Yêu Một Kẻ Ngốc

Chương 124: [YMKN] Phiên ngoại 1 (Thượng)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phiên ngoại 1 (Thượng)

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Edit: Dú



Trong giới kinh doanh thành phố Bắc Kinh, đề tài đang bàn tán hot nhất là về việc hai nhà Giản và Lý kết thông gia. Điều ly kỳ nhất là mỗi nhà đều chỉ có hai đứa con trai, không có con gái.

Vốn dĩ hôn tang cưới gả trong nhà người khác đều là chuyện rất đỗi bình thường, cường cường liên thủ cũng được xem là một chuyện hay, song điểm chú ý của đa số quần chúng nhân dân hiển nhiên chẳng phải chính bản thân sự kiện này, mà là đương sự.

Bởi vì hai gia đình giành được chuyện tốt nên đồng thời còn cung cấp hai người mới xuất sắc làm đầu đề nữa, đó là hai đứa con trai hàng thật giá thật của mỗi nhà. Mấy cái chuyện trái với luân lường đạo lí này sao có thể không được hoan nghênh cơ chứ.

Tuy người hai nhà chẳng ai muốn truyền bá một cách gióng trống khua chiêng cả, song trên đời không có bức tường nào chẳng lọt gió, tình yêu đồng tính đầy cấm kị giữa Giản đại thiếu gia và Lý nhị công tử nhất thời bị truyền đi đầy xôn xao, nhưng không ai dám phát biểu những câu khó nghe.

Dạo này Giản Tùy Anh đi ra ngoài bàn chuyện kinh doanh cũng thường bị người ta trêu. Xét thấy hắn đeo nhẫn ngay ngón áp út trái, gặp người khác cũng chẳng dối gì, ai nấy ngồi trên bàn rượu uống hăng quá sẽ thích lấy hắn ra đùa. Tí rộng lượng ấy Giản Tùy Anh vẫn phải có, thi thoảng lúc phấn chấn còn đùa dăm ba câu với bọn họ.

Hôm nay có một sếp lớn giàu sụ đến từ Ôn Châu, người thì chẳng có văn hóa gì, được cái tính hào sảng, ai cũng thân, sau khi đến Bắc Kinh thì mời được Giản Tùy Anh từ các mối quan hệ - thành lập nhiều mối quan hệ chưa bao giờ là xấu với bất kì ai.

Một bàn bảy, tám người ăn cơm uống rượu, đến chín giờ hơn đã sắp ăn cơm xong, sếp Tiền bên Ôn Châu bèn đề nghị đi quẩy. Đương nhiên mọi người hiểu ý ông ta, chỉ là khi ông ta vừa nói xong thì có một ông sếp nhoẻn miệng cười, "Cậu em Tiền này, ông vừa đến Bắc Kinh nên không biết tình hình đó thôi. Chúng ta thì đi được, chứ Giản đại thiếu gia tuyệt đối chẳng đi nổi đâu."

Sếp Tiền cười hơ hớ mà nói, "Ồ, sao thế, em dâu quản nghiêm à?"

Lời này vừa thốt ra thì ai nấy trên bàn đều bật cười, Giản Tùy Anh cũng tủm tỉm.

"Đúng là quản chặt lắm, ông nhìn mà coi, nhìn đồng hồ đi, mấy giờ rồi, đến chín rưỡi chưa, đến đúng chín rưỡi luôn đó."

Sếp Tiền chẳng hiểu mô tê gì, "Đúng gì cơ?"

Giản Tùy Anh ngượng: "Ôi mấy tên không đứng đắn các anh, cứ gió chiều nào hay chiều nấy."

"Mấy tên không đứng đắn bọn tôi có khác gì cậu hồi trẻ đâu nào. Cái mặt già tôi đây có đặt đâu thì chị dâu cậu cũng yên tâm hết, chứ cậu thì khác. Cậu em Giản này, vẻ ngoài của cậu trông cứ như ngôi sao ấy, chẳng trách Tiểu Lý phải trông chặt."

Một số người cười ồ lên.

Giản Tùy Anh cười mắng: "Các anh muốn có người nhớ thương mình suốt ngày còn chẳng có, em ấy như thế chứng tỏ là có quan tâm đến tôi."

"Là lo lắng vì cậu đó chứ, ha ha ha ha ha ha."

Tuy bên ngoài Giản Tùy Anh không để mình xấu mặt, song ít nhiều gì trong lòng vẫn hơi xấu hổ và bực bội. Suốt mấy tháng nay toàn thế, chỉ cần tối nào hắn không về ăn cơm là cứ chín rưỡi, Lý Ngọc sẽ gọi cho hắn đúng giờ, không mặn không nhạt hỏi hắn có uống rượu không, có cần đi đón hắn không. Trong câu không hề có "Anh đi làm gì", nhưng ai mà chẳng hiểu cái ý đó của cậu đâu. Số lần nhiều thêm, đợt này người hay ăn xã giao với hắn cũng biết đến chín rưỡi sẽ có "người yêu gọi", khiến Giản Tùy Anh dở khóc dở cười.

"Đến giờ rồi, đến giờ rồi."

Giản Tùy Anh bĩu môi, nhìn vẻ mặt tò mò của sếp Tiền, bèn cười nói: "Hôm nay tôi cho sếp Tiền mở mang tầm mắt nhé?"

Sếp Tiền không biết hắn đang nói thật hay đùa, trong suy nghĩ của người đảng Thái tử, nói trở mặt là trở liền, ông ta không thể trêu vào, vì vậy bèn xua tay liên tục, song lại không biết nên từ chối cái gì, ông ta căn bản chẳng biết chuyện này là sao nữa.

Hắn còn chưa kịp nói gì thì đúng chín rưỡi, quả nhiên điện thoại đổ chuông.

Tất cả mọi người đều ngừng thở, nhìn điện thoại hắn chằm chặp.

Giản Tùy Anh nhấn nút trò chuyện, áp bên tai, "A lô."

Giọng nói thanh lãnh của Lý Ngọc truyền đến từ đầu bên kia, "Tùy Anh à, đang ăn cơm hả?"

"Ừ, đang ăn."

"Anh có uống rượu không, có cần em đi đón anh không?"

"Không sao đâu, uống có tí thôi."

"Đừng cho là không sao cả, dạo này bắt nghiêm lắm, anh ráng đừng dây vào, em đi đón anh."

"Được." Giản Tùy Anh kéo dài âm cuối, trong giọng đầy vẻ bất đắc dĩ, "Em đến đi, ở khách sạn XX."

Giản Tùy Anh cúp máy, mọi người trên bàn đều nhìn hắn như cười như không.

Bởi vì ban nãy họ im re nên có thể nghe được tí âm thanh đầu bên kia điện thoại. Mắt sếp Tiền đầy vẻ nghi ngờ, ông ta cứ thấy giọng ban nãy nghe được là giọng đàn ông, song ông thực sự không dám xác định, với cả cũng không dám hỏi.

"Thế nào, có đúng không, vừa đúng chín rưỡi luôn đó, ha ha ha ha."

Giản Tùy Anh đút điện thoại vào túi, "Vậy chút nữa các anh cứ quẩy đi nhé, tôi phải về nhà trước, em ấy đến đón tôi."

Sếp Tiền cười khà khà gật đầu, vẫn ôm một bụng nghi ngờ. Người khác nhìn biểu cảm ông ta là biết tỏng lòng ông ta đang nghĩ gì, nhưng mấy tên này đều thấy thú vị nên không nói cho ông ta biết, định tí nữa khi xuống tầng sẽ để ông ta tự nhìn.

Lại ngồi thêm tầm hai mươi phút nữa, Lý Ngọc gọi điện bảo cậu đã đến, người ngồi bàn giờ mới tan tiệc, đều xuống dưới khách sạn.

Khi xuống đến sảnh chính, sếp Tiền vừa liếc mắt đã trông thấy một cậu trai còn trẻ đương ngẩng đầu nhìn họ xuống tầng chằm chặp, người cao chân dài, mặt như quan ngọc, tướng mạo đẹp khôn kể, một bộ đồ mặc rất tùy ý mà khoác lên người cậu cũng như đồ diện trên tivi vậy, mà thứ cuốn hút người ta nhất là cái khí chất trầm ổn, hơi lạnh lùng, không thể mạo phạm trên người cậu.

Đàn ông có xinh trai đi chăng nữa thì sếp Tiền cũng chẳng có hứng thú. Ông ta cũng không phải nhìn chằm chằm cậu cho bằng được, chủ yếu là tại thằng nhóc này cứ nhìn họ mãi, ông ta thấy là lạ.

Quả nhiên, thằng nhóc đó tức thì động đậy, nhấc chân đi về phía bọn họ.

Khi đến gần họ, thằng nhóc đó chào hỏi mấy người bên cạnh ông ta, sau đó bắt lấy cánh tay Giản Tùy Anh một cách rất tự nhiên, nhíu mày thấp giọng nói: "Cái này mà anh gọi là uống tí thôi à?"

Giản Tùy Anh nhíu mày, "Anh uống bao nhiêu em không quản được đâu."

Sếp Tiền lập tức trợn mắt. Giọng nói này không khác gì giọng ông ta nghe được qua điện thoại, hơn nữa hình tượng của cậu trai trước mặt này cực kì phù hợp. Chẳng lẽ hai người này thật sự là...

Một ông sếp đứng bên vỗ vai ông ta, cười nói: "Sếp Tiền này, mở mang tầm mắt chưa. Ông nhìn vợ chồng son nhà người ta đi, xứng đôi biết bao."

Sếp Tiền vội nói không ngừng: "Xứng, xứng chứ."

Lý Ngọc mím miệng cười, gật đầu với sếp Tiền.

Sếp Tiền chỉ cảm thấy một xô nước đá dội xuống, nhoáng cái tỉnh táo hơn nhiều. Trước đây ông không hiểu sao đàn ông lại đi thích đàn ông cho được, tởm biết bao nhiêu, thế nhưng nhìn thằng nhóc này, ông lại thấy nếu có vẻ ngoài kiểu động tí là làm đảo điên đa số người, thần dân dưới tà áo có cả nam lẫn nữ thế này thì ông ta không thấy lạ nữa.

Giản Tùy Anh chào tạm biệt với những người đó xong thì lên xe với Lý Ngọc.

Lý Ngọc nghiêng người qua ghế lái để thắt đai an toàn cho hắn rồi mới quay đầu khởi động xe.

Giản Tùy Anh hạ cửa kính xe xuống để gió lạnh thổi bay mùi rượu, sau đó đóng cửa kính lại, giọng hơi khó chịu, "Đã bao lâu rồi, em cũng nên được rồi đó."

Lý Ngọc dùng dư quang nhìn hắn, "Được rồi cái gì cơ?"

"Mỗi lần anh ra ngoài ăn bữa cơm mà cứ chín rưỡi là em đã gọi điện giục anh về. Không phải chứ, em cũng là một người đàn ông mà, em có thể hiểu cho hành vi này của em không? Em nghĩ em như vậy là bình thường à?"

Lý Ngọc nhìn phía trước không chớp, "Em chỉ sợ anh uống rượu lái xe không an toàn thôi."

"Lái xe không an toàn thì anh nuôi tài xế làm gì, ai cần em đêm hôm chạy đến đón anh? Đây không phải là vấn đề em có đón anh hay không, mà là đệt mẹ, em nhìn anh như một ả đàn bà vậy. Em không yên tâm vì anh đến vậy à? Anh thì còn có thể đi đâu tìm người phịch nữa?"

Lý Ngọc phanh gấp xe lạnh, khiến Giản Tùy Anh bị va đập một chút.

Hành động khiêu khích rõ rành rành này chọc giận Giản Tùy Anh, "Gì vậy? Em muốn nói gì? Em cũng là một thằng đàn ông, em cũng không phải chưa từng đi xã giao cơ mà. Anh bảo này, có phải em càng sống càng thụt lùi không? Em nói coi trong khoảng thời gian này có phải đã sinh ra tật xấu gì không, em có chút lòng tin với anh không?"

Lý Ngọc nghiêng đầu sang chỗ khác, lồng ngực phập phồng, gắng nói một cách bình tĩnh, "Chuyện anh trăng hoa trước đây nhiều quá, em lo toan cũng rất đỗi bình thường, vả lại em cũng không yêu cầu anh phải về nhà, em chỉ gọi điện hỏi thôi."

"Đệch mẹ, em gọi một cú tới thì ai mà chẳng rõ ý em là gì, anh còn hứng làm gì nữa?"

"Anh muốn có hứng làm gì!"

"Anh không muốn làm gì cả! Anh chỉ muốn ăn một bữa cơm, uống rượu, bàn việc làm ăn một cách bình thường, chứ không cần ngày nào cũng chín rưỡi đã bị giục về nhà."

Lý Ngọc nén cơn giận nói: "Em không ép anh phải về nhà lúc chín rưỡi, em chỉ lo anh rượu vào lái xe sẽ không an toàn nên gọi để hỏi han mà thôi."

Giản Tùy Anh tức đến nỗi muốn đánh cậu, "Em, em nói vậy nghĩa là sao? Ai còn không biết em gọi điện nghĩa là gì? Lý Ngọc, anh nói cho em biết, anh không làm ra chuyện có lỗi với em, mà thế thì phải tùy vào anh chứ không phải tùy coi em nhìn anh chòng chọc thế nào. Em có muốn quản anh cũng không quản nổi đâu."

Lý Ngọc gằn giọng: "Đương nhiên em không quản được anh rồi, anh muốn làm gì thì cứ làm cái đó đi. Dù anh có quay đầu tìm người khác thì em có cái năng lực đéo gì đâu."

Giản Tùy Anh càng nghe càng cảm thấy hướng cuộc đối thoại này bị lệch rồi. Hắn cảm thấy chỉ vì cái chuyện này mà cãi cọ thì đúng là nhảm nhí, nhưng hắn lại không thấy mình sai, hắn nghĩ tại Lý Ngọc hẹp hòi quá, coi thường hắn quá.

Lý Ngọc nghiêng đầu sang chỗ khác nhắm mắt lại, trấn an cảm xúc của mình. Giản Tùy Anh rượu vào nên lưỡi không lưu loát, cũng không muốn cãi nữa. Hai người im lặng một lúc lâu, Lý Ngọc mới xoay người sang, dịu giọng nói: "Anh Giản à, không phải em không tin anh, em chỉ lo lắng mà thôi."

Giản Tùy Anh nhíu mày. Nói trắng ra thì hắn biết thốt cả một tràng lời đường mật mà chẳng cần tiền, thường cũng nói mấy lời ám muội, nhưng hắn không biết an ủi người khác, nhất là lúc tâm trạng không ổn. Hắn nghĩ rồi nghĩ, vẫn thấy mình đúng, "Thế em tự khuyên bản thân đi, đừng cứ trông gà hóa cuốc suốt ngày nữa. Làm vậy để làm gì đâu?" Hồi mới đầu hắn còn cảm thấy ngọt ngào khi nhìn Lý Ngọc ghen tuông và lo lắng, nhưng về lâu về dài, hắn cũng hơi phiền.

Sau đó, cả hai không nói gì nữa, im lặng lái xe về nhà, ai nấy đều tự tắm rửa rồi ngủ.

Trong lòng Giản Tùy Anh không phải chẳng có cảm xúc gì, nhưng qua việc chung sống hơn nửa năm nay, tính hắn đã thu liễm hơn nhiều, cũng không muốn phá hỏng sự hài hòa của gia đình. Tình thế này nếu là trước đây, hắn tuyệt đối sẽ đại náo một trận, giờ hắn lại chỉ hi vọng sẽ giải quyết một cách hòa bình.

Nhưng giải quyết trong hòa bình không có nghĩa là thỏa hiệp. Hắn là một người không quá biết thỏa hiệp.

Tình hình mấy tuần đầu khá ổn, hình như cuộc nói chuyện ngày hôm đó đã tạo hiệu quả, hắn ra ngoài ăn cơm bàn việc thì Lý Ngọc không còn gọi cho hắn nữa lúc chín rưỡi, cuộc sống gia đình của hai người cũng khôi phục sự ngọt ngào.

Thế nhưng dần dà, những cuộc điện thoại lại đến một cách đứt quãng, chỉ là sau này xê dịch sang nửa tiếng sau.

Giản Tùy Anh lại muốn tìm Lý Ngọc nói chuyện, song lần này người ta đã bắt bài, không cãi cọ với hắn, chỉ phủ nhận một cách bâng quơ, kiên quyết không thừa nhận là mình đang giục hắn về nhà.

Giản Tùy Anh đấm vào bông, cả người khó chịu, cơn oán giận vì bình thường ra ngoài chơi với bạn bị cười nhạo là vợ quản nghiêm cũng dâng lên. Hắn quyết định sẽ dạy cho Lý Ngọc một bài học, mà bài học là gì? Là để cậu nhớ rõ lần này, lần tới sẽ không tái phạm nữa, tiện thể, hắn cũng muốn lấy lại thể diện trước mặt bạn bè.

Hắn chọn một buổi tối nọ Lý Ngọc không có lịch học nên ở nhà. Hắn tan việc xong bèn hẹn cả đám bạn, đặt một phòng bao lớn ở khách sạn mà họ thường đi trước đây, tìm vài ngôi sao có cả nữ lẫn nam, tất cả đều xinh đẹp trắng trẻo, một phòng mười mấy người, bắt đầu cuộc sống về đêm hắn từng quen thuộc nhất.

Đến chín giờ hơn, bạn hắn còn trêu hắn, "Ú ù, hôm nay Tùy Anh làm sao thế, không cần về nhà với vợ à?"

Giản Tùy Anh nhìn đồng hồ, quyết định phải hãnh diện một phen, tìm lại sự oai phong năm xưa của Giản đại thiếu hắn.

Đến mười giờ, quả nhiên điện thoại đổ chuông. Đám bạn biết nội tình đều cười hì hà nhìn hắn, hắn nhận máy không chút do dự. Tiếng nhạc xập xình, âm thanh ăn chơi trác táng truyền qua điện thoại tiến thẳng vào tai Lý Ngọc không sót một nốt nào.

"Anh đang ở đâu?"

"Đi hát với bạn đó, sao đấy?"

Lý Ngọc trầm giọng: "Anh đang ở đâu, em đi đón anh."

"Anh không cần em đón, anh có dẫn tài xế theo. Chẳng phải em đã nói là em tin anh à, vậy em cứ thành thật ngủ trên giường đi. Anh có xã giao của anh, em đừng quản nhiều thế."

"Giản Tùy Anh!" Lý Ngọc cắn răng nói: "Anh cố ý đúng không? Anh thừa biết em sẽ lo lắng."

Giản Tùy Anh nương chất cồn nên lớn mật mà nói, "Em lo, đó là vấn đề của riêng em, bởi vì em nhỏ nhen. Anh muốn cho em biết rằng anh có thể tự quản được bản thân thật tốt mà không cần em phải nhìn chòng chọc. Điều em nên làm là điều chỉnh tâm tính của em, anh chỉ ra ngoài uống rượu thôi, uống xong anh sẽ về nhà, chỉ có thế." Nói xong, hắn bèn cúp máy. Trong nháy mắt đó, miễn bàn lòng hắn sảng khoái cỡ nào.

Hiệu quả đêm nay đã đạt. Giản Tùy Anh nhìn trai gái nhảy nhót loạn xạ khắp phòng, ngược lại chẳng có hứng. Thật ra hắn cảm thấy giờ về nhà ủ ấm với Lý Ngọc còn thích hơn ở đây, song lời nói đã thốt ra, hắn chẳng có mặt mũi rút lại. Hắn nghĩ, dù có thế nào thì hôm nay cũng phải ở đây đến sau mười hai giờ hẵng về nhà rồi dỗ dành Lý Ngọc cho tốt, chứ không cậu quản hắn nghiêm như thế, sắp cưỡi lên cổ hắn luôn rồi.

Sôi động như thế hơn nửa canh giờ sau, cửa phòng bao của bọn họ bị mở toang bất thình lình, ai nấy đều muốn xem thằng nào lỗ mãng như thế, kết quả vừa ngước mắt lên thì thấy nhị công tử nhà họ Lý đeo bản mặt u ám đứng ở cửa, rặt vẻ bắt kẻ thông dâm.

Tất cả mọi người đều nhìn Giản Tùy Anh với vẻ hóng kịch vui. Giản Tùy Anh bước tới cửa, thấp giọng nói: "Sao em tìm được nơi này?"

"Hỏi tài xế của anh." Lý Ngọc nhíu mày nhìn một đám nam nữ xà nẹo, lòng càng thấy khó chịu, "Anh sống cuộc sống như này vui đến thế à?"

Giản Tùy Anh ngoái đầu nhìn thoáng qua. Thật ra hắn cũng hiểu mình làm vậy có hơi quá đáng, nhưng lại không buông thể diện xuống được, "Ngày nào em cũng nhìn anh chằm chằm mà em có thể vui được à? Sao trước đây anh không phát hiện ra em lại đáng ghét vậy nhỉ?"

Nói xong câu này, Giản Tùy Anh đã hơi hối hận. Quả nhiên, sắc mặt Lý Ngọc tức thì thay đổi.

Giản Tùy Anh định nhẫn tâm một tí rồi hẵng nói sang trọng điểm, như vậy thì sau này Lý Ngọc sẽ không nhỏ nhen thế nữa.

Kết quả hãy còn chưa há mồm ra thì đã thấy nét mặt Lý Ngọc trở nên thương tâm và uất ức khôn cùng, rặt vẻ muốn bật khóc. Cậu thấp giọng nói: "Thế anh cứ chơi từ từ đi." Nói xong thì ngoái đầu bước đi.

Chuyện này khiến Giản Tùy Anh phải sửng sốt.

Hắn nhìn bóng dáng hốt hoảng rời đi của Lý Ngọc, trái tim thắt lại, vì vậy bật thốt ra: "Lý Ngọc!"

Lý Ngọc cũng không quay đầu lại, bước nhanh ra ngoài.

Giản Tùy Anh nghĩ đến cái vẻ ban nãy của cậu, không chịu nổi, "Đệt, em đừng vậy chứ..." Hắn gọi một tiếng đầy chột dạ, sau đó ngoái đầu quát với người trong phòng bao, "Căn phòng này tính cho tôi, mọi người cứ chơi cho đã đi. Tôi đi trước." Nói xong thì vội vàng đổi theo.

Hắn chạy lên tóm cánh tay Lý Ngọc, "Lý Ngọc, Lý Ngọc ơi, cưng ơi? Ôi, em đừng vậy nữa mà."

Lý Ngọc hất tay hắn ra, không ngoái đầu lại, "Anh quay lại chơi đi, em không có tư cách quản anh."

Giản Tùy Anh chỉ cảm thấy da đầu mình run lên, cầm lấy tay cậu không chịu buông, "Nào nào nào, đừng dỗi nữa, chúng mình nói chuyện đàng hoàng, nhé? Cục cưng ơi? Nào, chúng mình nói chuyện tử tế nào." Nói xong bèn kiên quyết tóm Lý Ngọc vào một căn phòng bao trống.