Yêu, Không Đơn Giản Như Vậy

Chương 24

~~~~~~~~~~~~~

Buổi tối thứ ba, Sở ba hiếm khi đi nơi khác công tác, hai nhà đã lâu không có hội tụ, nên ba người nói chuyện, ai cũng lười nấu cơm. Mãi đến khi Sở Minh dứt khoát đến Lâm gia cùng nhau ăn cơm.

Vừa vào nhà, Sở Minh tự chủ đem mọi người cùng lão bà nhà mình đuổi ra khỏi nhà bếp. Nàng không để ý đến sự phản đối của mọi người mà tự chính mình làm cơm, nói gì mà muốn bộc lộ tài năng gì đó. Mọi người tuy là bị ép buộc lui ra ngoài nhưng Sở mẹ vẫn lo lắng là cơm do nàng nấu thì không thể ăn nổi. Đành gọi Lâm Tĩnh đi vào kiểm tra phòng bếp.

Lâm Tĩnh vừa vào phòng đã bị khói trong phòng đánh tới, nàng vội vàng bật máy điều hòa không khí, nhẹ nhàng ho khan.

“Minh, sao cậu không bật điều hòa không khí?”

“Tiếp kiệm điện.”

“...”

“Minh, đồ ăn chưa rửa không thể bỏ vào nồi...”

“Tớ đâu là sử dụng đồ ăn tinh khiết thiên nhiên a!”

“...”

“Minh, cậu sao xào rau lại không bỏ dầu vào?”

“Đây gọi là đổi mới cách nấu ăn a!”

“...”

Lâm Tĩnh liếc nhìn chính mình bị phun nước khiến cho ướt váy thì khẽ thở dài.

“Minh, cậu rửa rau đem tớ lộng ướt...”

Sở Minh nghe Lâm Tĩnh nói xong thì dâm đãng cười, nàng ngẩng đầu không có hảo ý nháy mắt.

“Tĩnh Tĩnh, cậu làm gì thế, người ta đang đang làm cơm a, sao cậu lại nói chuyện sắc / tình như vậy?”

“Tớ khi nào thì nói chuyện sắc / tình rồi?”

Gương mặt Lâm Tĩnh vô cùng kinh ngạc nhìn Sở Minh, nàng có nói gì đâu? Làm sao lại thành sắc / tình rồi?

Sở Minh gật gù đắc ý gật đầu, trắng trợn nói.

“Tớ đều không hề đụng tới cậu, cậu liền chính mình ướt? Cậu còn nói cậu chưa đủ sắc sao?”

“==!...”

Sở Minh làm một bữa cơm vô cùng phong phú bưng lên bàn, bốn vị lão nhân nắm chiếc đũa hoàn toàn trợn mắt. Những thứ này đều có thể ăn sao? Sao món nào cũng đều đen thui thế kia?

Sở Minh nhìn ra mấy người này không muốn ăn, nàng nhẹ nhàng lên tiếng, giơ ngón tay chỉ, ngón tay hướng lên cái bàn, bắt đầu giới thiệu.

“Món này hơi đen chính là món cà nướng, ở giữa bàn món đen thùi lui kia là món thịt bò hầm, còn ở bên phải cái món nhìn đen nhánh kia là thịt kho tàu đùi gà...”

Hai quý bà vừa nghe Sở Minh nói vừa chăm chú nhìn theo, Lâm Tĩnh ngồi ở một bên lúng túng cười theo. Ngược lại Lâm ba vẫn cố gắng nể tình, trợn to mắt nhìn một món coi như không tệ lắm, liền gắp lấy bỏ vào trong miệng, nhai nói.

“Minh, đây là món gì?”

“Cái mâm màu phân là cà chua trứng chiên.”

“...”Nghe xong chợt Lâm ba liền để đũa xuống, tựa như buồn nôn thì cau mày một cái, hắn liền che miệng đi hướng WC. Người thứ nhất cứ như vậy mà hy sinh...

Còn lại ba người trong lòng run sợ nhìn Sở Minh, rất sợ nàng nói gì thêm nữa, gương mặt tràn đầy hoang mang.

Minh, chỉ cần cô ngậm miệng, xem như là độc dược thì chúng ta cũng sẽ rán mà ăn...

Sở Minh đắc ý vẫy vẫy đầu.

“Đối với thức ăn này có nghi vẫn gì sao? Cứ hỏi đi.”

“...”

Lời này vừa nói ra thì không có người nào dám lên tiếng, cũng bởi vì... Vì vậy mà trên bàn ăn Lâm gia cứ như vậy mà trở im lặng ngột ngạt...

Sở Minh lần đầu xuống bếp, liền, coi như là thành công a!

******************

Cơm nước xong, Lâm mẹ, Sở mẹ, Lâm Tĩnh, Sở Mình liền rảnh rỗi buồn chán, liền lên sân thượng đánh mạt chược, lấy làm thích ý, mát mẻ gió thu, chơi tiếp. Hai lão đầu cũng tự giác đến phòng bếp dọn dẹp “chiến trường” của Sở Minh.

Vừa mới bắt đầu, dựa vào sự thành thạo thuật chơi bài của mình mà Sở Minh liên tục thắng hai lão thái thái đến nhe răng trợn mắt, đem bài mình ném đi. Sở Minh càng cười đến không khép được, ngâm nga vài tiểu khúc...

“Ngày hôm nay là một ngày tốt lành

Thì thầm chuyện gì đều có thể thành

Ngày hôm nay là một ngày tốt lành

Mở ra gia môn ta đón xuân gió...”

Nhưng mà lại có chuyện ngoài ý muốn, khúc sau vận tốt của Sở Minh liền trở thành vận đen.

Ở một lần đổi bài, Sở Minh vừa trợt tay 'sét đánh tức thì” khiến bài trong tay ngã xuống, hai lão thái thái nhìn thấy thì liền trở mặt. Một người nhéo lấy cái mặt của Sở Minh.

“Thằng nhóc con, nếu cô còn dám chơi bẩn thì chúng ta liền chặt đi móng vuốt của cô!”

“Ta nói, làm sao cô có thể thắng như vậy mà vẫn cảm thấy thoải mái a?”

“Dám cùng lão tử chơi xấu, ngươi không muốn sống nữa có phải không?”

“Đã biết...”

Mắt của Sở Minh rưng rưng gật đầu, xoa xoa gương mặt sưng lên giả bộ tôi nghiệp nhìn Lâm Tĩnh. Lâm Tĩnh nhìn nàng rồi khẽ thở dài, nhẹ nhàng xoa xoa giúp nàng.

“Bây giờ chơi lại, chúng ta cũng không phải sẽ thua tiếp.”

Chuyện không may đã xảy ra, từ khi Sở Minh chơi bẩn bị bắt thì nàng trở nên đen đuổi, không có một bàn thắng nổi. Nhìn hà bao của chính mình toàn bộ đều chuyển đến hai lão thái thái đang cười đến vui vẻ bên đó, Sở Minh liền trở nên gấp gáp a.

“Tĩnh Tĩnh, cậu không phải là muốn đi toilet sao? Thế nào còn không đi?”

“Khi nào thì tớ nói là muốn đi phòng vệ sinh a?” Lâm Tĩnh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Sở Minh.

“Liền vừa mới nói a...”

Sở Minh nhìn thẳng ánh mắt của Lâm Tĩnh, gấp chết người, nhìn cậu ấy mà xem! Người này, làm sao mà một điểm ăn ý cũng không có?! Lâm Tĩnh vẫn như trước vẻ mặt mờ mịt mà nhìn nàng, căn bản cũng không hiểu được nàng có ý đồ gì?

Sở Minh nóng nảy, cũng không kịp nhiều lời như vậy, lời từ trong lòng liền thốt ra.

“Vừa rồi ở phòng bếp, cậu không phải nói ướt sao?”

Một cậu nói khiến cho gương mặt của Lâm Tĩnh liền đỏ lên.Xấu hổ một hồi, Lâm Tĩnh hơi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt có chút cười đễu của Nhị lão thì liền cắn môi, giơ dép lê thật cao hướng lên chân của Sở Minh. Sở Minh hét thảm một tiếng, Nhị lão cười đến nở hoa...

Sở Minh dùng chiêu này vẫn không uổng phí, Lâm Tĩnh thật là sợ nàng lại nói râ cái gì 'rợn cả người' kia, vẫn là thỏa hiệp, hai người một trước một sau đi vào toilet.

“Sở Minh, cậu làm sao có thể...”

Lâm Tĩnh tức giận khoanh tay nhìn Sở Minh, người này, chính là đầu chứa đầy suy nghĩ sắc / tình! Lại còn chẳng còn phân biệt được thời điểm nào mà cứ vậy nói ra.

Sở Minh chột dạ nháy mắt mấy cái.

“Tớ không phải là chỉ muốn tìm cậu để thương lượng đối sách sao... Cũng không thể làm cho hai bà mẹ cứ thế mà lớn lối thế a!... Tớ phải lấy lại mặt mũi của bản thân a.”

Lâm Tĩnh vẫn không nói gì, vẫn là khuôn mặt tức giận.

Sở Minh nhức đầu cũng không để ý đến Lâm Tĩnh có phải hay không còn tức giận, nói tiếp.

“Tĩnh Tĩnh a, một chút trở lại, tớ ngồi bên cạnh cậu, dùng chân đụng cậu một cái là cậu sờ ra một quân bài, hai cái là cậu bỏ xuống một quân bài, bai cái...”

Nghe Sở Minh nói xong Lâm Tĩnh khẽ sửng sốt một chút, sau khi hiểu ra thì nàng khẽ thở dài. Thật là, chỉ là chơi mạt chượt thôi, cũng có thể tích cực như vậy. Dù có thắng tiền cùng không có thấy Sở Minh xài qua, chỉ là mua đồ ăn cho Bât Lương mà thôi. Lâm Tĩnh cưng chiều nhìn nàng, tùy theo nàng đi.

Sau đó hai người trở về, Sở mẹ liền cười đến bất hảo nói.

“Minh thật lợi hại, thời gian ngắn như vậy sao có thể để Tĩnh Tĩnh ướt a?”

“Mẹ...”

Lời nói này khiến lỗ tai của Lâm Tĩnh đều đỏ lên, cắn môi nhìn chằm chằm Sở Minh. Sở Minh chỉ nhìn mẹ mình mà nhướng lông mi, cho Lâm Tĩnh làm một cái động tác khiến nàng yên tâm. Sở lão thái thái, hiện tại người cứ việc đắc ý đi, một hồi thì khóc cùng không muộn.

Mọi người không nói thêm nữa, tiếp tục tiến hành chơi bài tiếp. Sở Minh sờ được bài tốt, mã đủ vừa nhìn, rồi bắt đầu cau mày, cái này không thể phá bài a. Không được ỷ lại, tuyệt đối không thắng được. Sở Minh ngẩng đầu, liếc nhìn Lâm Tĩnh của nàng đồng dạng đang 'có tật giật mình', nàng nhẹ nhàng tằng hắng một cái, bắt đầu kết cấu với nhau làm việc xấu.

Chân dài của Sở Minh vươn ra thỉnh thoảng đụng chạm chân của Lâm Tĩnh ý chỉ ám chỉ cho nàng. Huých nửa ngày lại phát hiện Lâm Tĩnh căn bản là không có đáp trả nàng, chỉ thấy nàng một đầu cũng đầy mồ hôi. Sở Minh ở bên cạnh đang buồn bực thì Lâm mẹ vốn đang im lặng không nói ở một bên chợt nổi giận, giơ tay lên hướng lên đầu của Sở Minh đánh một chưởng.

“Minh, con làm gì cứ đá ta?!!! Chơi bài khiến con nóng nảy?”

~~~~TBC~~~~

8.8.2017