Yêu Nghiệt, Buông Tha Ta

Chương 41: Kết thúc

Mùa xuân, hoa cỏ hấp thụ tinh hoa của đất trời, xanh tươi mơn mởn, bầu trời cũng đã trong hơn những ngày đông. Đây cũng là thời gian các bạn học sinh của chúng ta đi học lại sau kì nghỉ đông.

Bước ra rừ một căn nhà cấp 4 là một cô gái khoảng 16 tuổi. Đó là một cô bé tràn đầy sức sống với khuôn mặt đầy đặn, cặp mắt to tròn và cái miệng lúc nào cũng mang theo ý cười, tóc đen dài được chia đều hai bên, tết lại thành hai cái bím xinh xắn. Cô bạn này tên là Dương – Tiểu – Trần!

Tiểu Trần của chúng ta đang tung tăng đi tới trường thì từ xa, một chiếc BMW mới cáu tiến lại gần cô bé.

“Tiểu Trần, sớm!” Kính xe được hạ xuống, một cậu bạn mặt mũi như họa mỉm cười với cô.

“Sớm!” Cô bạn của chúng ta đáp lại một cách miễn cưỡng.

Cửa sau được mở ra, bạn Tiểu Trần của chúng ta tự giác lên xe. Chiếc xe lao đi…

Ngồi trên xe, Tiểu Trần của chúng ta bắt đầu suy tưởng về cái tương lai đau khổ sau này. Hỏi tại sao a? Chính là, người mà cô đang ngồi kế là Hồ Cửu Vĩ nha! Mà Hồ Cửu Vĩ là ai? Còn phải hỏi, đương nhiên là người đang ngồi kế bên cô nha! Uy, không đúng, không đúng! Phải nói là, Hồ Cửu Vĩ chính là hoàng tử trong mộng của các nữ sinh trong trường nha… Sau đây là buổi phỏng vấn của một phóng viên về Hồ thiếu gia:

Phóng viên: Xin hỏi, họ Hồ rất giàu sao?

Nữ sinh Ất: Cực kì giàu! Bọn họ không biết đã làm chủ bao nhiêu nhà hàng, khách sạn, sân golf,… *múa may quay cuồng*

Phóng viên: Vậy Hồ thiếu gia nhìn rất bảnh trai sao?

Nữ sinh Giáp: Nhìn là thấy rồi! Cửu Vĩ chính là ánh sáng xóa tan đi đêm tối, một nụ cười của cậu ta cũng đủ khiến bao nữ sinh điêu đứng a… *đỏ mặt*

Phóng viên: Hồ thiếu gia có được xem là thiên tài?

Nữ sinh Bính: Hoàng tử chính là thiên tài trong cái thiên tài nha! *mắt lấp lánh*

Phóng viên: Vậy…

Đồng đạo nữ sinh: Hỏi rất nhiều đi! Hoàng tử của chúng tôi tiếng lành đồn xa vạn dặm, ai ai cũng biết! Không cần phỏng vấn thêm nữa! Không thấy chúng tôi đang bận sao!

Phóng viên: Câu cuối cùng thôi, các mĩ nhân của tôi đang bận làm gì nha?

Đồng đạo nữ sinh: Mị dược… *tim bay đầy trời*

Phóng viên: … *bỏ chạy*

Ai… Hồ Cửu Vĩ rất được hoan nghênh là vậy, nhưng không hiểu sao cứ một mực bám theo Tiểu Trần đáng yêu của chúng ta. Điều này đã khiến cho bạn Tiểu Trần hằng đêm mất ngủ vì phải lo đối sách chống lại nữ sinh trong trường. Ai…

“Tiểu Trần nha, đang suy nghĩ gì vậy?” Có ai đó dựa vào rất sát bạn Tiểu Trần.





“Á… aaaaa… Ma quỷ! Buông tha ta!” Ngày hôm qua vừa mới xem xong cuộn phim kinh dị về bọn yêu ma chuyên ăn thịt thiếu nữ, cộng với còn đang miên man suy nghĩ nên khi có kẻ cố ý tiếp cận khiến Tiểu Trần hoảng hốt la to, đẩy văng cậu bạn.

Bị đẩy mạnh một cái, không tránh kịp, Hồ Cửu Vĩ nửa nằm nửa ngồi trên ghế sau, chật vật tìm hướng ngồi cho thích hợp. Đưa mắt nhìn Tiểu Trần, định nói gì đó, nhưng khi bắt gặp ánh mắt đang trợn tròn vì kinh hãi của cô thì chỉ còn lí nhí trong miệng:

“Oan uổng nha, mình chưa có làm gì hết…”

Nói xong, kẻ nào đó thức thời lui về một góc, bắt đầu trồng nấm… Hắn vốn chỉ định ăn đậu hũ của cô một chút thôi, đâu nghĩ cô lại phản ứng kịch liệt như vậy a. Người ngoài nhìn vào chính là hắn đang chọc ghẹo con gái nhà người ta mà! Cần nhi a, Cần nhi… Ngươi có hay không để cho ta một ít mặt mũi a…

Nhìn cái miệng chu a chu của hắn như thể là đang bất mãn lắm, Tiểu Trần dở khóc dở cười, thầm hỏi, kiếp trước mình có mắc nợ cái tên trước mặt hay không…

Đồng chí Tiểu Trần, nếu đồng chí muốn biết rõ nguyên do, xin hãy chậm rãi theo dõi câu chuyện dưới đây:


Chỉ một câu nói, đã đem cuộc sống của đồng chí trao cho hắn mất rồi. Những cái gì đồng chí cùng hắn hẹn thề ở kiếp trước, thì kiếp này hãy tự giải quyết đi a. Mỗ tác giả ta còn phải viết các kịch bản máu chó khác nữa ~ *hất tóc bay đi*