Ô tô dùng tốc độ cao chạy về đại trạch, Sách Thiệu ngồi ở phía sau ôm Diệp Tiểu Miêu lên đùi mình, lấy tay lau khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng bẩn của nó, “Mấy ngày nay có chịu khổ gì không?”
Diệp Tiểu Miêu một bộ dáng người lớn suy nghĩ một hồi, sau đó gật gật đầu, nghiêm túc nói, “Trong thức ăn họ cho con có cà rốt, còn nhất định phải ăn hết! Rất đau khổ a Cậu út.”
Sách Thiệu đang kiểm tra Diệp Tiểu Miêu từ trên xuống dưới có bị thương không, sau khi nghe nói thế yên lặng thu tay thả Diệp Tiểu Miêu về lại chỗ ngồi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Con thực nên vui mừng vì họ còn cho con cơm ăn.”
Diệp Tiểu Miêu trừng Sách Thiệu, “Kỳ thật cậu cùng họ là một nhóm đúng không, mục đích của cậu chính là ép con ăn cà rốt phải không?”
Sách Thiệu vui vẻ gật đầu, “Rất vui mừng con rốt cuộc rõ ràng.” Sách Thiệu giương khóe miệng gãi gãi tóc Diệp Tiểu Miêu, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông di động của mình, y móc điện thoại ra thấy tên trên màn hình, ý cười càng đậm, “Uy, An Đức.”
“Sách Thiệu em hơn nửa đêm đi đâu?” thanh âm An Đức rất dồn dập Sách Thiệu cách điện thoại cũng có thể cảm giác được lo lắng của anh, thả mềm thanh âm trả lời, “Em đón Diệp Tiểu Miêu đang trên đường trở về, Đặng Đằng đi theo cho nên yên tâm đi.”
An Đức dường như hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, đổi dịu dàng ngày xưa đối điện thoại nói một câu, “Chờ em về lại trừng phạt em.” Sau đó cúp điện thoại.
Sách Thiệu nghe âm bận ngẩn người, quay đầu thấy ánh mắt xem thường rõ rệt của Diệp Tiểu Miêu, y cắn chặt răng, “Này, Diệp Tiểu Miêu, ánh mắt này của con là ý gì?”
Diệp Tiểu Miêu bĩu môi, “Cậu út, cậu chọc cậu An Đức tức giận đúng không, đêm nay cậu nhất định sẽ bị đuổi xuống giường chứ gì? Bị đuổi xuống giường còn tốt, tính tình cậu xấu như vậy lại không trẻ tuổi, nếu Cậu An Đức không cần cậu nửa đời sau cậu phải làm thế nào nha, con cũng không phụng dưỡng cậu a.”
Sách Thiệu yên lặng nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Miêu một hồi, đột nhiên quay đầu nói với Đặng Đằng, “Đặng Đằng, dừng xe, chúng ta có thể cứu nhầm đứa nhỏ rồi, ném cái đứa ăn xin không biết ở đâu ra này đi a.”
Đặng Đằng theo kính chiếu hậu nhìn Sách Thiệu một cái, lẳng lặng cảm khái ban nãy tại sao mình cảm thấy người này giống đại thiếu a.
Cuối cùng Diệp Tiểu Miêu vẫn bình an thuận lợi đến nhà, ô tô dừng ở cổng lớn Sách Thiệu xuống xe đã thấy được An Đức vẻ mặt lạnh như băng đứng ở cửa, không đợi phản ứng, Diệp Tiểu Miêu đã từ bên kia đi xuống chân ngắn rất nhanh nhẹn chạy đến trước mặt An Đức, nũng nịu chào hỏi, “Cậu An Đức.”
An Đức bế Diệp Tiểu Miêu lên, quay đầu hướng Sách Thiệu nói, “Sách Trí họ đang đợi em.” Sau đó ôm Diệp Tiểu Miêu thẳng vào đại trạch.
Sách Thiệu đứng ở cửa giật giật khóe miệng, thực giận sao?
Vào phòng khách thì nhìn thấy Sách Trí và Diệp Thần đều thở dài nhẹ nhõm một hơi khi thấy Diệp Tiểu Miêu. Diệp Tiểu Miêu xuống khỏi lòng An Đức leo lên ghế sa lon, chìa tay nhỏ bé thật cẩn thận sờ sờ mặt Diệp Thần, nhìn thấy vết bầm trên mặt nước mắt trực tiếp lăn xuống, “Ba ba, có phải rất đau không? Cũng tại con không tốt, nếu không phải con ba cũng sẽ không bị thương.”
Diệp Thần cảm giác lòng mình mềm nhũn ngổn ngan, đôi mắt cũng đỏ lên một mạch ôm Diệp Tiểu Miêu vào ngực. Cậu cũng không phải một người thích biểu lộ tình cảm, nhưng giờ phút này cậu đột nhiên cảm thấy đứa con này là một món quà vô cùng quý báu của cậu, may mắn cậu không mất nó, may mắn nó có thể trở về hoàn hảo không tổn thương gì.
Sách Trí im lặng nhìn cha con họ một hồi, quay đầu nhìn về phía Sách Thiệu, “Sách Thiệu em nghĩ mình còn là học sinh trung học sao, làm việc có thể đừng liều lĩnh không?” Nói xong lại nhìn về phía Đặng Đằng, “Cậu muốn chết sao, cứ đi theo nó làm liều?”
Sách Thiệu khe khẽ cười cười, “Được rồi, con cũng cứu về cho anh rồi, em cũng không thiếu tay thiếu chân, cứ cho qua được chưa. Bây giờ anh không chỗ kiêng dè nên làm gì thì làm đi, động vào người con anh cũng nên dạy bảo một chút. Em lăn qua lăn lại một đêm rồi, mau tha em để em về ngủ một giấc đi.”
Sách Trí nghiêng đầu nhìn thoáng qua An Đức, xoay người đối Diệp Thần mở miệng, “Anh đưa em về phòng trước rồi tắm rửa cho Diệp Tiểu Miêu một chút.”
Diệp Thần gật gật đầu sờ sờ mặt Diệp Tiểu Miêu, chống tay vịn sô pha muốn đứng lên bị Sách Trí ngăn lại, trực tiếp bế lên giống như ngoài cậu ra những người khác đều không tồn tại.
Sách Thiệu nhìn một nhà ba người kia biến mất khỏi phòng khách, Đặng Đằng cũng về nghỉ ngơi. Y quay đầu nhìn An Đức, nhẹ nhàng mở miệng, “Chúng ta cũng trở về phòng ngủ đi.”
Ánh mắt An Đức nhìn y một cái thật sâu, xoay người lên thẳng lầu. Sách Thiệu ở phía sau ồn ào, “Này, An Đức anh ngắt điện thoại của em, lại mặt lạnh với em cả buổi thế đủ rồi đi, đừng không để yên a.”
Hai người một trước một sau vào phòng, Sách Thiệu xoay tay đóng cửa phòng lại, mới vừa xoay người đã bị An Đức đặt ở trên cửa, cắn răng mở miệng, “Sách Thiệu, anh hỏi em, hôm nay trước khi ra ngoài rốt cuộc có nghĩ tới anh hay không, em không nghĩ tới nếu em xảy ra chuyện gì, anh phải làm sao đây?”
Sách Thiệu chầm chậm vươn tay ôm An Đức, tựa đầu chôn ở hõm vai anh, khe khẽ mở miệng, “An Đức, anh đừng động để em ôm thỏa thích một hồi.”
An Đức lặng đi một chút cuối cùng cũng giơ tay ôm Sách Thiệu, Sách Thiệu tựa vào người anh, “Làm anh lo lắng, thực xin lỗi. Nhưng em không thể để bất luận anh hay Sách Trí mạo hiểm, em chịu không nổi bị vứt bỏ nữa, An Đức thực xin lỗi em ích kỷ như thế.”
An Đức dần dần ôm chặt người trong lòng, ghé vào lỗ tai y khe khẽ thở dài, cuối cùng trách cứ gì cũng thốt không nên lời, chỉ một cái ôm đã đủ rồi.
Toàn bộ tâm tư đều thả lỏng người yêu nhất ở bên cạnh, hai người một đêm này đều ngủ vô cùng an ổn. Chờ Sách Thiệu tỉnh lại đã là buổi trưa, An Đức đang tựa vào đầu giường xem sách không biết từ đâu tìm ra, thấy Sách Thiệu tỉnh lại, thò đầu qua khẽ hôn hôn trán y, “Đói bụng chứ, xuống ăn cơm đi.”
“Được.” Sách Thiệu hôn lại một cái, tắm qua loa một chút rồi đi xuống lầu. Vừa xuống đã nhìn thấy Diệp Thần một mình ngồi ở sô pha đọc báo, cái người dịu dàng hiền lành cảm tính ngày hôm qua đã hoàn toàn biến mất không còn, lại khôi phục bộ mặt lúc đầu của cậu, thấy Sách Thiệu xuống ngay cả lông mi cũng chẳng động một cái, “Bọn tôi đã ăn xong cơm trưa rồi.”
Sách Thiệu gãi gãi đầu tóc, liếc mắt, “Chị dâu, em sáng trưa ăn chung một bữa anh còn sợ lãng phí lương thực nhà anh sao?” Y thò đầu qua nhìn tờ báo trên tay Diệp Thần một cái thuận miệng hỏi, “Sách Trí đâu?”
“Đi giải quyết hậu hoạn rồi.” Diệp Thần ngẩng đầu lên nhìn Sách Thiệu, “Đúng rồi, nghe Diệp Tiểu Miêu nói tối qua là Cù Triết dẫn nó về?”
Sách Thiệu quay đầu lại nhìn thoáng qua biểu tình của An Đức, “Ân.”
“Nghe nói Lý gia sau khi biết rất tức giận, bởi vì cậu ta làm như vậy trong tay Lý gia sẽ không còn lợi thế áp chế Sách Trí. Một cái kết cục hoàn hảo đã bị cậu ta làm rối tung, nghe nói Lý gia nhất định phải cho cậu ta một bài học.” Diệp Thần buông báo chầm chậm nói.
Sách Thiệu lặng đi một chút, mấp máy môi nhưng không biết mình muốn nói gì quay đầu nhìn An Đức, anh cầm tay y hỏi Diệp Thần, “Vậy cậu ta bây giờ có sao không?”
Diệp Thần vẫn chưa trả lời cửa lớn của đại trạch bị đẩy ra, Sách Trí phong trần mệt mỏi đi vào, “Không cần lo lắng, nó không sao.”
Sách Thiệu từ từ thở hắt ra, nếu Cù Triết vì y mà xảy ra chuyện gì, đời này y cũng không cách nào tâm an, như bây giờ tốt nhất ai cũng không nợ ai.
Sách Trí ngồi xuống ghế sa lon, thò qua hỏi Diệp Thần, “hôm nay cảm thấy thế nào?”
“Tốt hơn nhiều.” Diệp Thần nâng tay phất đi bụi bặm không biết từ đâu dính trên người anh, “Bên kia thế nào?”
“Đều giải quyết xong rồi.” Sách Trí nhẹ nhàng mở miệng, “Lý gia cây to đón gió, muốn trừng trị hắn cũng không chỉ mình anh. Cũng chưa cần động thủ gì, bây giờ bên kia đã loạn thành một đống lại thêm chết người, cảnh sát đang tụ tập ở đó.” Nói xong anh quay đầu nhìn Sách Thiệu một cái, “Bạn trai cũ của em bây giờ cảm xúc có thể không tốt lắm, người chết kia là mẹ nó.”
Sách Thiệu lặng đi một chút, “Cái gì?”
“Lý gia xưa nay là người lòng dạ độc ác, người phá hủy chuyện của hắn sao có thể bỏ qua dễ dàng. Hắn muốn giết chết Cù Triết một là trút giận, hai là cho hạ nhân một lời cảnh cáo, đến giây phút cuối cùng mẹ nó chắn cho. Lúc anh qua người đã chết rồi bên kia đã là một mảnh hỗn loạn, anh kêu người đưa Cù Triết về nhà trước khi cảnh sát đến xem như trả ơn nó cứu Diệp Tiểu Miêu một mạng đi.” Sách Trí nói xong hạ tầm mắt, không phân rõ cảm xúc.
Sách Thiệu bị kết cục ngoài ý này làm ngỡ ngàng, y từng cảm thấy mình hận người đàn bà kia đến mức mong muốn bà chết đi. Nếu không phải bà, có lẽ y đã không phải kết cục như thế, hơn nữa người đàn bà này chưa bao giờ nương tay với y, ngay cả con trai mình cũng lấy ra lợi dụng. Nhưng đến cuối cùng bà dù sao vẫn là một người mẹ, một người mẹ bằng lòng dùng mạng mình để đổi mạng con mình.
Sách Thiệu thở dài một hơi, cuối cùng cũng không nói lời nào.
Mọi chuyện nói chung cũng xử lý xong rồi, hai người ở lại nhà mấy ngày sau cùng quyết định về C thị tiếp tục dự tính trước.
Sau khi tới C thị, đơn giản thu dọn đồ đạc xong Sách Thiệu tựa vào cửa sổ ngẩn người, từ phía sau ôm lấy y khe khẽ hôn hôn vành tai y, Sách Thiệu hơi hơi nghiêng đầu nhìn An Đức một cái, mỉm cười mở miệng, “Cùng em đến một chỗ nhé?”
An Đức gật đầu, “Được.”
Sách Thiệu mỉm cười nhìn anh, “Anh cũng không hỏi đi đâu sao?”
“Anh biết em muốn đi đâu.” An Đức thò người qua hôn nhẹ lên trán y, “Ngày mai chúng ta đi nhé.
Sáng sớm ngày thứ hai, An Đức lái xe một lần nữa trở lại trấn Vân Dĩ.
Thành nhỏ năm năm này phát triển không ít, mới xây rất nhiều tiểu khu trung tâm thương mại. An Đức ngừng xe dưới sự chỉ huy của Sách Thiệu, hai người sóng vai chầm chậm đi dạo thành nhỏ. Thị trấn nhỏ xe và người cũng không phải rất nhiều, hai người không nói lời nào im lặng vô cùng.
Bất tri bất giác bước đến trước một trường học quen thuộc, Sách Thiệu nhìn mấy chữ trên đá cẩm thạch “Trung học hạng nhất Trấn Vân Dĩ”, dừng bước nghiêng đầu nhìn An Đức, hơi hơi giương khóe môi, “Em vào một mình, anh vào quán trà sữa đối diện chờ em, được không?”
An Đức không chút nghi hoặc hay bất mãn gì, “Được.”
Sách Thiệu xoay người hướng tới cổng chính, An Đức đột nhiên gọi y lại, Sách Thiệu quay đầu lại, An Đức đi qua thay y cài nút áo sơmi, hơi hơi mỉm cười, “Đi đi.”
Sách Thiệu từ từ xoay người giương khóe môi. Y không quay đầu lại, nhưng lần này y biết cho dù y đi thật xa người kia cũng vẫn ở đó, lúc này đây y không bao giờ bị vứt bỏ nữa.
Y thả chậm bước chân từ từ đi tới, mặt trời qua trưa ôn hòa, gió dịu dàng thổi vào người, thực ấm áp.
Sách Thiệu đi vào dãy phòng học đúng thời gian nghỉ trưa, dãy phòng chỉ có ngẫu nhiên một vài học sinh. Y thuận tay đẩy cửa một gian phòng học, đủ loại sách, văn phòng phẩm bày ngay ngắn trên bàn học. Y tựa cửa, ánh mắt có chút phiêu tán dường như nhìn thấy bản thân mười năm trước, ngây ngô đơn thuần như thế.
Trong phòng học còn có người, cửa bị đẩy ra dọa người bên trong nhảy dựng. Một giọng nam mang theo nghi hoặc hỏi, “Anh tìm ai?”
Sách Thiệu theo thanh âm nhìn lại, một nam sinh ngồi ở vị trí dựa tường, bên cạnh hắn một nữ sinh đang cầm bút trong tay, hình như vừa mới giảng bài cho nam sinh.
Sách Thiệu khẽ cười, “Tôi tùy tiện nhìn một chút.” Sau đó xoay người xuống lầu.
Xuyên qua sân thể dục, Sách Thiệu đi đến sân bóng rổ, ngừng lại nhìn chằm chằm giá rổ màu lam, ngồi xuống.
Nơi này y và Cù Triết cùng nhau đấu rất nhiều trận, nơi này là nơi y và hắn thổ lộ.
Sách Thiệu im lặng ngồi đột nhiên nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu thấy Cù Triết đi tới bên cạnh mình, giương khóe môi, “Anh đến rồi.”
Cù Triết gật đầu, toàn bộ cảm xúc đều viết ở đáy mắt gượng cười cười, “Anh tưởng em sẽ không bao giờ về đây nữa.”
Sách Thiệu cười cười, “Ngồi đi, ngửa đầu nói với anh mỏi quá.”
Cù Triết ngồi xuống bên cạnh trầm mặc, dường như không biết phải nói gì. Còn có thể nói gì, ngàn thuyền đã qua(trải qua nhiều gió táp mưa sa)hắn rốt cục hiểu được, bọn họ rốt cuộc không thể quay lại.
Cù Triết nhẹ nhàng lắc lắc đầu, “Anh vẫn luôn tin tưởng một chuyện, sinh tử do mệnh. Đó là mệnh của bà cũng chẳng thể trách ai. Đến cuối cùng, bà ít nhất để anh biết, bà yêu anh.”
“Anh có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi.” Sách Thiệu đưa tay vỗ nhẹ nhẹ bờ vai hắn, đột nhiên nói, “Đây có lẽ là lần cuối cùng tôi trở về. Sau này có lẽ hai người bọn tôi sẽ xuất ngoại, hay đến thành phố khác một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.”
Cù Triết đáy mắt lướt qua mất mát, vẫn cười cười, “Như vậy rất tốt.”
Sách Thiệu quay đầu nhìn hắn một cái, “Tôi cho tới bây giờ không nghĩ tới, chúng ta còn có cơ hội cùng nhau ngồi phơi nắng nói chuyện như vậy.”
“Anh cũng vậy.” Cù Triết nhẹ giọng nói tiếp, “Anh nghĩ rằng em mãi mãi sẽ không tha thứ cho anh.”
“Tôi cũng từng nghĩ như vậy.” Sách Thiệu nhẹ nhàng mở miệng, “Sau An Đức làm cho tôi hiểu được, tôi chỉ là làm một cái kén cho mình, không tha thứ anh cũng là không buông tha bản thân. Kỳ thật tôi chỉ không cam tâm mình thành một người bị vứt bỏ, cho nên thật lâu không thể buông. Mà hiện tại, có người cho tôi quên, cho tôi có thể hoàn toàn buông đoạn quá khứ kia, một lần nữa bắt đầu, một lần nữa yêu.”
Cù Triết hơi hơi nhắm lại mắt, “Em có thể buông, là tốt rồi.”
“A Triết, ” Sách Thiệu nói tiếp, “Tôi hi vọng anh cũng có thể quên. Có lẽ, anh cũng đã sớm không thương tôi, hoặc anh yêu thủy chung là thiếu niên Sách Thiệu đơn thuần thiện lương. Anh vẫn cảm thấy thẹn với tôi cho nên anh không chịu tha thứ bản thân. Tôi cũng từng cho rằng, là anh có lỗi với tôi sau mới hiểu được chuyện tình cảm không ai có lỗi với ai. Mỗi ngày chúng ta bên nhau, anh đều dùng hết toàn lực yêu tôi cho tôi một mối tình đầu ấn tượng sâu sắc, thế đã đủ rồi. Chẳng qua chúng ta vẫn còn thiếu một chút duyên phận không thể đi đến cuối cùng, nhưng không có nghĩa tình cảm trước kia của chúng ta là giả dối. Ít nhất nó mãi mãi trong trí nhớ.” Sách Thiệu đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ ***g ngực mình, tiếp tục nói:
“A Triết, cám ơn anh từng yêu tôi.”
Cù Triết vươn tay che hai mắt mình, hắn cảm giác nước mắt nóng ấm từ trong vành mắt tuôn ra. Bắt đầu từ giờ phút này, hắn rốt cục hoàn toàn hiểu được toàn bộ của hắn cùng Sách Thiệu đều đã thành quá khứ, Sách Thiệu rốt cục buông xuống tất cả, một lần nữa có một người yêu thương. Mà lần này là một lần cuối cùng bọn họ bình tĩnh hòa nhã cùng nhau nói chuyện, tất cả toàn bộ đều chấm dứt. Cuộc đời này bọn họ cũng sẽ không còn đan xen gì nữa.
Sách Thiệu quay đầu nhìn hắn, chầm chậm giơ tay lên nhẹ nhàng lau mặt hắn, “A Triết, đây là lần cuối cùng anh khóc vì em. Từ nay về sau, anh phải gánh vác trách nhiệm cần có của một người đàn ông, có trách nhiệm với vợ con mình. Kỳ thật đôi khi, anh không nếm thử mãi mãi sẽ không biết mình có thể yêu người kia không, cô ấy có thể mang đến hạnh phúc cho mình không.” Sách Thiệu thu tay về, mỉm cười nhìn hắn, “Tôi hi vọng anh hạnh phúc.”
Cù Triết từ từ đứng lên, gật gật đầu, “A Thiệu, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Sách Thiệu ngồi nguyên tại chỗ nhìn thân ảnh Cù Triết càng ngày càng xa, lấy điện thoại ra thuần thục gọi một cú điện thoại, vừa vang một tiếng đường dây đã được nối, Sách Thiệu đứng lên vừa đi tiếp về phía sau vừa mở miệng, “Băng qua sân thể dục, phía sau dãy phòng học có một sân thể dục nhỏ, em ở đó chờ anh.”
“Được.” An Đức cúp điện thoại mỉm cười đứng dậy, cách cửa kính quán trà sữa thấy Cù Triết từ trong sân trường đi ra. Anh quay đầu lại nhận nước mát vừa đóng gói xong từ tay bà chủ, trả tiền xoay người hướng vào trường học.
Sách Thiệu đang đứng giữa sân thể dục nhỏ cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, nghe thấy tiếng bước chân y xoay người nhìn An Đức khóe miệng giương lên.
An Đức đưa nước trong tay qua, “Trông em nóng, uống ly nước mát đi.” Nói xong dùng tay kia lau mồ hôi thấm ra trên trán Sách Thiệu.
Sách Thiệu nhận lấy nước mát như nghĩ tới cái gì, “Lúc em học trung học, thường uống trà sữa quán này, không ngờ lâu vầy rồi nó vẫn còn.”
An Đức giúp Sách Thiệu cắm ống hút, đút vào miệng y thuận miệng hỏi, “Cù Triết đi rồi?”
Sách Thiệu giương mắt nhìn anh, “Anh thấy anh ta vào sao vẫn có thể chờ ở ngoài? Anh không sợ em và anh ta tình cũ bùng cháy sau đó bỏ trốn?”
An Đức cười nhìn, “Ngoài anh còn ai dám bỏ trốn với em?”
Sách Thiệu uống một ngụm lớn nước mát, giơ tay lên chỉ hướng cách đó không xa, “Anh biết không, nơi đó là nơi em cùng Cù Triết bắt đầu, nụ hôn đầu tiên, cái ôm đầu tiên, lần nắm tay đầu tiên đều là ở đây.”
“Sao nào, muốn anh ghen?” An Đức mỉm cười nhìn.
Sách Thiệu trừng mắt nhìn, “Vậy anh ghen không?”
An Đức cười lắc đầu rủ mi mắt nghiêm túc nhìn Sách Thiệu, “Anh không ghen anh chỉ tiếc nuối không thể gặp em sớm hơn một chút. Khi đó em nhất định sẽ đơn thuần như tờ giấy trắng khiến người vừa nhìn thấy đã muốn thương yêu thật nhiều. Giữ em ở bên cạnh không để em bị thương không để em chịu uất ức, nắm tay em mãi mãi không buông.”
Sách Thiệu ôm thức uống, lắc lắc đầu, “An Đức, không muộn chút nào hoàn hảo anh xuất hiện hoàn hảo anh ở bên cạnh em.” Y ngẩng đầu lên, trực tiếp hôn lên môi An Đức.
Cảm ơn anh xuất hiện khiến em cho dù bị bao nhiêu tổn thương, cuối cùng vẫn có một người ở bên cạnh, để em không sợ hãi bị ném bỏ nữa, để em không hoang mang nữa, để em không phải cô độc sống quãng đời còn lại, để em biết sẽ có một người luôn luôn nắm chặt tay em mãi mãi không buông.