Yêu Hoặc Phật Tâm

Chương 4: Tô Tô gặp nạn

Edit: V.O
     
"Bồ Tát, vậy vì sao con lại tới nơi này chứ, còn có thể trở về không." Ta căng thẳng, thấp thỏm bất an hỏi.

"Ngươi muốn trở về sao?" Bồ Tát mỉm cười.

"Dĩ nhiên con muốn trở về." Chẳng biết tại sao bây giờ ta nói lại cảm thấy nghĩ một đằng nói một nẻo.

"Có thể, chỉ cần ngươi giúp Bạch Tố Trinh hoàn thành trả ơn, ta sẽ giúp ngươi trở lại nơi ngươi tới."

"Thật? Vậy nếu con không muốn trở về. . ."

"Đi đi, thiên cơ không thể tiết lộ. . . A di đà phật."

. . .

Từ Nam Hải trở lại, ta vẫn quyết định giúp Bạch Tố Trinh trả ơn, ý Bồ Tát không thể tiết lộ, khiến ta có chút hoảng loạn.

Còn chưa tới Động Thanh Nhai, đã thấy một lão giả vội vã cưỡi mây bay mà đến. Là địch hay bạn, ta dừng bước lại.

"Tiểu Thanh, coi như tìm được ngươi rồi. Không thấy Tô Tô!" Lão giả này kéo cánh tay ta, lôi kéo ta đi. Nghe giọng cũng rất quen thuộc.

"Lão Quy?" Ta cau mày nhìn lão: "Ngươi, ngươi cũng có thể hóa hình?" Lời mới ra miệng ta đã hối hận. Lão Quy đã sống gần vạn năm, nhất định là sớm đã có thể biến thành hình người rồi. "Tô Tô, sao lại không thấy, hôm qua muội ấy vẫn còn ngủ ở trong động của ta mà."

Tô Tô, đạo hạnh mới ba trăm năm, nhưng đã hóa thành hình người. Tu vi của nàng hoàn toàn không thể hóa hình, là do vô tình nuốt một loại cỏ tiên gọi là Tử Chi, có thêm năm trăm năm công lực, dẫn đến hóa hình trước. Nhưng bởi vì căn cơ của nàng không ổn định, cũng không luyện hóa được cỏ tiên, nên nó vẫn tồn tại trong cơ thể. Cho nên vẫn bị vài kẻ không có ý tốt nhớ thương, kể từ lúc ở Động Thanh Nhai, mới không bị ai tới quấy rầy.

"Tô Tô không thấy lúc nào?" Ta có chút lo âu, từ lúc ta tới nơi này, cô bé này luôn luôn theo ta, nghiễm nhiên là tồn tại giống như người thân của ta.

"Sáng sớm, ta đến Động Thanh Nhai thì không thấy bóng dáng, thường ngày nó sẽ không vô cớ đi ra ngoài." Lão Quy cũng cau chặt mày, lo lắng nói: "Đúng rồi, ta phát hiện cái này ở trong động ngươi, xem thử cái này có phải của ngươi không."

Ta nắm chiếc nhẫn cỏ mềm nhũn: "Đây là. . .thì ra là hắn." Ta lấy chiếc nhẫn nhét vào trong ngực: "Ta biết là ai, ta đi tìm hắn tính sổ! Lão Quy ngươi trở về Động Thanh Nhai chờ tin tức, nếu Tô Tô trở về, lập tức cho ta biết."

Loại Cỏ Húc Hoa này, chỉ có một nơi ở mảnh địa vực này có. Tên kia nhớ thương Tô Tô cũng không phải là một ngày hai ngày, cũng thường rảnh rỗi chạy đến chỗ ta xin rượu. Nếu hắn làm hại nửa phần lông tơ của Tô Tô, ta sẽ lột da rắn của hắn!

"Tiểu Hoa! Nhanh ra đây cho ta! Có chuyện tìm ngươi!" Ta nhắm ngay động rắn của hắn gào thét, bởi vì dùng mấy thành nội lực, ngay cả bùn đất trên động cũng bị chấn rớt mấy phần, tuôn rơi.

"Này này này, Thanh Xà, hô to gọi nhỏ ở trong nhà người khác, có hiểu lễ phép hay không!" Một con rắn hoa nhô đầu ra, bất mãn chỉ trích. Hắn cũng là xà yêu tu luyện gần năm trăm năm, cùng ta tựa như địch lại không phải là địch, tựa như bạn cũng không phải là bạn, bởi vì thân hắn có hoa văn, nên ta gọi hắn là Tiểu Hoa.

"Tiểu Hoa, thành thật khai báo, có phải ngươi bắt Tô Tô không! Mau thả Tô Tô! Nếu không ta phá hủy động phủ của ngươi." Trong giơ thanh mang lên.

"Này này này, ngươi đừng oan uổng rắn tốt có được không, ta chưa từng gặp nó! Còn nữa, ta không phải tên Tiểu Hoa, hãy gọi ta là Khải Thần Đại Nhân." Rắn hoa giãy dụa thân, càng bất mãn, dường như ta thật sự oan uổng hắn.

"Không phải là ngươi còn có thể là ai!" Ta móc chiếc nhẫn từ trong ngực ra, nghiêm mặt nói: "Vật này không phải của ngươi à? Hôm qua ta không thấy, hôm nay lại đến, nếu như không phải là ngươi còn có thể là ai? Hay là nói ngươi vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Tô, cũng từng muốn ăn nó."

"Nhìn chằm chằm con chim nhỏ đó lại không chỉ một mình ta, yêu quái ở mảnh đất này nhiều lắm!" Rắn hoa nhấc thân: "Ta đến chỗ ngươi chẳng qua là nghe nói hôm nay ngươi tìm được linh bảo, hóa hình, muốn đến chỗ ngươi đòi rượu, ngươi cũng không ở đó, đó là lễ vật ta mang đến, ngươi đừng làm mất là được." Giọng nói hắn trầm trầm, cái đuôi đảo qua phần phật, mang theo một trận gió, cuốn chiếc nhẫn trong tay ta thật xa, đánh rơi vào trong bụi cỏ.

"Thật, không phải là ngươi?" Ta nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn.

"Thôi, ta mặc kệ ngươi. Lãng phí thời gian." Hắn hừ lạnh, xoay người muốn đi về.

"Này, này, này, chờ một chút. Là ta trách lầm ngươi. Sáng sớm đã không thấy Tô Tô, ta lại không biết nó đi chỗ nào, ngươi có thể giúp một tay không." Ta thở dài, vuốt vuốt đầu tóc rối bời, hỏi.

"Ngươi đang cầu xin ta?" Hắn dừng động tác lại, hỏi.

"Đúng." Ta gật đầu. Ta chưa quen thuộc với mảnh đất này, nguyên thân chỉ biết là Tiểu Thanh ngủ suốt ngày rồi chơi đùa không có lý tưởng, hoàn toàn không ra khỏi Động Thanh Nhai, địa bàn này, cũng chỉ có thể thân với rắn hoa nhất.

"Bỏ đi, nể mặt ngươi cầu xin ta, ta sẽ giúp ngươi. Nhưng mà, sau này ngươi cũng phải giúp ta làm một chuyện." Hắn vòng một vòng quanh ta.

"Được, ta đồng ý." Ta gật đầu: "Chỉ cần có thể cứu Tô Tô, chuyện ta có thể làm thì sẽ giúp ngươi."

Khải Thần gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa, chẳng qua là suy tư nửa ngày. Chờ đến lúc ta sắp hết kiên nhẫn, hắn mở miệng. "Mặc dù tu vi của con chim nhỏ đó thấp chút, nhưng mà, yêu quái bình thường ở nơi này không bắt nó được, dieendaanleequuydoon – V.O, thường ngày nó cũng sẽ không chạy loạn. Trừ phi là có người đến chỗ ngươi bắt nó đi. Chung quanh đây có bản lãnh này sợ cũng chỉ có Ngũ Độc Yêu Hậu."

"Ngũ Độc Yêu Hậu?" Nghe ra có vẻ là nhân vật rất lợi hại.

"Ừ, Ngũ Độc Yêu Hậu cũng chính là nhân vật nổi tiếng trong yêu đạo, một nữ nhân có tiếng ác độc. Bởi vì thường dùng năm loại độc luyện yêu thuật, suốt ngày làm bạn với nó, cho nên mới bị gọi là Ngũ Độc Yêu Hậu." Khải thần gật đầu, đáp.

"Nàng ta là yêu quái gì mà lợi hại vậy chứ." Ta không hiểu.

"Nàng ta là người!" Lời đáp này khiến cho ta thất kinh.

"Người? Người cũng có thể tu luyện yêu thuật sao?" Ta ngạc nhiên hỏi.

"Dĩ nhiên, chỉ cần có phương pháp tu luyện của yêu, người cũng có thể làm trái với thiên địa tu thành yêu thuật." Khải Thần le lưỡi: "Nhưng bình thường bọn họ tu hành quá chậm, mà tuổi thọ không bằng yêu quái, cho nên chỉ có thể thông qua phương pháp hấp thu người tu hành khác đề tăng công lực bản thân."

"Ý ngươi là Tô Tô bị nàng ta bắt đi?" Đó không phải là rất nguy hiểm sao: "Ngũ Độc Yêu Hậu ở đâu?"

"Sao, ngươi muốn đi?" Khải Thần lắc đầu: "Ngươi đừng nên đi, dựa vào thân thủ của ngươi vẫn không phải là đối thủ của nàng ta, lần trước ta gặp nàng ta cũng đã là chuyện mấy thập niên trước, bây giờ nàng ta còn lợi hại hơn. Đi cũng là chịu chết."

"Nói cho ta biết, nàng ta ở đâu, dù cho có thể hay không, ta cũng muốn đi thử, ta chỉ có một người thân là Tô Tô."

"Ngươi cố ý muốn đi, ta cũng không có cách nào." Khải Thần bất đắc dĩ nói. "Nàng ta sống ở Vị diện Rừng Cốt cách đây không xa."

"Đi như thế nào!"

"Tận cùng bên trong khu rừng này, dùng phép bẻ gãy nhánh cây đầu tiên trên cây, cắm vào hốc cây, ngươi sẽ có thể vào Rừng Cốt. Nhưng ta khuyên ngươi đừng đi, nếu đi, ngay cả chính ngươi cũng sẽ chịu thiệt."

Ta không để ý đến hắn nữa, bây giờ chỉ có một suy nghĩ, đó chính là cứu Tô Tô. Xông tới chỗ sâu trong rừng như gió, chỉ nghe thấy câu nói cuối cùng của rắn hoa từ từ tiêu tan trong không khí: "Ngươi thật đúng nguyện chết chỉ vì một con chim Sẻ nhỏ. Bướng bỉnh như Bạch nương nương, nói thế nào cũng không nghe, aiz. Nể mặt ngươi xinh đẹp như vậy, chết đáng tiếc, ta đi tìm Bạch nương nương cứu ngươi. . ."

Rừng Cốt cũng không khó tìm, dựa theo cách rắn hoa chỉ ta, chỉ cảm thấy trong nháy mắt bị hút vào trong cây. Mở mắt ra đã đến không gian khác.

Đây là một nơi rất hoang vu, cát vàng mênh mông. Xa xa là gò núi liên miên chập chùng, cũng là một màu vàng đắp thành, nơi này là thế giới cát vàng, đại dương cát vàng, cát vàng nối liền đụng chân trời, hoàn toàn không tưởng tượng ra nơi nào mới là điểm cuối của bãi cát!

Ta ổn định tinh thần đi tới trước, dẫm hạt cát vàng óng ở dưới chân "xoạt xoạt" vang dội, đang chuẩn bị bò dọc theo lằn ranh núi cát đến đỉnh chóp. Trong lúc bất chợt chân đạp vào một thứ mất thăng bằng, thân thể trượt xuống, còn chưa kịp lên tiếng, đã ngã xuống đất. Trên ngón tay truyền đến cảm giác nhơ nhớp. Đây là thứ gì?

Ta quay đầu nhìn lại, nhất thời bị dọa đến hồn tan vài phần. . .xương đầu người! Đầu lâu khô. . .lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, tất cả truyện ma ta biết xông lên đầu trong nháy mắt: "Ôi, ôi, ôi. . ." Thật nhanh lui về phía sau mấy bước, người nổi hết da gà lên. Thật buồn nôn!

Lúc này ta mới cẩn thận xem xét, phát hiện ở trên hạt cát vàng óng, có thật nhiều thứ màu trắng lồi lên giống đá. Khắp nơi đều là hình dạng kỳ lạ, nơi này toàn là xương trắng! Trời ạ, tại sao có thể có nhiều xương như vậy, phải chết bao nhiêu người mới có thể đôi đầy nơi này, không trách được gọi là Rừng Cốt.

Ta không dám đạp lên đất, chỉ sợ lại đụng phải thứ gì, dù sao nơi này quá mức nguy hiểm. Nhanh chóng lao lên không trung phía trước. Tới cũng đã tới, bây giờ sợ cũng không có tác dụng, trước cứu Tô Tô ra mới phải.

Rất nhanh, ta đã đến lằn ranh sa mạc, đứng ở trên núi cát, mắt nhìn xuống phía dưới, liên miên không ngừng, một chỗ rừng Tùng âm trầm cao thấp phập phồng dưới núi cát.

Mặc dù ta là rắn, rất thích chỗ âm u tối tăm, thế nhưng khu rừng này lại làm cho trong lòng ta mơ hồ ghê tởm. Chướng khí màu xanh bao phủ bên ngoài khu rừng, phập phồng giống như quả cầu tròn có sinh mạng. Ta hiện ra nguyên hình, nhanh chóng vọt vào. Ta xuyên qua chướng khí dày đặc tạo thành một cái động. Trước mắt đen như mực, dịch nhờn ươn ướt đụng vào da ta, phát ra tiếng vang "chạp chạp".

Lòng ta cả kinh, vội vàng lui về phía sau. Ánh sáng trên tay bay ra ngoài. Mượn ánh sáng, mới nhìn rõ con vật khổng lồ màu đen trước mắt, là một con nhện to lớn! Trong miệng nó chảy dịch xuống, tỏa ra mùi hôi thối. Trên người ta bị phủ mùi dịch nhờn, mùi hôi thối xông thẳng vào lòng, lập tức suýt nữa nôn mửa, thật buồn nôn!

"Ha ha" một tiếng cười bén nhọn của nữ nhân giống như hoa thủy tinh, bắt đầu lay động ở trong rừng, nghe khiến da đầu ta tê dại, toàn thân không thoải mái, chỉ nghe nàng ta nói: "Thanh Xà, ngươi đã tới tặng nội đan, ta sẽ không khách sáo nhận lấy."

Lửa quỷ yếu ớt bắt đầu được thắp sáng bốn phía. Ta thấy rõ nữ nhân trẻ tuổi gầy như que củi đi ra từ sau lưng con nhện. Trên mặt nàng ta tái nhợt không có một chút máu, chỉ có đôi môi đỏ tươi như rỉ máu, dưới đôi mắt lõm, âm lãnh giống như là con mắt nhô ra từ trong lỗ thủng. Nàng ta, chính là Ngũ Độc Yêu Hậu.

"Một chưởng lần trước không đánh chết ngươi. Ngươi đúng là mạng lớn ! Ha ha. . ." Ngũ Độc Yêu Hậu cười duyên chói tai: "Nhưng hôm nay ngươi đưa tới cửa, ta sẽ không khách sáo đón nhận!"