Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 82: Mẹ con gặp lại

Edit: susublue

Tô gia là chủ nhân của Vân Thủy Gian, tất nhiên Tô phủ cũng rất tráng lệ, nhưng ngoài dự kiến của mọi người là phủ đệ to lớn trước mắt lại không được bọc vàng bạc như Bách Lý gia, toàn bộ phủ đều chỉ dùng gỗ và bạch ngọc, không có nhiều vật trang trí, nếu có, cũng chỉ có mộc cột ngọc được điêu khác tinh xảo, khí thế trang nghiêm, nổi bật tôn quý đồng thời không hề bị nhiễm khí phàm tục, đây mới là khí chất mà gia chủ thật sự nên có.

"Ha ha, về nhà rồi, tỷ tỷ, chúng ta về nhà rồi." Tô Niệm Vũ sôi nổi chạy vào Tô phủ, vui vẻ hô to, một loạt hộ vệ ở cửa lớn Tô phủ đồng loạt khom người, hành lễ với hắn.

Tô Tiểu Vũ yêu thương cười với hắn, vẫn không thèm chú ý tới một cành cây ngọn cỏ ở đây, lại nhẹ nhàng ngửi một chút, nụ cười ở khóe miệng càng sâu, nàng như ngửi thấy được hương vị của mẫu thân.

Tư Thiên Hoán dịu dàng nhìn nàng, dắt tay nàng, chậm rãi đi vào Tô phủ.

Tư Thiên Chanh là trưởng công chúa, Bạch Thuật lại là người thủ hộ của thiếu chủ Lê Nguyệt Hoa, tuy rằng Tô phủ to lớn mạnh mẽ, bọn họ cũng rất thưởng thức, nhưng vẫn không đủ để làm cho hai người kinh ngạc.

Tô Lâm dẫn đường ở phía trước, giả bộ vô tình quay đầu lại quan sát bốn người bọn họ, nhìn bọn họ bình tĩnh nên cảm thấy kinh ngạc, trong lòng hắn cũng hiểu rõ, bốn người này tuyệt đối không đơn giản chỉ là du khách bị lạc trong núi rừng này, nhưng hắn tự xưng là người có ánh mắt sắc bén, lại nhìn không ra tâm địa của bốn người này, điều này khiến hắn thấy hơi kỳ quái, nhưng vẫn đề cao cảnh giác.

Tô Lâm suy nghĩ chuyện này, nên không chú ý đến Tô Niệm Vũ, chờ khi ông hoàn hồn lại, Tô Niệm Vũ đã chạy vào rừng lá khô của Tô phủ, vẻ bình tĩnh trên mặt ông lập tức biến thành bất mãn và lo lắng, hét lớn một tiếng, "Thiếu chủ!"

Tô Niệm Vũ dừng bước chân, nghi hoặc quay đầu nhìn quản gia, lại phát hiện cây cối bốn phía đều vọt về phía hắn, sau đó không ngừng xoay quanh trước mặt hắn, không được bao lâu, trước mắt hắn chỉ còn lại có cây khô, hoàn toàn nhìn không thấy người vừa rồi còn đứng ở đây.

Có chút hoảng hốt, muốn khóc, nhưng Tô Niệm Vũ lại nhịn xuống, chỉ ngồi xổm xuống ôm lấy người mình, tội nghiệp nhìn về phía trước, hốc mắt bắt đầu đỏ ửng, hắn là nam tử hán, không thể khóc, nhưng hắn rất sợ hãi, đám cây khô này chưa bao giờ giam giữ mình, nhưng sao hôm nay lại không giống như vậy?

"Niệm Niệm!" Sắc mặt Tô Tiểu Vũ đột nhiên thay đổi, lạnh như băng, âm trầm đáng sợ, vọt tới đám cây khô trước mặt, cũng không dám lộn xộn, nàng không biết đó là trận pháp quỷ quái gì, nhưng nàng biết, chỉ cần nàng lộn xộn, nhất định Niệm Niệm sẽ xảy ra chuyện!

"Bạch cô nương, không thể chạm vào đám cây khô đó, lão nô đi mời gia chủ đến giải trận." Tô Lâm cũng gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh, thường ngày khi bọn họ lui tới đều đã phá trận, nhưng từ khi thiếu chủ gặp chuyện không may, Tô phủ liền tăng cường đề phòng, nên mới tạo trận pháp này, nhưng không biết rằng bởi vì ông nhất thời sơ sẩy, lại để cho thiếu chủ xông vào, nếu thiếu chủ có chuyện bất trắc, hắn có chết cũng không đủ tạ tội.

"Không cần." Tư Thiên Hoán thản nhiên nói, dưới ánh mắt nghi ngờ bất định của Tô Lâm, chậm rãi đi đến bên cạnh Tô Tiểu Vũ, cầm tay nàng, thấp giọng trấn an, "Vật nhỏ, có ta ở đây, Niệm Niệm sẽ không gặp chuyện không may."

Tô Tiểu Vũ tin tưởng Tư Thiên Hoán, nhưng trong lòng vẫn sốt ruột, buộc chính mình nở nụ cười, sắc mặt lại tái nhợt đi một chút, "Hoán, nhanh một chút."

"Được." Tư Thiên Hoán xoa bóp gương mặt của nàng, giơ chân liền đá vào một đoạn cây khô, bước chân thản nhiên đi vào trong trận.

Tô Lâm thấy vậy, sắc mặt thay đổi, vội vàng xông lên muốn ngăn cản, "Không thể!"

Tô Tiểu Vũ canh giữ ở cửa trận, ánh mắt lạnh lùng, bàn tay mềm mại nhanh như tia chớp đặt trên cổ Tô Lâm, lại sát thêm một chút, có thể lấy mạng của hắn.

"Hoán sẽ không hại Niệm Niệm."

Tô Lâm kinh hãi với võ công và tốc độ của nàng, nhưng càng lo lắng cho an nguy của thiếu chủ, "Không đúng, hắn không thể phá trận được!"

Thị vệ xung quanh thấy vậy, lập tức rút đao chỉ về phía bọn họ, cảnh giác nhìn ba người.

"Sao ngươi biết hắn sẽ không thể, câm miệng." Tô Tiểu Vũ lạnh giọng nói, mắt nhìn chằm chằm bóng người thong dong đi trong trận, đám cây khô lại nhanh chóng chặn cửa vào, trong lòng lo lắng, dù tin tưởng hắn, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng.

Tô Lâm biết mình không đánh lại thiếu nữ này, chỉ có thể lo lắng gầm nhẹ, "Không đúng, nơi hắn đi vào trận không giống với gia chủ." Sao bọn họ có thể làm xằng làm bậy như vậy! Đến lúc đó chẳng những đả thương thiếu chủ, cũng sẽ làm mình bị thương!

"Đương nhiên không giống rồi, gia chủ nhà các ngươi muốn ngưng trận pháp, còn hắn lại muốn phá trận." Bạch Thuật nhàn nhàn nói, ôm Tư Thiên Chanh chậm rãi đi tới, Tô Tiểu Vũ thấy hắn không thèm để ý, nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt cũng dịu đi một ít.

"Làm sao có thể?" Tô Lâm khiếp sợ nhìn Bạch Thuật, chỉ cảm thấy hắn đang nói giỡn, nhưng vẻ mặt của hắn lại không giống như đang nói giỡn, diễn[[email protected];"lle6duy1d00n nhưng làm sao có thể, trận pháp này chỉ có gia chủ mới phá được, thiếu niên vừa rồi sao có thể phá hủy được?

"Cổ hủ." Tư Thiên Chanh bĩu môi, lại nhịn không được mắng thêm một câu, "Tự đại." Nghĩ rằng chỉ có các ngươi lợi hại thôi sao!

Tô Lâm có chút tức giận, trong lòng lại cực kỳ sốt ruột, nhưng ngại mình bị quản chế, chỉ có thể bị động chờ đợi, hy vọng thiếu niên đó thật sự có bản lĩnh, đưa thiếu chủ bình an ra ngoài.

Ước chừng khoảng nửa chén trà nhỏ, trong trận pháp đột nhiên vang lên một tiếng nổ, làm Tô Lâm kinh hãi không thôi, sắc mặt chợt trắng bệch, nhưng chuyện tiếp theo xảy ra, lại làm cho hắn kinh sợ đến trợn tròn hai mắt.

Đám cây khô ngăn cản tầm mắt mọi người bị gãy ngang từng cây một, "Ca ca", một giọng nói vang lên, giữa trận lộ ra một bóng dáng cao ngất màu trắng, trên cánh tay hắn có một đứa bé hai mắt đẫm lệ, sau đó, chỉ thấy hắn chậm rãi xoay người, dung mạo như thần tiên, giữa một đám cây khô, hắn là người duy nhất sống sót.

"Niệm Niệm, đệ không sao chứ?" Tô Tiểu Vũ đi lên, ôm lấy Tô Niệm Vũ, kiểm tra một lần từ trên xuống dưới, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, bình tĩnh nói, "Sau này không cho phép đụng vào cây cỏ nữa!"

"Tỷ tỷ, Niệm Niệm biết sai rồi." Tô Niệm Vũ chu miệng, nước mắt chảy ra từng giọt lớn, uất ức lại đáng thương.

Cuối cùng Tô Tiểu Vũ cũng mềm lòng, sắc mặt dịu đi, nhẹ nhàng vỗ mông hắn một cái, xem như trừng phạt.

Tô Lâm xông lên với tốc độ rất nhanh, nhưng vẫn dừng bước trước mặt Tô Tiểu Vũ, biết thiếu chủ không sao, hắn cũng yên tâm, nhưng sau khi yên tâm, nghi hoặc lại nổi lên trong lòng, vì sao thiếu nữ này lại đối xử tốt với thiếu chủ như vậy, như... người thân vậy, dung mạo của nàng càng không cần phải nói, chẳng lẽ nàng che giấu tuổi thật sao? Nhưng nếu thiếu nữ này là con của gia chủ và phu nhân thì vì sao chưa từng nghe phu nhân nhắc tới?

"Trận pháp này khiến người ta mệt mỏi, sẽ không đả thương người, nhưng nếu ở bên trong quá lâu, sẽ dần dần mất hết sức lực." Bạch Thuật thấy Tô Niệm Vũ vẫn khỏe mạnh như trước, nhíu mày, giải thích nghi ngờ của Tô Tiểu Vũ.

Tô Tiểu Vũ mím môi, lạnh lùng nhìn đám cây khô trên đất, ánh sáng đỏ lóe lên trong mắt, cuối cùng một thân cây đổ sập.

"Ta nghĩ, với thực lực của Tô gia các ngươi, cho dù không có trận pháp này cũng sẽ không e ngại kẻ thù bên ngoài, cho nên hủy nó đi, miễn cho sau này Niệm Niệm lại đi lạc vào đó." Tư Thiên Hoán ôm Tô Tiểu Vũ, thản nhiên nói, quét mắt nhìn mọi người, đám thị vệ lại cảm thấy lưng lạnh toát, tay cầm đao đều nhẹ nhàng run lên một chút.

Tuy rằng biết như vậy là đúng, nhưng Tô Lâm vẫn cảm thấy thiếu niên này quá kiêu ngạo, nhịn không được muốn phản bác, nhưng nhìn thấy người đi đến sau đám cây khô, lại ngậm miệng lại, cung kính hơi khom người, những thị vệ khác cũng đồng loạt cúi đầu.

"Gia chủ."

Nam nhân gần bốn mươi tuổi, có vẻ năm tháng rất ưu ái hắn, không hề để lại bất cứ dấu vết gì ở trên mặt cả, nếu có cũng chỉ là bớt đi vẻ ngây ngô mà thay và một ít tang thương và thành thục, khuôn mặt như ngọc thạch, lúc trước nhất định là làm cho nữ nhân phải ghen tị, ánh mắt đầy vẻ uy nghiêm của gia chủ, từng bước trầm ổn, nhìn ra được hắn là một người bĩnh tĩnh.

Tô Trạch mở mắt, nhìn thiếu niên mặc bạch y ở trong trận, thấy hắn chỉ thản nhiên nhìn cười mình, hai mắt bình tĩnh, không có kính nể, cũng không tai sợ hãi, lại nhìn qua thiếu niên đang cười lưu manh bên cạnh hắn, khóe miệng không khỏi nở nụ cười đầy hàm ý, thấp giọng lên tiếng, "Ngươi nói rất đúng, cho dù Tô gia ta không có Khô Mộc trận cũng không e ngại bất kỳ kẻ nào, nhưng mà thiếu chủ Lê Nguyệt Hoa và người thủ hộ đến Tô phủ của ta, không biết có chuyện gì không?"

Khô Mộc trận này ở Vân Thủy Gian cũng chỉ truyền lại người Tô gia, có nghĩa là chỉ có người Tô gia mới biết, bởi vì ở nơi có đầy đủ linh khí như vậy, có một gia tộc Lánh Đời, tên là Lê Nguyệt Hoa, chủ nhân nơi đó, hiểu biết mọi trận pháp trên thế giới này.

Lại nhìn thiếu niên kia cùng tuổi, cho dù Tô Trạch không muốn thừa nhận, cũng không thể không tiếp thu, hắn chính là người đã bỏ trốn khỏi Lê Nguyệt Hoa, thiếu chủ khiến người của Lê Nguyệt Hoa tìm nhiều năm vẫn không thấy tung tích, mà bên cạnh hắn lại có một nam tử ưu tú, tất nhiên là người thủ hộ không thể sai được.

"Chuyện trước kia Tô gia chủ thật có hứng thú?" Tư Thiên Hoán bị vạch trần thân phận cũng không kinh hoảng, chỉ hờ hững cười.

Trong mắt Tô Trạch hiện lên vẻ tán thưởng, đột nhiên có hảo cảm với thiếu niên này. Tô Lâm đứng bên cạnh cũng kinh hãi mở to hai mắt, trách không được hắn trông rất phi phàm, lại có bản lĩnh lớn như vậy, thì ra, là thiếu chủ Lê Nguyệt Hoa, vậy hắn đến Vân Thủy Gian làm gì, ban đầu còn làm bộ như không biết, rốt cuộc bọn họ có mục đích gì?

Tô Niệm Vũ nghe thấy giọng Tô Trạch, trên mặt liền vui vẻ, muốn nhảy xuống đi, lại phát hiện tỷ tỷ ôm mình quá chặt, không khỏi giật mình, phát hiện nàng nới lỏng tay, mới vui vẻ nhảy xuống, chân ngắn chạy về phía Tô Trạch, ngọt ngọt kêu, "Phụ thân."

Khuôn mặt uy nghiêm của Tô Trạch nhìn thấy đứa con mình yêu quý liền mềm mại hẳn đi, vững vàng ôm lấy cơ thể mềm mại của hắn, sủng nịch sờ đầu của hắn, sau đó giận tái mặt, "Một mình mà cũng dám chạy loạn, quả thật quá liều lĩnh!" Hắn có biết mấy ngày nay ông và, nương hắn lo lắng thế nào không?

"Phụ thân, Niệm Niệm biết sai rồi, nhưng Bạch tỷ tỷ cứu Niệm Niệm, nên bây giờ Niệm Niệm không sao cả." Tô Niệm Vũ nghe theo lời dặn của Tô Tiểu Vũ, gọi nàng Bạch tỷ tỷ, trong lòng có chút không muốn, nhưng không dám vi phạm lời dặn của tỷ tỷ.

"Vậy sao? Không biết vị Bạch tỷ tỷ này..." Tô Trạch thấy cảm kích với người đã cứu nhi tử, cười ngẩm đầu lên, muốn nhìn thử xem vị Bạch tỷ tỷ trong miệng nhi tử là thần thánh phương nào, khi nhìn thấy một gương mặt khuynh thành, hơi sững sờ ngẩn ngơ, kinh ngạc mở to hai mắt.

Đã vô số lần nàng nghĩ tới cảnh tượng gặp mặt Tô Trạch, nàng nghĩ mình sẽ phẫn nộ, sẽ không vui, thậm chí sẽ cáu giận, nhưng cảm xúc gì cũng không có, lòng của nàng bình tĩnh như nước, thậm chí có chút thoải mái, nam nhân ưu tú này ở bên cạnh mẫu thân cũng đủ rồi.

"Tô gia chủ." Tô Tiểu Vũ nhìn sự kinh ngạc trong mắt hắn, chậm rãi nhếch môi, giọng  điệu nhẹ nhàng đến mức lạnh nhạt.

Tô Trạch hoàn hồn, thu lại cảm xúc, nhưng trong mắt vẫn còn chút kinh ngạc, "Nếu không tận mắt nhìn thấy, ta thật không thể tin được trên đời này có người giống nhau đến thế." Thật là, còn rất giống mình nữa, càng kỳ quái hơn là hắn gặp cô nương này lại có một cảm xúc thân thiết khó hiểu.

"Sao, phải không?" Tô Tiểu Vũ nghiền ngẫm nhếch môi, thu lại ánh mắt, dựa vào người Tư Thiên Hoán, không nói gì nữa.

Không khí trở nên có chút cứng ngắc.

"Phụ thân, Niệm Niệm đói bụng quá, chúng ta đi ăn cơm được không?" Tô Niệm Vũ nhìn đại tỷ nhà mình một cái, cười tủm tỉm làm nũng, hắn biết đại tỷ không thích phụ thân, không nên bắt tỷ tỷ nói chuyện với phụ thân, chờ sau này bọn họ hòa thuận, nói sau không muộn.

Tô Trạch cũng không nhìn nữa, gật đầu, sau đó ôm lấy Niệm Niệm, cười nói, "Được, phụ thân biết Niệm Niệm đói bụng, đi ăn cơm thôi." Sau đó không quên quay đầu nói một câu, "Nếu không chê, xin mời bốn vị dùng bữa."

"Các vị, mời." Tô Lâm tiến lên dẫn đường cho bốn người.

Tư Thiên Hoán vuốt cằm, nắm tay Tô Tiểu Vũ chậm rãi đuổi theo, bàn tay to nắm thật chặt, như đang trấn an cảm xúc mất mát của nàng.

Mất mát sao? Đúng, là mất mát. Tô Tiểu Vũ nhìn thấy hình ảnh phụ từ tử hiếu, xoang mũi có chút chua xót, có chút hâm mộ, càng thấy mất mát hơn, chẳng biết qua bao lâu, nàng cũng đã từng khát vọng được phụ thân ôm, nhưng hiện tại, nàng đã đủ mạnh, đã không cần vòng ôm bảo vệ đó nữa.

Mọi người ngồi ở đại sảnh, chờ đồ ăn, bên cửa hông đột nhiên nó một bóng người bối rối chạy ra, chợt nghe thấy giọng nói của nàng như chim hót trong hang động trống rỗng.

"Niệm Niệm, tìm được Niệm Niệm rồi sao?"

"Mẫu thân!" Tô Niệm Vũ trừng mắt, nhảy xuống khỏi người Tô Trạch, vui vẻ nhào về phía Bách Lý Ngôn.

Bách Lý Ngôn ôm chặt đứa nhỏ, đôi mắt đẹp đầy nước mắt, " Đứa bé hư hỏng này, cố ý làm cho mẫu thân lo lắng phải không." Hắn có biết mình đau lòng sốt ruột bao nhiêu không? Nàng đã mất Vũ Nhi, nếu còn mất Niệm Niệm, nàng sẽ chết!

"Ngôn, nàng, nàng tình nguyện ra ngoài rồi sao?" Tô Trạch kinh hỉ, khuôn mặt trầm ổn chỉ còn lại vui sướng, Ngôn luôn trách hắn, trách hắn năm đó không thể bảo vệ nàng, cho nên luôn ở trong phòng kín không chịu ra, tám năm rồi, rốt cục nàng cũng chịu đi ra, việc này chứng tỏ nàng đã tha thứ cho hắn rồi đúng không?

"Ngay cả nhi tử ngươi cũng không bảo vệ được, nếu ta còn không ra, không lẽ ngồi đợi hắn xảy ra chuyện sao?" Bách Lý Ngôn lạnh lùng nhìn Tô Trạch, nhìn thấy vẻ bi thương trong mắt hắn, mềm lòng không nhìn hắn nữa.

Ở chính sảnh ngoại trừ bốn người Tư Thiên Hoán, còn có Tô Lâm, hắn thấy vậy, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, trên thế giới này, sợ chỉ có phu nhân mắng gia chủ, gia chủ mới không tức giận.

Tô Trạch áp chế sự chua sót trong lòng, đỡ lấy nàng, dịu dàng cười nói, "Thật xin lỗi, đều là ta không tốt, nàng đừng nóng giận."

Bách Lý Ngôn thở dài, không muốn nhiều lời nữa, chỉ nhẹ vỗ về đầu đứa nhỏ của mình, đột nhiên trong lòng đau xót, như là cảm nhận được gì đó ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen ở đối diện, mắt của nàng không tự chủ được trợn to lên, khuôn mặt tuyệt mỹ chưa từng kích động như vậy.

Mẫu thân, qua tám năm rồi, người vẫn đẹp như vậy, dịu dàng như vậy, không hề thay đổi dù chỉ một chút...

Tô Tiểu Vũ tham luyến nhìn khuôn mặt ngày nhớ đêm mong, khóe miệng nở nụ cười điềm đạm, hốc mắt dần dần đỏ lên, hơi thở cũng trở nên dồn dập lạ thường, Diễn[[email protected]>llequy1d00n nếu không phải tay bị người khác nắm, nàng tự siết chặt thành nắm đấm buộc mình áp chế tình cảm đang dâng lên, bê giờ nàng đã muốn chạy lên, nhưng nàng biết, mình phải nhịn xuống, nàng không thể dọa mẫu thân sợ, không thể.

Mắt Bách Lý Ngôn nhìn chăm chú khuôn mặt nàng, không hề rời đi, cho dù tám năm không gặp, nàng càng lớn càng đẹp, chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra, thiếu nữ trước mắt chính là nữ nhi mà nàng nhung nhớ suốt tám năm, Vũ Nhi!

Cảm xúc dao động kịch liệt, làm cho thân thể của nàng không nhịn được run lên, hốc mắt nhanh chóng đỏ ửng, từng giọt nước mắt tràn ra khỏi mắt, nàng tức giận nước mắt làm cho mình không thấy rõ khuôn mặt của nữ nhi, liều mạng lau đi, nhưng lại trào ra càng nhiều.

"Mẫu thân đừng khóc, Niệm Niệm không làm vậy nữa, ta muốn mẫu thân vui vẻ!" Tô Niệm Vũ nhận được ám chỉ của đại ca ca, tuy rằng mới bốn tuổi, nhưng cũng đủ thông minh, mềm mại nói, nâng tay áo lên lau nước mắt cho mẫu thân.

Bách Lý Ngôn đã không nghe thấy bất kỳ âm thanh của người nào nữa, giờ phút này, trong thế giới của nàng chỉ có một người.

"Ngôn, nàng làm sao vậy?" Rất ít khi Tô Trạch thấy thê tử không khống chế được như vậy, có chút bối rối muốn ôm lấy nàng, lại bị nàng đẩy ra, ngã xuống đất, điều này làm cho hắn kinh hãi đồng thời càng thêm lo lắng, nhìn theo ánh mắt của nàng, thấy nụ cười nhạt của Bạch cô nương, trong đầu dần dần có một phỏng đoán lớn mật, mà phỏng đoán này, làm cho hắn kinh hỉ trừng lớn hai mắt, hoang mang tiềm tàng bốn năm ở trong lòng cũng chậm rãi được giải trừ.

"Phụ thân, người làm sao vậy?" Tô Niệm Vũ dỗ không được mẫu thân, lại thấy phụ thân cũng ngây người nhìn chằm chằm tỷ tỷ, cái đầu nho nhỏ không hiểu nổi, vẻ mặt rối rắm.

Tô Tiểu Vũ nhìn mẫu thân khóc, đau lòng không thôi, thâm trầm hít một hơi, khôi phục khí lực bị xói mòn vì kích động, đỡ bàn chậm rãi đứng lên.

Tư Thiên Hoán lập tức đứng lên, đỡ lấy thân thể vô lực của nàng, thản nhiên nhìn Tô Trạch một cái, nhíu mày, thật ra nhạc phụ rất thông minh, chắc cũng đoán được rồi.

"Vũ, Vũ Nhi..." Bách Lý Ngôn run run, giọng nói vốn mềm mại lại trở nên khàn khàn vì mới khóc, có lẽ là rất kích động, có lẽ là ngồi lâu, nàng đứng không vững, nếu không phải Tô Trạch đỡ đúng lúc, có lẽ hiện tại nàng đã ngã xuống đất.

Tô Trạch nghe vậy, hoàn toàn chứng thật được suy đoán của mình, khuôn mặt bình tĩnh mọi ngày cũng đầy kích động, "Ngôn, nàng, nàng là nữ nhi của chúng ta đúng không?"

Bách Lý Ngôn khẽ gật đầu, khóc nhiều hơn, còn muốn chạy qua ôm lấy nữ nhi, nhưng không có sức lực, chỉ có thể vô lực tựa vào trong lòng Tô Trạch.

"Cho nên, chúng ta đã muốn có một Tiểu Vũ." Trong lòng Tô Trạch mừng như điên, hốc mắt cũng ươn ướt, vì vậy cho nên Ngôn mới gọi nhi tử là Niệm Niệm, bởi vì Tiểu Vũ của bọn họ đã tồn tại rồi.

"Tỷ tỷ mau tới đây!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Niệm Vũ nhăn nhó, vẫy tay với Tô Tiểu Vũ, hắn không muốn mẫu thân khóc, nhưng chỉ có tỷ tỷ mới có thể  làm cho mẫu thân ngừng khóc.

Thân thể Tô Tiểu Vũ chấn động, khẩn trương nhìn Bách Lý Ngôn, bước chân không nhịn được bước lên, lại khiếp sợ rụt về.

"Đi thôi." Tư Thiên Hoán nhìn nàng lui bước, lòng hơi co rút đau đớn, nhẹ nhàng ôm nàng từ phía sau, cúi đầu dịu dàng nói bên tai nàng, sau đó chậm rãi buông tay, lui ra phía sau từng bước.

Tô Tiểu Vũ nhanh chóng mím môi, thật lâu sau, nước trong mắt mới rút bớt, nở một nụ cười hơi chói mắt, chậm rãi đi về phía người đang khóc sướt mướt.

"Mẫu thân, rốt cục Vũ Nhi cũng tìm được người." Tô Tiểu Vũ đi đến trước mặt Bách Lý Ngôn, nâng tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng, vốn định dịu dàng bình tĩnh gọi nàng một tiếng, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại chứa đầy ủy khuất và ngây thơ không sao đếm được, ngay nước mắt nàng đã cố gắng áp chế lại chảy ra.

Bách Lý Ngôn đau lòng nhắm mắt lại, vươn tay đè ngực, gian hít thở, thống khổ thấp giọng nói, "Bây giờ con vẫn còn chịu nhận ta... Ta không có trách nhiệm, để con lưu lạc một mình bên ngoài tám năm, ta không phải là người..."

"Cho dù là tám mươi năm, người vẫn là mẫu thân của ta." Tô Tiểu Vũ cười nhạt, nhưng nước mắt càng không ngừng trào ra ngoài, môi mím thật chặt trở nên trắng bệch, lau nước mắt cho nàng một chút, dùng sức đẩy Tô Trạch ra ôm chặt mẫu thân vào trong ngực.

Tô Trạch sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Vũ, lại thấy lại ánh mắt oán hận lạnh như băng của nàng, trong lòng đau đớn, như hiểu được cái gì đó, vô lực lui ra phía sau hai bước, đột nhiên giống như già thêm mười tuổi, nhìn cảnh tượng mẹ con ôm nhau trước mắt, trong lòng hâm mộ đồng thời cũng đầy cô đơn và đau xót, nữ nhi của hắn, hận hắn?

Tất nhiên Tô Tiểu Vũ sẽ không quan tâm Tô Trạch nghĩ cái gì, nàng trừng hắn chỉ là không hy vọng hắn bắt ép mẫu thân của mình, phát hiện mẫu thân khóc càng nhiều hơn, nàng lập tức thấp giọng dỗ dành, nàng cũng không nhịn được mà chảy nước mắt.

"Nhạc phụ, ngươi là phụ thân của Vũ Nhi, nàng sẽ không hận ngươi." Tư Thiên Hoán chậm rãi đi đến bên người Tô Trạch, dịu dàng nhìn Tô Tiểu Vũ một cái, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tô Trạch, thản nhiên nói.

"Ngươi gọi ta là cái gì?" Tuy rằng Tô Trạch bị nữ nhi làm thương tâm, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, nghe vậy liền sửng sốt, nghi hoặc nhìn hắn.

Trong mắt Tư Thiên Hoán hiện lên ý cười, giọng trầm thấp vang lên, "Nhạc phụ." Một ngày nào đó vật nhỏ sẽ giải trừ hiểu lầm với phụ thân của nàng, hắn làm con rể cũng nên kêu hai chữ này.

"Sao ngươi dám ở cùng nàng, ngươi không sợ..." Tô Trạch biến sắc, tuy rằng trong lòng rất yêu thích thiếu niên này, nhưng thân phận của hắn lại làm cho ông lo lắng.

"Ta và Vũ Nhi đã sớm lập tình thề, nhạc phụ không cần lo lắng." Sắc mặt Tư Thiên Hoán không thay đổi, thản nhiên cười, con ngươi màu hổ phách đầy vẻ kiên định, hắn sẽ không để nhạc phụ có cơ hội nghi ngờ hắn.

Tô Trạch đột nhiên mở to hai mắt nhìn hắn, ông là chủ nhân Vân Thủy Gian, cũng biết chút chuyện của Lê Nguyệt Hoa, tình thề... Mấy trăm năm qua chưa nghe nói ai dùng qua, tiểu tử này lại có can đảm và quyết tâm, lại có bản lĩnh như thế, không trách được, không trách được có thể khiến nữ nhi hắn ưu ái, tuy rằng, nữ nhi vẫn không thừa nhận mình là phụ thân của nàng.

"Phụ thân, có phải người không muốn đại ca ca và tỷ tỷ ở cùng một chỗ không?" Tiểu hài tử rất mẫn cảm, rốt cục tỷ tỷ cũng để để cho người khác biết thân phận của nàng, Tô Niệm Vũ cũng an tâm, vừa nghe phụ thân nói chuyện với đại ca ca, lông mày lập tức nhíu lại, giọng nói thu hút sự chú ý của mọi người.

Bạch Thuật và Tư Thiên Chanh liếc nhau, nghiền ngẫm nhìn Tư Thiên Hoán, tiểu tử này bị nhạc phụ ghét bỏ sao? Hiếm khi thấy được mà.

"Chuyện giữa ta và Hoán, liên quan gì đến ngươi?" Tô Tiểu Vũ như một con mèo bị giẫm đuôi, lạnh lùng nhìn Tô Trạch, không vui nói, cho dù trên mặt có nước mắt, cũng không thể làm cho mặt nàng hiền dịu đi nửa phần.

Tô Trạch cảm nhận được sự vô tình của nàng, lại tiếp tục đau lòng, sắc mặt cũng có chút khó coi, muốn phản bác lại, nhưng chỉ có thể vô lực thở dài, Diễn>dannf"";llequy1d00n hắn thật sự không có tư cách, lúc trước, hắn thậm chí còn không biết sự tồn tại của đứa nhỏ này, mười tám năm nay, hắn không hề bầu bạn với nàng một ngày, hắn thật sự không có tư cách.

"Vũ Nhi, dù sao hắn cũng là phụ thân của nàng." Tư Thiên Hoán hơi híp mắt, không đồng ý nói.

Tô Tiểu Vũ trừng mắt nhìn Tư Thiên Hoán, dù là nửa câu cũng không muốn nói nặng với hắn.

Tô Trạch thấy vậy, trong lòng càng thêm chua sót, Vũ Nhi thật sự rất nghe lời thiếu niên này, hắn vẫn chưa phản đối chuyện của hai người, nhưng hiện tại, hắn cảm thấy không cần phải giải thích nữa.

"Vũ Nhi, đừng oán phụ thân con, tất cả đều do nương sai." Rốt cục Bách Lý Ngôn cũng bình tĩnh lại một ít, đau lòng nhìn quan hệ phụ thân và ữ nhi trở nên cứng ngắc, nhẹ nhàng xoa mặt nữ nhi, áy náy nhìn Tô Trạch, nàng rất có lỗi với Vũ Nhi, cũng rất có lỗi với Tô Trạch, ngọn nguồn của tất cả sai lầm, đều là nàng.

"Ngôn, ta không cho phép nàng nói như vậy." Tô Trạch đau lòng cho thê tử, nhíu chặt mày, không để ý đến ánh mắt lạnh của Tô Tiểu Vũ, đi đến trước mặt Bách Lý Ngôn, lau nước mắt trên mặt nàng.

Bách Lý Ngôn cầu xin nhìn Tô Tiểu Vũ, nên ánh mắt mới Tô Tiểu Vũ nhu hòa đi một ít, nhưng vẫn rất lạnh lẽo, nhưng như vậy đã đủ để Tô Trạch thỏa mãn.

"Vũ Nhi, con đã trưởng thành rồi." Bách Lý Ngôn dịu dàng nhìn nữ nhi cao hơn mình nửa cái đầu, có ngàn vạn từ ngữ, đến cuối cùng chỉ hóa thành một câu này, vài chữ vô cùng đơn giản, lại bao hàm bao nhiêu chua xót cùng đau lòng.

Tô Tiểu Vũ nhếch miệng, "Mẫu thân vẫn giống như lúc còn trẻ, một chút cũng không thay đổi."

Mũi Bách Lý Ngôn chua sót, kiềm chế nước mắt lại gật đầu, đột nhiên biến sắc, cố gắng muốn nói gì đó, nhưng trước mắt lại tối đen, té xỉu.

"Mẫu thân!"

"Ngôn!"

"..."

Tô Tiểu Vũ vững vàng ôm lấy nàng, sắc mặt trắng bệch, hơi thở Bách Lý Ngôn mỏng manh, ngón tay đè lên mạch đập của nàng, trên mặt đầy vẻ lo lắng và khát máu, sát ý lại lấp đầy lồng ngực, rít gào như muốn nàng hủy trời diệt đất.

Tô Niệm Vũ thấy Bách Lý Ngôn hôn mê sợ tới mức mặt tái nhợt, muốn đi qua vươn tay sờ mẫu thân, lại bị khí thế tiêu điều xơ xác của đại tỷ dọa sợ tới mức không dám đến gần, chỉ có thể để đại ca ca ôm mình lên.

Tư Thiên Hoán mạnh mẽ ngăn Tô Trạch lại, trầm giọng nói, "Vũ Nhi biết y thuật." Nhạc phụ lo lắng cho nhạc mẫu là chuyện bình thường, nhưng nếu bây giờ hắn đi lên, khó chắc được vật nhỏ sẽ khồn nổi giận mà tổn thương người vô tội, hắn và nàng tâm ý tương thông, cảm nhận được rõ ràng nàng đang tức giận, xem ra, nguyên nhân nhạc mẫu té xỉu không đơn giản.

Tô Trạch bị ngăn lại, thiếu chút nữa động thủ với Tư Thiên Hoán, nghe vậy, mới thu lại cánh tay đang duỗi ra, không hiểu sao, hắn tin tưởng Tô Tiểu Vũ, nhưng tin tưởng không có nghĩa là sẽ không sốt ruột, đôi mắt sắc bén yên lặng nhìn nữ nhân suy yếu trong lòng Tô Tiểu Vũ, sự vội vàng và tức giận cuồn cuộn dâng lên, khuôn mặt tức giận lạnh lùng đến mức nhăn chặt lại, hai tay nắm thành quyền, khớp xương trở nên trắng bệch, hơi áp chế cảm xúc lại, hắn chỉ sợ mình cũng sắp phát cuồng.

Bạch Thuật và Tư Thiên Chanh luôn đứng bên cạnh xem kịch vui cũng biết tình huống có biến, nên đi tới, nhíu mày nhìn Bách Lý Ngôn, hai mẹ con vừa mới gặp lại mà đã xảy ra chuyện thế này.

"Quản gia, không cho phép gọi người." Tô Trạch trầm giọng ra lệnh, chính sảnh không có người, nhưng người bên ngoài lại thấy được, nhưng không rõ vì sao Ngôn hôn mê, nếu để lộ bất kỳ tin tức gì đều sẽ trở thành nguy hiểm đối với nàng.

Tô Lâm bị cảnh tượng này làm cho thành choáng váng đầu óc, cũng may tinh thần hắn kiên cường, nghe vậy, lập tức điều động hết thị vệ bên ngoài đi chỗ khác.

Tư Thiên Hoán bội phục khi thấy lúc này mà Tô Trạch vẫn còn giữ được bình tĩnh, đột nhiên cảm giác được trong lòng Tô Tiểu Vũ bi thương, hơi trợn mắt, vọt tới bên người nàng, "Vũ Nhi, sao lại thế này?"

Bàn tay Tô Tiểu Vũ dán sát vào ngực Bách Lý Ngôn, rót nội lực vào trong cơ thể nàng, hai mắt dần dần nhiễm đầy màu đỏ máu, không trả lời Tư Thiên Hoán, ngược lại chỉ lạnh lùng nhìn Tô Trạch, oán giận trong mắt trở thành hận ý.

"Tô Trạch, nếu mẫu thân có chuyện không may, ta muốn mạng của ngươi."