" Trong sân Phương Tử Vũ và tên cao thủ áo đen vẫn đánh nhau sống chết, nhưng người nào tinh mắt vừa nhìn liền biết, cao thủ áo đen tuyệt không chống đỡ được lâu.
Tử bào cao thủ hơn ở khinh nghiệm phong phú, Phương Tử Vũ nhất thời còn không thể làm gì được hắn. Phương Tử Vũ mặc dù thân thụ trọng thương nhưng nó công lực thậm hậu, còn có thể tạm thời đè ép thương thế, hai người tiếp tục giằng co, tử bào cao thủ chắc chắn thất bại.
Tử bào cao thủ lúc này mồ hôi nhễ nhại, dường như đã sắp đến lúc sức cùng lực kiệt. Mà Phương Tử Vũ ngoại trừ sắc mặt có chút đỏ ra thì hơi thở không loạn, đang từng bước ép sát.
Tử bào cao thủ dường như làm ra một cái quyết định, cắn răng tung ra ảo chiêu, búng thân bay qua đầu đám quan binh nhanh chóng bỏ chạy.
Phương Tử Vũ không đuổi theo, điều hòa hơi thở một lát, xoay người lại lạnh lùng nhìn bạch y cao thủ đang nằm trên mặt đất.
Bạch y cao thủ rùng mình, biết rằng hôm nay bản thân không thể may mắn rời khỏi, bất giác cười khổ nói:"Các hạ hảo thân thủ, tuổi trẻ mà đã đạt đến cảnh giới tiên thiên chân khí, ngày sau tiền đồ không thể hạn lượng. Không biết các hạ có thể nói ra tên họ và môn phái hay không?"
Phương Tử Vũ đi đến trước mặt bạch y cao thủ, ánh mắt không chút tình cảm lạnh lùng nhìn hắn, hờ hững nói:"Người chết, không cần biết." Nói xong vung đao chém xuống, bạch y cao thủ nháy mắt đầu thân mỗi thứ một nơi, máu nóng từ miệng vết chém không ngừng phun ra.
Đầu lâu của bạch y cao thủ rơi ra cách đó không xa, ánh mắt không cam lòng nhìn Phương Tử Vũ.
Phương Tử Vũ đi đến trước đầu lâu của bạch y cao thủ, lạnh lùng nói:"Ta không thích loại ánh mắt này." Nâng chân lên, dùng lực dẫm xuống đầu lâu, ngay lập tức máu nóng đỏ tươi trộn lẫn với não tương trăng trắn bắn ra bốn phía. Đám quan binh đang đứng nhìn bên cạnh có rất nhiều kẻ nhịn không được cúi người nôn thốc tháo cả ra. Bọn họ đều đã xông pha chiến trường, cái dạng người chết nào mà chưa từng nhìn thấy? Nhưng giống như Phương Tử Vũ thủ đoạn tàn nhẫn quả thật là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy, trong lòng bất giác đối với Phương Tử Vũ sinh ra một loại sợ hãi cảm giác.
Lãnh Huyết Ma Vương cái tên này từ đó rất nhanh được lan truyền ra.
Phương Tử Vũ lại đem thủ cấp của Đỗ Viễn chém xuống, xách trong tay xoay người nhìn đám quan binh đang vây thành vòng.
Phàm là người bị Phương Tử Vũ liếc mắt nhìn qua đều không rét mà run, đám người chủ động tách ra một con đường. Truyện được copy tại Trà Truyện
Phương Tử Vũ tay xách thủ cấp Đỗ Viễn, không ngừng rỉ máu chảy xuống đất, ung dung đi về phía trước.
"Tráng sĩ, xin đợi một chút."
Phương Tử Vũ từ từ xoay người lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên quan binh vừa nói sau lưng.
Tên quan binh này tuổi khoảng bốn mươi, trải qua vô số chém giết khắp chiến trường, hôm nay nhìn vào so với tuổi chân thật còn già hơn vài phần.
Lão binh thấy Phương Tử Vũ chỉ nhìn mình, bất giác sinh ra một loại cảm giác như bị độc xà nhìn chằm chằm, trái tim không khỏi đập nhanh thêm vài lần.
Thu hết can đảm, lão binh nói:"Tráng sĩ, Đỗ Viễn đã chết, đám người chúng tôi trở về đều sẽ mất mạng. Không biết có thể gia nhập trận doanh của trang sĩ hay không, chúng tôi…."
Phương Tử Vũ lạnh lùng ngắt lời lão nói:"Tùy ngươi." Nói xong, xoay người đi thẳng.
Lão binh thở dài một hơi, nắm chặt trường đao trong tay đi theo sau Phương Tử Vũ.
Đám quan binh đưa mắt nhìn nhau, từng người từng người một chủ động xếp thành hàng ở phía sau lão binh. Dưới chỉ đạo của lão binh, đám quan binh một đường hô lớn:"Đỗ Viễn đã chết, thủ cấp ở đây." Cuồn cuộn đi về phía khe núi.
Tùy quân đang chiến đấu ở phía trước nghe được câu khẩu hiệu phía hậu phương, lại xoay người nhìn lại, đập vào mắt là thân hình nhiễm đầu máu tươi của Phương Tử Vũ trên tay xách thủ cấp của Đỗ Viễn, sau lưng một đám quan binh đi theo, bất giác trận cước đại loạn.
Cũng vào lúc đó, Từ Ngạo Thiên và Lý Phong mang theo thôn dân từ trong khe núi đánh giết ngược ra, xông thẳng vào trận địa của địch phương, phàm những chỗ đi qua huyết nhục tán loạn. Tùy quân đại loạn, không còn lòng dạ tiếp tục chiến đấu, từng tên từng tên liều mạng bỏ chạy trở về. Tình hình chiến đấu đến lúc này, Tùy quân thua to.
Chiến lần này, Tùy quân xuất động nhân số trước sau tổng cộng hơn ba ngàn hai trăm người, số người đầu hàng, ngoại trừ ba trăm người đã sớm đầu hàng Phương Tử Vũ ra, còn thêm hơn sáu trăm người nữa, số bị chết bị thương vô số, có thể sống sót trở về chỉ còn lại không đến một ngàn người.
Mà bên Từ Ngạo Thiên, chết ba người, trọng thương bảy người, thương nhẹ hai mươi người. So sánh với số liệu trên thì nhúm người đó không đáng kể.
Trận chiến này khiến cho Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ danh chấn thiên hạ.
Trong thời gian này, bồ câu đưa tin bay đầy trời, tin tức như tuyết rơi che trời phủ đất. Người trong thiên hạ đều biết loạn thế đã xuất hiện hai vị thiếu niên anh hùng, bằng vào lực lượng của hai người chống lại tám trăm người ngoài khe núi. Sau đó dẫn theo vài chục thôn dân không có kinh nghiệm chiến đấu đánh lui hơn ba ngàn Tùy quân.
Đương nhiên, tin tức này truyền ra dân gian sẽ không phải là như vậy.
"Này, huynh đệ, đang làm gì vậy?"
"Ngươi có nghe nói không? Võ lâm lại xuất hiện hai tên cao thủ tuyệt đỉnh."
"Ngươi nói là Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ sao?"
"Hắc, hóa ra ngươi cũng đã biết. Không sai, chính là bọn họ. Hai người bọn họ mới gọi là anh hùng nha, bằng vào sức của hai người xông vào doanh trại Tùy quân, trận chiến thứ nhất đã giết chết vài ngàn Tùy quân. Sau đó Tùy quân viện quân chạy đến, hai người lại đại chiến một hồi, nghe nói lần này sát gần một vạn người, có thể sống sót trở về chỉ còn lại vài chục người."
"Ài, ta nghe nói không phải như vậy đâu. Ta nghe người ta nói, Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ hai người trận chiến đầu tiên giết gần vạn quân Tùy, trận thứ hai giết chết vài chục vạn kia đấy."
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi, ta có mạng lưới tin tức mà."
"Hóa ra bọn họ lợi hại như vậy, hắc hắc."
Tin tức truyền đi càng lúc càng bị phóng đại lên, đến cuối cùng toàn thiên hạ đều biết, đương thời xuất hiện hai cái tuyệt thế cao thủ. Cái đám bảy môn phái lớn, mười bốn môn phái nhỏ, chín núi mười tám động toàn bộ đứng sang hết một bên hết.
Tin tức đầy trời, mà một trận chiến này cũng trở thành một tràng chiến đấu tế nhị nhất trong miệng đám binh gia danh tướng.
Phương Tử Vũ lén đột phá phòng tuyến lẻn vào hay là từ trên vách núi nhảy xuống? Nếu hắn đột phá phòng tuyến vì sao không một ai hay biết? Nếu hắn từ trên vách núi nhảy xuống, vậy thì hắn đã làm thế nào?
Đám tướng lĩnh nhao nhao phỏng đoán. Mà lúc này tin tức cũng đã truyền đến Ngọc Hư cung, trên Côn Lôn sơn lập tức ồn ào một trận.
Ngọc Hư cung chưởng môn Bách Huyền chân nhân sau khi nhận được tin tức này lập tức triệu tập chúng trưởng lão trong mật thất thảo luận. Về phần nội dung cuộc thảo luận thế nào đám môn đồ không cách nào biết được. Chỉ biết khi mọi người từ trong mật thất đi ra thì người nào mặt cũng vui vẻ, trong đó chưởng môn Bách Huyền và Ngọc Võ đường trưởng lão Bách Kiếp là vui vẻ nhất. Khi đó cũng có một cái ngoại lệ, đó là Ngọc Kiếm đường trưởng lão Bách Hạo. Bách Hạo mặt mang ý cười đi ra nhưng là vẻ cười âm hiểm.
Không quá bao lâu, trên giang hồ lại có tin tức truyền ra.
Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ dẫn dắt đám thôn dân ngày đó cùng đám quan quân quy hàng khai sơn lập trại, mà địa điểm lập trại lại chính là cái khe núi làm cho bọn họ thành danh sau một trận chiến. Hơn nữa sau khi lập trại không quá ba ngày, vùng núi xung quanh đó không còn thấy một bóng đạo tặc nào nữa. Có người cố ý đến đó điều tra, kế quả phát hiện ra đám đạo tặc xung quanh khe núi không phải bị tiêu diệt toàn bộ thì cũng là tập thể đầu hàng.
Trong khoảng thời gian này trên giang hồ một lần nữa sôi trào cả lên, có rất nhiều lục lâm hảo hán mang hoài bão lần lượt đến quy thuận.
Đương nhiên, chỉ có những người tham gia tiễu diệt đạo tặc mới biết được, tất cả đạo tặc bị giết là do Phương Tử Vũ tạo thành, mà tập thể đầu hàng lại là do Từ Ngạo Thiên khuyên hàng.
Phương Tử Vũ dẫn người lên núi, không nói hai lời lập tức đại khai sát giới, đối phương cho dù có lòng muốn đầu hàng cũng không có cơ hội mở miệng, lời còn chưa bay ra khỏi miệng thì đầu đã lìa khỏi cổ rồi.
Mà Từ Ngạo Thiên thì chậm rãi giày vò, khuyên hàng ba lần vẫn không đầu hàng Từ Ngạo Thiên mới chém giết lên núi. Mặc dù là như vậy, Từ Ngạo Thiên còn cấp cho đối phương một tia sinh cơ, chỉ cần bọn họ đến thời điểm cuối cùng tuyên bố đầu hàng, vẫn có thẻ bảo vệ tính mạng.
Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ một lần nữa danh chấn thiên hạ.
Còn có không ít thế lực lắc đầu than khổ, lại có thêm một cái thế lực mới quật khởi nữa rồi.