Phương Tử Vũ lập tức đem toàn bộ câu chuyện của mình từ đầu đến cuối kể cho đầu hầu tử đó nghe, không biết vì sao, hắn đối với con khỉ này tự nhiên sinh ra một loại cảm giác thân thiết vô danh, có một loại xúc động rất muốn kể khổ với nó. Nếu đổi lại là lúc bình thường, Phương Tử Vũ tuyệt đối không có khả năng này, cho nên Phương Tử Vũ bình thường nói chuyện căn bản là không quá nhiều, vào lúc này lời được nói ra so với bình thường đều nhiều hơn rất nhiều. Hoặc là, đây là đang tìm một loại ký gửi linh hồn đi. Điều này hết thảy đều là bởi đầu hầu tử này mang đến cho hắn một loại cảm giác vô danh, thoải mái tựa như được rúc đầu vào lòng vú nuôi được vỗ về an ủi.
Nghe xong câu chuyện của Phương Tử Vũ, hầu tử gật đầu nói:
-Thì ra là thế, chẳng trách được trên người ngươi lại có sát khí nặng đến như vậy. Chỉ là, thật không có nghĩ đến ngươi lại dám đi xuống đại náo âm tào địa phủ, hắc hắc, điểm này thật hợp với tính cách lão tôn ta, nhớ năm đó lão tôn ta không chỉ đại náo địa phủ, còn đem sinh tử bạc của diêm vương phá hủy…..
Phương Tử Vũ lộ ra vẻ không thể tin tưởng, âm tào địa phủ là địa phương nào đương nhiên là hắn biết, hắn dưới sự giúp đỡ của tiên khí ngay cả đầu trâu mặt ngựa cũng đánh không thắng, càng không nói thập điện diêm vương tu vi không viết sâu cạn.
Thấy Phương Tử Vũ lộ vẻ không tin như vậy, hầu tử không khỏi tức giận nói:
-Tiểu yêu quái, ngươi biết ta là ai không?
Phương Tử Vũ lắc lắc đầu.
-Ta chính là kẻ năm đó đại náo Đông Hải lấy đi Đông Hải thần châm, đại náo Thiên Cung độc đấu mười vạn thiên binh thiên tướng, ăn vụng tiên đan của Thái Thượng lão quân, hái sạch vườn đào của Vương mẫu, Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không.
Phương Tử Vũ hiển nhiên là chưa từng nghe qua cái tên này, lại một lần nữa lắc đầu.
Tôn Ngộ Không chán nản, cuối cùng thở dài nói:
-Bỏ đi, không ngờ lão tôn ta bị lò bát quái của lão thượng lão quân thiêu không chết, bị thiên lôi đánh không chết, bị Ngũ Chỉ Sơn của Như Lai đè không chết, không ngờ bây giờ lại bị tên yêu quái nhà ngươi làm cho tức chết.
-Ngũ Chỉ sơn? – Phương Tử Vũ chỉ vào ngọn núi lớn đang đè trên người Tôn Ngộ Không hỏi: - Ngọn núi này gọi là Ngũ Chỉ sơn sao? Ngươi nếu lợi hại như vậy, sao lại bị đè ở chỗ này?
Tôn Ngộ Không nổi giận chửi:
-Còn không phải là tên Như Lai tiểu nhân âm hiểm đó sao….
-Như Lai Phật Tổ?
Tôn Ngộ Không gật đầu nói:
-Chính là lão. Ngày đó ta đại náo Thiên Cung, trên thiên đình không kẻ nào là đối thủ của ta, không nghĩ đến tiên đế đê tiện lại đi mời Như Lai đến, mà tên Như Lai lại càng đê tiện, dùng thủ đoạn đem ta đè dưới Ngũ Chỉ sơn, đã như vậy suốt năm trăm năm rồi.
-Năm trăm năm? – Phương Tử Vũ hô lên: - Ngươi đã ở đây suốt năm trăm năm?
Tôn Ngộ Không bất đắc dĩ gật đầu nói:
-Ngọn núi này bị Như Lai đích thân hạ cấm chế, ta không thể thoát thân được. Nhưng Quan Âm Bồ Tát từng đích thân tới đây nói với ta, chỉ cần đợi đến khi có phật môn cao nhân đi qua đây, hơn nữa ta đáp ứng hộ tống người đó đi tây thiên lấy kinh, vậy thì có thể rời khỏi Ngũ Chỉ sơn này.
- Phật môn cao nhân đó ở đâu?
Tôn Ngộ Không lắc đầu buồn bực nói:
-Ta cũng không biết, ta đã đợi ở đây suốt năm trăm năm rồi, năm trăm năm nay ngươi là kẻ đầu tiên đi đến nơi này. Chỉ có điều ngươi là nửa người nửa yêu, tuyệt không có khả năng là người phật môn.
Phương Tử Vũ gật đầu, sau đó tựa như nghĩ đến cái gì đó, hỏi: Nguồn tại http://Trà Truyện
- Ngươi có biết ta phải làm thế nào mới có thể khống chế được mấy kiện tiên… thần khí này, và tùy ý biến thân không?
Tôn Ngộ Không gật đầu nói:
- Những điều này đều rất đơn giản.
Phương Tử Vũ mừng rỡ nói:
-Làm thế nào?
Tôn Ngộ Không bộ dáng lười biếng liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Vì sao ta phải nói cho ngươi.
Phương Tử Vũ sửng sốt, suy nghĩ một lát sau đó đột nhiên vung tay lên,"bịch bịch…" liên tiếp vài tiếng vang lên, một đống lớn bí tịch, pháp khí và linh đan diệu dược từ trong hư không rơi ra. Hắn chỉ tay vào đống đồ vật lớn này nói:
-Nếu ngươi bằng lòng nói cho ta biết, những đồ vật này đều là của ngươi.
Tôn Ngộ Không liếc qua đám đồ vật đang nằm trên mặt đất, nói: - Tất cả đều là một đống rác rưởi. – Lại nhìn về phía một kiện nội giáp trên đất bĩu môi nói: - Cũng chỉ có cái này mới được gọi là cực phẩm tiên khí.
Phương Tử Vũ vội vàng cầm lấy kiện khải giáp đó đem đến trước mặt Tôn Ngộ Không, nói:
- Vậy kiện khải giáp này, nếu không được, thần khí giới chỉ trên tay ta cũng cho ngươi, nhưng ngọc thạch trên cổ ta không thể cho ngươi.
Tôn Ngộ Không ngạc nhiên nói:
- Vì học chút bản lĩnh đó mà ngươi cứ như vậy bỏ đi sao? Giới chỉ này không phải là thần khí bình thường. Nếu ta không nhìn lầm thì thanh trường đao trong cơ thể ngươi cùng với Như Ý Kim Cô Bổng của ta thuộc cùng loại phẩm chất, cực phẩm thần khí, đồ vật có thể trấn áp cực phẩm thần khí khẳng định phẩm chất cũng sẽ không thấp hơn.
Phương Tử Vũ cắn răng kiên quyết nói:
- Chỉ cần có thể báo thù, cái gì ta cũng có thể buông tha.
Tôn Ngộ Không nhìn hắn một lúc lâu, sau đó mới thở dài nói:
-Ngươi thu cả lại đi.
Phương Tử Vũ vội hô lên:
-Ngươi không muốn sao?
-Thu lại đi, ta có thể dậy cho ngươi, chỉ có điều ngươi phải đáp ứng ta một chuyện.
Phương Tử Vũ vui mứng gật đầu nói:
- Mặc kệ là chuyện gì, ta nhất định hoàn thành.
Tôn Ngộ Không cười nói:
-Ta ở nơi này đã năm trăm năm, mỗi ngày không phải đối mặt với cục đá thì cũng là hạt cát, bây giờ có ngươi tiếp ta nói chuyện cũng là chuyện tốt. Chỉ là ngươi phải đáp ứng ta, sau khi ngươi trở về, giúp ta tìm vị phật môn cao tăng mà Quan Thế Âm Bồ Tát đã nói. Tôn Ngộ Không cười nói:"Ta ở trong này ngây người năm trăm năm, mỗi ngày không phải đối với tảng đá chính là đối với hạt cát, hiện tại có ngươi theo giúp ta trò chuyện cũng là chuyện tốt. Bất quá ngươi phải đáp ứng ta, ở ngươi sau khi trở về giúp ta tìm Quan Thế Âm Bồ Tát trong miệng cái kia phật môn cao tăng."
Phương Tử Vũ gật đầu nói:
-Nhất định. Tên người đó là gì?
Tôn Ngộ Không lắc lắc đầu.
Phương Tử Vũ lại hỏi tiếp:
- Người đó có đặc điểm gì?
Lại lắc đầu….
Tôn Ngộ Không thở dài nói:
-Bồ Tát chỉ nói có duyên thì sẽ gặp, ta đã đợi"phần duyên" này năm trăm năm rồi, không muốn tiếp tục đợi nữa. Đành nhìn vào duyên phận giữa ngươi và hắn đi, nếu có duyên, ngươi tự nhiên có thể gặp được người đó.
Phương Tử Vũ gật đầu nói:
-Được, chỉ cần ta có thể gặp được kẻ đó, nhất định mang hắn đến tìm ngươi.
Tôn Ngộ Không cười, chỉ vào đống đồ vật lớn trên mặt đất nói:
- Những cái đó ngươi đều thu cả lại đi, đám đồ vật này đều vô dụng. Nhưng kiện khải giáp kia thì lại là một loại phòng ngự tốt, thuận tiện ta cũng dậy ngươi làm thế nào đem nó luyện hóa. Chỉ cần ngươi có thể thành công sử dụng ba kiện thần khí trên người, thêm vào kiện khải giáp bảo mệnh này nữa, ở nhất thế hoành hành thì không vấn đề… Ồ, ta nói cái kiện khải giáp này tại sao lại quen mắt như vậy, hóa ra là Thiên Quân chiến khải của tên tiểu tử Nhị Lang thần.
- Thiên Quân chiến khải? Nhị Lang thần?
Tôn Ngộ Không đắc ý cười nói:
-Nhị Lang thần là Hình Thiên Ti chưởng quản giới luật trên thiên đình, kiện khải giáp này chính là Thiên Quân chiến khải mà hắn vẫn mặc, lực phòng ngự quả thực là không tệ, nhớ năm đó ta phải mất rất nhiều lực mới có thể đánh vỡ khải giáp này. Chắc là sau này hắn giao cho Quyển Liêm tướng quân, kẻ nổi tiếng chuyên tu pháp bảo trên thiên đình sửa chữa, tại sao lại lưu lạc xuống nhân gian, ta thật sự là không hiểu.
Tôn Ngộ Không mặc dù nói ra nhẹ nhàng, nhưng Phương Tử Vũ nghe xong trợn mắt há mồm. Đánh bại Hình Thiên ti chưởng quản giới luật trên thiên đình? Đó là cái khái niệm gì? Đối với công việc của thiên đình, Phương Tử Vũ không nhiều cũng biết được một điểm, dường như Hình Thiên ti là người có ba con mắt, gọi là Dương Tiễn, nghe nói là thiên giới đệ nhất cao thủ. Tôn Ngộ Không lại có thể đánh bại đệ nhất cao thủ của thiên giới? Tu vi của kẻ này rốt cuộc đạt đến trình độ nào rồi? Phương Tử Vũ cảm thấy con đường phía trước của mình đang mờ mịt đột nhiên sáng bừng.