Ngọc Hàn cung đã biến mất, từ nay về sau xóa tên trong thiên địa.
Ngọc Hàn cung toàn phái trên dưới hơn năm trăm người trong một đêm bị người giết hại hầu như không còn, tất cả đều chết oan uổng. Khi có người phát hiện ra tình huống này thì cả tòa Ngọc Hàn cung đã chìm trong biển lửa trở thành một đống hoang tàn. Một môn phái to lớn như vậy, ngoại trừ ngói vỡ đá vụn, đập vào mắt chỉ còn lại những xác chết nằm đầy trên đất. truyện được lấy tại Trà Truyện
Phút chốc tan biến như bông tuyết bay đầy trời, vô số môn phái tu chân khiếp sợ phi thường. Là cái yêu đạo ma môn nào có thể ở trước mắt bao nhiêu người, không một tiếng động giết sạch Ngọc Hàn cung toàn môn? Các môn phái tu chân đều phái ra đệ tử bản môn nhập thế điều tra, nhưng kết quả lại khiến cho người ta chán nản, không có bất cứ dấu vết nào chứng tỏ yêu đạo ma môn đã từng điều động số lượng lớn. Nếu không phải là ma môn, đến rốt cuộc còn có ai có thể làm ra loại chuyện này, hơn nữa lại có ân oán với Ngọc Hàn cung sâu đến như vậy? Ngay sau đó, thiên hạ đang rối loạn, khói lửa nổi lên khắp nơi, tu chân giới cũng bắt đầu náo động.
Sự biến mất của Ngọc Hàn cung, toàn môn bị giết tựa như một viên đá nhỏ bị ném xuống hồ nước phẳng lặng, hồ nước rốt cuộc cũng nổi sóng.
Trước khi sự việc Ngọc Hàn cung biến mất bị phát hiện lan truyền ra ngoài, Phương Tử Vũ đã sớm mang theo tấm thân mệt mỏi không chịu nổi, đang trên đường trở về quận Đông Hải.
"Phịch!!!" Vết máu trên người đã thâm đen khô cứng, Phương Tử Vũ sức cùng lực kiệt rốt cuộc cũng ngã xuống thảm cỏ trong khu rừng, một dòng máu tươi chảy ra từ khóe miệng nó.
Cố hết sức lật người lại, nó nằm ngửa trên mặt cỏ, thở hổn hển, ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao.
Tám ngày, ròng rã suốt tám ngày. Vẫn còn hai cái mặt trời mọc và mặt trời lặn nữa, nhưng giữa nó và Đông Hải còn có một đoạn đường dài phải đi, về kịp không?
"Ca…." Phương Tử Vũ vô lực thì thào gọi một tiếng, đưa tay lên nhìn Thiên Địa Càn Khôn giới đang đeo ở trên ngón tay, lúc này, Băng Tinh Ngọc Phách mà nó cướp được từ Ngọc Hàn cung đang yên lặng nằm trong giới chỉ, làm bạn với Băng tinh ngọc phách còn có hai gốc Thiên sơn tuyết liên phát hiện ngoài ý muốn trong Ngọc Hàn cung. Cắn chặt răng, nó một lần nữa dãy giụa đứng lên, sau đó xiêu xiêu vẹo vẹo tiếp tục chạy đi.
Đêm lạnh buốt, sao trời lấp lánh như ánh mắt giá lạnh của trời đêm, chỉ lạnh lùng nhìn người thiếu niên dưới mặt đất đang đau khổ dãy giụa.
Có người nói rằng, sao Bắc Cực có thể chỉ dẫn cho người ta phương hướng trở về nhà, nhưng lúc này bầu trời đêm một mảnh tối đen, căn bản là tìm không được bóng ánh của sao Bao Cực. Phải chăng, ngay cả ngôi sao sáng nhất này cũng không biết người thiếu niên cả đời long đong này, nhà ở phương nào?
"Phịch!!!" Một tiếng khẽ vang lên, Phương Tử Vũ một lần nữa lại ngã xuống đất, đột nhiên cảm thấy một trận choáng vàng, nó vội vàng lè lưỡi, dùng răng hung hăng cắn xuống đầu lưỡi. Một trận đau đớn khiến cho nó cảm thấy tinh thần tốt hơn một chút, lúc này mới hăng hái một lần nữa vùng vẫy đứng dậy.
Nhưng vừa mới lảo đảo đứng dậy, nó ngay lập tức lại ngã xuống. Dùng hai tay cố hết sức nâng nửa người phía trên lên, nó dùng sức lắc đầu, âm thầm nhắc nhở bản thân, tuyệt đối không thể hôn mê. Nếu ngất đi ở chỗ này, vậy thì tất cả những việc nó làm mấy ngày trước tất cả đều trở nên vô nghĩa.
Nó đã không một lần chợp mắt suốt tám ngày tám đêm, bởi vì tiết kiệm được một phân thời gian, cấp cho Từ Ngạo Thiên lưu được thêm một phần cơ hội, nó vẫn một mực đau khổ chống đỡ bản thân. Cho dù là cùng Ngọc Hàn cung triển khai một trận chiến kinh thiên động địa hao hết tất cả công lực, cho dù là thân thể thụ trọng thương, nếu không được điều trị kịp thời khiến cho miệng vết thương thêm trầm trọng, ngay cả bản thân cũng nguy hiểm trong sớm tối, nhưng nó vẫn như cũ tận lực chịu đựng chạy về Đông Hải.
Từ Ngạo Thiên, dung mạo của người thân thiết nhất này vẫn một mực hiện ở trong đầu nó.
Cắn chặt răng, Phương Tử Vũ một lần nữa đứng dậy, nhưng còn chưa đứng vững thân người, nó lập tức lại ngã xuống đất.
"Bịch! Bịch!" Nó hung hăng đấm hai quyền thật mạnh xuống mặt đất, chỉ là lúc này quyền đầu cũng mềm nhũn vô lực, ngay cả tạo một vết lõm trên mặt đất cũng không được. Nó hận, hận bản thân vô năng. Nếu trở về không kịp cứu Từ Ngạo Thiên, có lẽ cả cuộc đời này của nó sẽ sống sâu trong sự dằn vặt.
Đột nhiên, một đạo bạch quang chợt lóe lên giữa mảnh rừng tối đen. Phương Tử Vũ ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện ra đạo bạch quang này lại phát ra từ trong Thiên Địa Càn Khôn giới trên ngón tay của nó.
Thiên Địa Càn Khôn giới lấp lánh ánh sáng trắng, tựa như đang kêu gọi Phương Tử Vũ. Bỗng nhiền, như có một cái gì đó hiện lên trong đầu nó, vật này không ngờ lại chính là Thiên sơn tuyết liên đang nằm trong Thiên Địa Càn Khôn giới.
Thiên sơn tuyết liên, tương truyền có thể làm người chết sống lại, mọc xương liền da, còn người tu chân ăn vào nó công lực càng tăng thêm vài lần. Nếu như Thiên sơn tuyết liên thật sự có hiệu quả kỳ diệu như vậy, có thể hay không giúp hắn trong vòng hai ngày chạy về đến Đông Hải?
Phương Tử Vũ từ trong Thiên địa càn khôn giới lấy ra một gốc Thiên sơn tuyết liên, tuyết liên trắng bạch tinh khiết yên lặng nằm trong lòng bàn tay nó.
Thân là đệ tử môn phái luyện đan Phương Tử Vũ biết rằng, muốn luyện hóa một gốc thượng đẳng tài liệu, cần phải đan đỉnh thượng hảo cùng với hỏa hậu thích hợp nhất định. Nếu không, chưa nói dược tính không có cách nào hoàn toàn phát huy ra, càng có khả năng sẽ bởi vì dược tính quá mạnh mà khiến cho người sử dụng lập tức thất khiếu chảy máu nổ tung mà chết. Nhưng lúc này nó hoàn toàn không có luyện dược đan đỉnh, công lực của bản thân còn lại càng không được bao nhiêu, dựa vào cái gì để luyện hóa Thiên sơn tuyết liên đây?
Thiên sơn tuyết liên ở trong tay nó tản ra ánh sáng trắng nhè nhẹ, Phương Tử Vũ cắn răng, không chút do dự đem cả gốc Thiên sơn tuyết liên nuốt vào. Nó lúc này trong lòng ôm tư tưởng ngựa chết làm ngựa sống của y sĩ thử thuốc, dù sao dựa vào thân thể này khẳng định là không kịp chạy trở về cứu Từ Ngạo Thiên, thà liều một lần còn hơn trở về sống trong đau khổ. Nhưng nếu Thiên sơn tuyết liên thật sự có hiệu lực, có thể giúp nó khôi phục lại một thân công lực, vậy thì tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng.
Nếu Từ Ngạo Thiên biết được điều này, chắc chắn cũng chỉ có thể lắc đầu than thở, người đệ đệ này của nó làm bất cứ việc gì cũng thích đi hướng cực đoan.
Thiên sơn tuyết liên vừa mới vào miệng, hàm răng theo bản năng cắn xuống, một dòng chất lỏng ngọt lành mang theo vị cay cay chảy xuống cổ họng của Phương Tử Vũ. Theo dòng chất lỏng này chảy xuống cổ họng, từ lồng ngực bốc lên một cỗ khí nóng chạy thẳng xuống đan điền, trong đan điền khối khí ấm mỏng manh dường như bị ném vào một mồi lửa chợt nổ mạnh, rồi đột nhiên phát tán ra, cảm giác toàn thân lạnh lẽo mệt mỏi được đánh tan đi không ít. Loại cảm giác này khiến cho nó thập phần khát vọng, cơ hồ là ba ngụm hai miếng ngay cả lá xanh cùng quả hạt đều nuốt cả xuống.
Thiên sơn tuyết liên sau khi đi vào bụng, khí nóng trong đan điền càng lúc càng mãnh liệt, đã không còn là dòng khí ấm nữa mà giống như lửa đốt, nóng đến phát điên! Phương Tử Vũ chỉ cảm thấy toàn thân chân khí chạy tán loạn, chạy khắp nơi trong ngũ tạng lục phủ. Trải qua không lâu, khí nóng đã lan rộng khắp toàn thân, hơn nữa càng lúc càng nóng, trên dưới toàn thân nóng như cục than đỏ!
Nó nằm trên mặt đất, ngay cả một đốt ngón tay cũng không thể động đậy, thân thể giống như đông cứng cả lại. Nó cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều đang nóng lên, phình to ra, có một loại ảo giác như sắp nổ tung! Đôi môi nó khô khốc, cổ họng khát nước cũng sắp bốc khói, há miệng muốn kêu cứu nhưng không phát ra được bất kỳ thanh âm nào, ý thức của nó cũng dần dần trở nên mơ hồ….