Nhưng hi vọng của lão đạo sĩ lại không được như mong muốn, không lâu sau đó, tu chân giới lại truyền ra tin tức. Thì ra trong Ngọc Hàn Cung có mấy môn nhân lúc ấy đang tuần tra bên ngoài, cho nên mới may mắn thoát được kiếp nạn, mà trong đó lại vừa vặn có một người đưa Phương Tử Vũ lên núi. Tin tức này giống như ném một tảng đá lớn xuống mặt hồ yên lặng, nhất thời khiến cho toàn bộ tu chân giới ồn ào huyên náo. Vô số môn phái tu chân lên Côn Lôn sơn đòi công đạo, Côn Lôn phái cũng rất tức giận, phái ra lượng lớn môn hạ đệ tử tìm kiếm tung tích của Phương Tử Vũ khắp nơi.
Vì thế, lượng lớn cao thủ tu chân đều xuất hiện tại thế tục, đương nhiên cũng có người trong lúc vô ý triển lộ ra thuật tu chân của bản thân. Từ đó về sau, thế tục giới mới biết được, thì ra người tu hành, kiếm tiên trong truyền thuyết thật sự tồn tại, hơn nữa những người này đều có thể bay…
Người tu chân xuất hiện cũng khiến thế tục giới kinh ngạc không thôi, thiên hạ vốn đã đại loạn càng thêm loạn không thể thu xếp. truyện được lấy tại Trà Truyện
Vì thế, ngay cả thế tục giới cũng biết việc kinh thiên mà Phương Tử Vũ tạo thành, trong kinh hãi lại càng nhiều khâm phục tu vi tối cao của Phương Tử Vũ, chỉ dựa vào lực lượng một người lại có thể đồ diệt cả một môn phái tu chân trong truyền thuyết. Để nhận được sự trợ giúp của tu chân giới, các thế lực cũng đều xuất động tìm hiểu tung tích của Phương Tử Vũ, trong đó làm người ta chú ý nhất đương nhiên là Đông Hải quận.
Nhưng bất luận tu chân giới hay là các thế lực thế tục giới mặc kệ huy động bao nhiêu nhân mã cũng thủy chung không thể tìm ra tung tích của Phương Tử Vũ, hắn dường như đã biến mất trên nhân gian, biến mất suốt năm năm liền. Mà trong thời gian đó, một tin tức khác cũng khiến thế tục giới khiếp sợ đó là, Từ Ngạo Thiên đã chết, nhưng không biết vì sao, thi thể của hắn qua năm năm mà không thối rữa. Chẳng qua thủ hộ cho Từ Ngạo Thiên là một lão đạo sĩ ăn mặc lôi thôi, lão đạo sĩ này lại thâm bất khả chắc (sâu không lường được), mỗi khi có người lén lút đến điều tra tin tức đều bị Lão đạo sĩ này tiện tay đuổi đi.
Cũng trong thời gian đó, Ngọc Hư Cung do Bách Huyền dẫn đầu, muốn xóa tên Phương Tử Vũ hơn nữa liệt vào danh sách đối tượng mà môn hạ Ngọc Hư Cung cả đời đuổi giết. Nhưng Bách Kiếp và Bách Độ thủy chung không chịu, nói là chưa có xác định chân tướng sự việc không thể kết luận theo một phía. Bách Kiếp càng tranh luận không ngớt với chưởng môn Bách Huyền, tuy rằng không hề động thủ, nhưng người sáng suốt đều nói Ngọc Hư Cung sẽ xảy ra nội loạn, Côn Lôn ngàn năm cơ nghiệp cũng đem một phân thành hai.
Mà thế tục giới, danh hiệu Lãnh Huyết Đao Tôn của Phương Tử Vũ cũng không biết bị sửa từ khi nào, bất luận là người tu chân hay là người thế tục đều gọi hắn là Phệ Huyết Ma Tôn Phương Tử Vũ.
Lão đạo vẫn luôn ở bên cạnh thi thể Từ Ngạo Thiên lại thở ngắn than dài, tự trách bản thân lúc trước lỗ mãng quyết định mang Phương Tử Vũ lên Côn Lôn.
Ngẫm lại cũng đúng, với tính cách quái gở lãnh ngạo kia của Phương Tử Vũ, lúc trước ngay cả chưởng môn còn dám ra tay chống đối. Ở trong Ngọc Hàn Cung, dưới tình huống không mượn được Băng Tinh Ngọc Phách, hơn nữa Từ Ngạo Thiên lại hết sức nguy cấp, hắn làm sao lại không ra tay cướp đoạt cho được. Lão đạo sĩ ngàn tính vạn tính, lại không tính ra lực bạo phát của tiên khí trong cơ thể Phương Tử Vũ. Bình thường thì tiên khí kia không có tác dụng gì, Phương Tử Vũ lại càng không sử dụng được nó, nhưng khi chủ nhân gặp nguy hiểm, tiên khí khẳng định sẽ bạo phát hộ chủ, với năng lực của tiên khí, muốn tiêu diệt một môn phái đích thật là một chuyện dễ dàng.
Một cao thủ tu chân Nguyên Anh kỳ lại có thể tiêu diệt hoàn toàn một môn phái, ai có thể không sợ hãi đây.
Mà người gây ra tất cả những việc này, Phương Tử Vũ, lại giống như bốc hơi ở nhân gian.
Đương nhiên, chuyện này có người vui mừng cũng có người lo lắng. Tức giận đương nhiên là tu chân giới, lo lắng đương nhiên là các thế lực ở thế tục giới, mà vui mừng đương nhiên chính là Đông Hải quận Từ Ngạo Thiên thế lực. Có một cao thủ tuyệt thế như vậy tọa trấn còn ai dám khinh phạm Đông Hải quận, ngày đóPhương Tử Vũ lấy lực lượng của một người chém giết chiến trường, hình ảnh mấy vạn đại quân bị chém giết chạy trối chết ở trong mắt quân dân dưới thế lực của Từ Ngạo Thiên hôm nay vẫn còn như mới nguyên.
Cái loại thực lực khủng bố này, lấy sức một người ngăn cản cả đại quân, đây cũng không phải bất luận kẻ nào cũng dám tưởng tượng.
Đông Hải thành nơi đông đảo dân chúng chọn làm nơi sinh sống, lúc trước Từ Viên Lãng và quân Tùy liều mạng tấn công Đông Hải, nhưng dưới sự đoàn kết của quân dân toàn thành và sự dũng mãnh của Thiết Huyết kỵ đều lần lượt bị đánh lui, hơn nữa Đông Hải nhận được trợ giúp của Lý Thế Dân lại triển khai phản kích, dưới sự trợ giúp của lượng lớn dân chúng trong các thành một đường đánh hạ luôn vài tòa đại thành, đem Đông Hải bảo hộ chặt chẽ ở bên trong.
Sau khi nghe Lão đạo sĩ và các tướng lĩnh nói xong, Từ Ngạo Thiên đối với thế cục thiên hạ hiện tại cũng có hiểu biết đại khái. Nhưng trong lòng hắn vẫn không yên, đệ đệ kia của hắn thực quá liều lĩnh, diệt Ngọc Hàn Cung lại đại náo địa phủ, một mình xông qua mười tám tầng địa ngục.
Dù sao hiện tại khắp thiên hạ đều biết chuyện của Tu Chân Giới nên Từ Ngạo Thiên cũng không giấu diếm, liền đem chuyện phát sinh tại địa phủ khi Phương Tử Vũ xuống cứu hắn nói cho mọi người cùng nghe. Tuy rằng chuyện này Từ Ngạo Thiên biết cũng là do người của Quỷ Vực nói lại, nhưng với hiểu biết của hắn đối với Phương Tử Vũ, tùy tiện tưởng tượng liền nói được đại khái.
Đợi khi mọi người biết được hết thảy những việc phát sinh trên người Phương Tử Vũ, lại một trận sợ sãi vô danh. Mười tám tầng địa ngục, đó là địa phương kinh khủng nhất trong truyền thuyết, nghe nói người thường ngay cả một tầng cũng không dám ở lại, càng không nói giống như Phương Tử Vũ xông qua cả mười tám tầng địa ngục. Hơn nữa mỗi người liên tưởng lên trên bản thân sự kinh khủng của mười tám tầng địa ngục, đều không rét mà run. Lăng Nguyệt và Anh hùng thập nhị vệ không biết đã đứng ở ngoài cửa từ khi nào, sau khi nghe xong cũng là vừa kinh vừa sợ, Lăng Nguyệt lại càng lệ tuôn đầy mặt.
Lão đạo sĩ sau khi nghe xong, toàn bộ bất mãn đối với Phương Tử Vũ cũng hóa thành hư ảo, còn lại chỉ có kính nể và cảm thán. Một tên thiếu niên vì huynh đệ không tiếc hết thảy,một mình đại náo địa phủ quỷ vực, một mình xông qua mười tám tầng địa ngục, làm sao không khiến người ta kính nể đây.
Trong khi mọi người ở đây còn đang đắm chìm trong chuyện xưa, trong phòng chợt xuất hiện một mảnh ánh sáng, mọi người hoảng hốt nhưng lại không mở được mắt, bên tai chỉ có âm thanh chói tai"Xì xì", giống như sấm sét đánh xuống bên người.
Được một lát, mọi người đột nhiên nghe được âm thanh vui mừng của Từ Ngạo Thiên:
- Tử Vũ!
Đợi khi mọi người mở được mắt ra, thì mới phát hiện Phương Tử Vũ không biết từ khi nào đã xuất hiện ở trong phòng, đang cùng Từ Ngạo Thiên ôm chặt lấy nhau.
Khóe mắt của mọi người đã ươn ướt, những lão tướng đã trải qua vô số sinh tử này, cũng đã hoàn toàn chết lặng, cũng vì tình nghĩa của hai huynh đệ trước mắt mà len lén rơi lệ.
Một người vì thiên hạ dân chúng dứt khoát dấn thân vào chiến trường, thân hãm hiểm cảnh mệnh tại sớm tối
Một người vì tình nghĩa huynh đệ, không kiêng sợ thiên hạ rộng lớn, diệt cả một môn phái chỉ vì Băng Tinh Ngọc Phách, lại một mình xông qua mười tám tầng địa ngục, khổ cực trong đó không nghe cũng có thể biết được.
Lão đạo sĩ vội ho một tiếng, phá vỡ không khí khác thường này, nói:
- Phương tiểu tử, ngươi… A, ngươi thay đổi rồi.
Mọi người lúc này mới phát hiện, Phương Tử Vũ thật sự thay đổi, không chỉ có bên ngoài trở nên thành thục, da thịt cũng không trắng sáng giống như thiếu nữ mà biến thành màu cổ đồng, vốn khuôn mặt anh tuấn sau khi trải qua vô số tôi luyện cũng trở nên cương nghị, dưới tình huống không mất anh tuấn lại có vị nam nhân. Thay đổi còn có khí chất của hắn, hắn tùy ý đứng ở đó, một cảm giác băng lãnh lan tràn trong lòng mọi người. Tuy rằng trong mắt hắn không một biểu tình nhưng trên người hắn lộ ra sát khí nồng đậm cũng khiến người ta không dám tới gần.
Sau khi trải qua sinh tử đau khổ rốt cục hai huynh đệ họ đã được đoàn tụ.
Nhưng không biết chờ đợi hai huynh đệ họ sẽ là kết cục dạng gì.