyệt thái dương, rất muốn thở dài. Hắn vẫn không chịu dừng tay sao?
“Ai….” Một tiếng than nhẹ lơ đãng dật ra khỏi hai cánh môi.
“Có tâm sự sao?”
Trầm Tiểu Sách giương mắt lên liền nhìn thấy kẻ làm cho nàng phiền não không thôi, nhịn không được trong mắt lộ ra khổ sắc, “Cứ dây dưa như thế, thú vị sao?”
Lăng Vân Phong không đáp mà hỏi lại, “Như thế kháng cự muốn đẩy ta ra xa ngàn dặm, lại là vì sao?”
Đối diện với ánh mắt sáng quắc của hắn, nàng không khỏi dời đi tầm mắt, cố gắng trấn định nói, “Lăng huynh nói đùa.”
“Ta không nói đùa, trong lòng của Tiểu Sách tất nhiên thật sự rõ ràng.” Hắn cũng không khó xử nàng.
“Xe ngựa hiện tại đi hướng nào?” Nàng chuyển hướng đề tài.
“Tất nhiên là tiến đến Ký Châu, đó không phải điểm đến của Tiểu Sách?”
“Đa tạ.” Vô luận như thế nào, tiếng cám ơn này cũng nên nói với hắn.
“Ta và nàng trong lúc đó không cần khách sáo như thế.”
Lăng Vân Phong thấy nàng không muốn cùng mình nhiều lời, liền thức thời nói, “Ta đi xem chim trĩ nướng xong chưa.”
“Làm phiền.”
Trầm Tiểu Sách một mình rầu rĩ ngồi ở trong xe một lúc, sau đó xốc lên màn xe nhảy xuống xe ngựa.
Xe ngựa dừng ở ngoài bìa một mảnh rừng nhỏ, bên cạnh bao quanh một dòng suối, bên cạnh dòng suối có ba người đang ngồi tụm lại một chỗ.
Trung niên hán tử mặt mày thật thà chất phác chính là xa phu mà Lăng Vân Phong mời đến.
Tựa hồ nghe được động tĩnh, Lăng Vân Phong ngẩng đầu nhìn về hướng nàng, sau đó đứng dậy đi tới.
Nam tử áo trắng nghênh đón ánh nắng hướng nàng đi tới, tựa như trích tiên, phong tư phiên nhiên, ôn nhuận như ánh trăng, rực rỡ như ánh mặt trời, Trầm Tiểu Sách không khỏi thất thần trong chốc lát.
“Tiểu Sách.”
“Hử.” Nàng không hiểu có chút hoảng hốt, không được tự nhiên xoay người sang hướng khác, đem tầm mắt dừng ở trên quan đạo cách đó không xa.
Lăng Vân Phong dừng lại bên người nàng, cùng nàng sóng vai mà đứng, cùng hướng tầm mắt về phía phương hướng nàng đang nhìn, bâng quơ nói, “Ta cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới đem nàng ra làm tấm mộc, Tiểu Sách không nên có hiểu lầm.”
Trái tim của Trầm Tiểu Sách bỏ lỡ mất một nhịp.
“Khiến cho nàng hiểu lầm là vấn đề của ta, nhưng có hiểu lầm mà không giải thích không phải là tác phong của ta.”
“Chuyện này không quan hệ nhiều lắm đến ta.” Nàng theo bản năng muốn di chuyển.
Hắn đưa tay bắt lấy tay nàng, ngăn cản nàng trốn tránh. “Vô luận ta đối với nàng làm gì, đều là xuất phát từ chuyện trong đáy lòng ta muốn làm, cùng người bên ngoài không quan hệ.”
“Lăng huynh gia giáo lễ nghi hiển nhiên vẫn cần phải học tập nhiều hơn.” Trầm Tiểu Sách không kiểm soát được cơn nóng đang dâng lên trên mặt. Hắn nếu vẫn giống như lúc trước, trêu đùa, coi thường, nàng có thể bình tĩnh chống đỡ, nhưng lúc này hắn lại trở nên đứng đắn nghiêm túc nói chuyện với nàng, ngược lại làm hại nàng không biết phải làm sao, trong lòng cảm thấy hoảng hốt.
“Vậy cho phép ta ở bên cạnh nàng học tập được không?” Hắn vừa nói vừa kìm lòng không đậu tới gần, đưa tay kéo nàng vào trong lòng, hôn lên một bên sườn mặt nàng.
Khuôn mặt thanh tú bỗng nhiên đỏ ửng nóng bừng, nàng vừa thẹn vừa giận, “Ngươi không cần làm càn.”
Lăng Vân Phong làm bộ như không nghe thấy, xoay mặt nàng lại, trực tiếp phong giam miệng của nàng.
Một đạo cự lôi ở trong đầu của Trầm Tiểu Sách bổ xuống, làm hại nàng nhất thời ngây ra như phỗng.
Hắn bất mãn tình trạng hiện tại, dùng lưỡi nạy ra hai hàm răng của nàng, công khai cướp lấy mùi hương thơm tho trong miệng nàng, bàn tay đang đặt bên hông ôm lấy nàng càng lúc càng buộc chặt, hận không thể đem cả người nàng tiến vào trong thân thể của chính mình.
Lấy lại tinh thần Trầm Tiểu Sách hung hăng cắn một cái.
Mặc dù Lăng Vân Phong phản ứng rất nhanh, cũng bị nàng cắn trúng môi dưới.
Trầm Tiểu Sách ngực phập phồng kịch liệt, đôi mắt sáng phun ra hừng hực hỏa diễm, đôi môi bởi vì bị hôn mà trở nên dị thường căng mộng, cánh môi run nhè nhẹ, một câu cũng không thốt nên lời.
Lăng Vân Phong dùng lưỡi liếm môi dưới, phảng phất mùi máu tươi lan tràn ở trong khoang miệng, hắn có chút oán hận nhìn nàng nói, “Cắn xuất huyết.”
Biểu tình của tên nam nhân này…. Trầm Tiểu Sách có cảm giác như mấy sợi thần kinh trong đầu mình sắp bị đứt.
“Buông tay.” Nàng quát khẽ.
“Nàng cắn ta.” Hắn lên án.
“Ngươi….” Rõ ràng chiếm được tiện nghi mà còn khoe mẽ.
“Buông —— tay —— “
Trước khi nàng bùng nổ hắn buông lỏng tay ra.
Vừa được tự do, Trầm Tiểu Sách xoay người bước đi, lại thu vào mắt chính là hình ảnh nha hoàn đang trợn mắt há hốc mồm nhìn, làm nàng thẹn đến muốn chui xuống đất. Cái tên nam nhân kia hẳn là nên xuống địa ngục, thế nhưng ngay tại ban ngày ban mặt đối với nàng làm ra chuyện thất lễ như vậy!
“Lăng —— Vân —— Phong —— “
Nàng thẹn quá thành giận, quay trở lại tiếng rống giận dữ mang theo xấu hổ trong nháy mắt vang tận mây xanh, làm náo động vô số chim chóc ở trong rừng.
Tiểu thư rốt cuộc phát điên.
Tiểu Hồng khép cằm, say sưa nhìn cảnh tượng mỹ nam bị tiểu thư nhà mình đuổi theo chạy khắp nơi, hình ảnh quá ư đẹp mắt a!
Thành thật hàm hậu xa phu theo từ đầu là kinh ngạc đến cuối cùng chuyển sang đồng tình, trong đầu nghĩ tới sư tử Hà Đông ở nhà.
Trầm Tiểu Sách cứ tiếp tục đuổi theo cho tới khi phát hiện nàng thế nhưng chạy theo người nào đó vào trong rừng cây, lý trí bị lửa giận thiêu hủy một lần nữa được khôi phục lại, nàng lập tức dừng lại cước bộ.
Một đôi bàn tay bỗng chốc từ phía sau ôm nàng, thanh âm của Lăng Vân Phong mang theo ý cười truyền vào trong tai, “Hiện tại còn muốn chạy?”
“Không nghĩ làm gì.” Hắn cắn vào vành tai nàng, hai bàn tay từ bên hông bò lên hai ngọn đồi mềm mại trước ngực.
Trầm Tiểu Sách cả khuôn mặt đều bị thiêu cháy, theo bản năng bắt đầu giãy giụa.
Không hiểu như thế nào, nàng lại bị người ta đặt nằm xuống mặt cỏ mềm mại, trời xanh mây trắng cùng cành lá rậm rạp tất cả đều lọt vào tầm mắt.
Lăng Vân Phong nằm ở trên người nàng, cổ tay quấn lấy tóc nàng, mang theo chút tiếc nuối nói, “Hiện tại ta thật ghen tị với bọn hái hoa dâm tặc, nếu ta có thể giống bọn chúng vi phạm lương tri đạo đức thì lúc này cả thể xác và tinh thần đều được sung sướng.” Mà không cần phải đau khổ áp chế dục vọng của chính mình.
Trầm Tiểu Sách bị lời nói của hắn khiến cho xấu hổ giận dữ dị thường, “Thị cường lăng nhục là tác phong của người trong giang hồ các ngươi sao?”
Lăng Vân Phong chỉ mỉm cười nhìn nàng, cái gì cũng không nói.
Dưới ánh mắt quá mức ái muội của hắn, Trầm Tiểu Sách dần dần cảm thấy không được tự nhiên, xoay mặt sang hướng khác.
Hắn cúi xuống cổ nàng cười khẽ, xoay mặt nàng lại, dán tại môi nàng nói, “Đừng ép ta giống hái hoa dâm tặc chiếm lấy cơ thể nàng.”
“Ngươi….”
Ngón trỏ lướt qua môi nàng, “Nếu có được người của nàng mới có thể làm cho nàng ở lại bên cạnh ta, ta không ngại dùng thủ đoạn phi thường này.”
“Ngươi vô sỉ!”
“Ưm, trừ bỏ vô sỉ ta còn có thể hạ lưu.” Hắn cười đến như ánh trăng mê hoặc lòng người, bàn tay theo vạt áo của nàng xâm nhập vào bên trong, vuốt ve một mảnh da thịt non mềm trắng như tuyết.
Sắc mặt của Trầm Tiểu Sách nhất thời trở nên trắng bệch.
Nàng nhìn hắn, tức giận đến cả người đều run rẩy, “Ngươi bức bách ta như vậy để làm gì? Chẳng lẽ hủy đi danh tiết của ta ngươi mới vừa lòng đẹp ý?”
“Nếu không như vậy, nàng nhất định sẽ trốn đi rất xa, bởi vì nàng nhận định người trong giang hồ cùng nàng vĩnh viễn không có khả năng.”
“Vốn sẽ không….” Thanh âm của nàng biến mất dưới ánh mắt đột nhiên biến lãnh của hắn, chỉ có thể không cam nguyện hơi hơi mấp máy môi.
Nàng nhìn không thấu nam nhân này, càng không thể trêu vào nam nhân này. Hắn bề ngoài có vẻ ôn nhuận như ngọc, nhưng kỳ thật đó chỉ là biểu hiện giả dối. Nếu xem hắn như một quân tử khiêm nhường, kẻ chịu thiệt không hay ho sẽ chính là bản thân.