" Thời gian lén lút rời đi trong vô tình, đảo mắt Phương Tử Vũ ở tầng thứ tám đã được một tháng. Một tháng này đối với nó mà nói thật sự rất đáng giá, từ tầng này nó tìm được rất nhiều thông tin liên quan đến các môn phái tu chân, không thể nghi ngờ điều này giảm bớt đi được rất nhiều phiền toái cho kế hoạch báo thù trong tương lai của nó. Càng làm cho nó kinh ngạc đó là ở tầng thứ tám này có lưu trữ một ít sách vở liên quan đến Long Thần sơn trang, nó từ trong đó mà biết được Long thần sơn trang lúc trước ở trong võ lâm có địa vị cao như thế nào.
Trong sách viết về Long thần sơn trang vô cùng chi tiết, tất cả mọi sự việc từ trang chủ đời đầu tiên Phương Long Kiếm thành lập nên Long thần sơn trang cho đến trang chủ đời thứ sáu Phương Hạo Nhiên đều được ghi lại đầy đủ. Trong thư đối với Long thần sơn trang thập phần sùng bái, viết rằng:-- Long thần sơn trang mặc dù thuộc về võ lâm nhưng đời đời xuất hiện nhân tài, đều dùng võ nhập đạo gia nhập vào tu chân giới.
Nhưng sự việc Long thần sơn trang bị người huyết tẩy chỉ sau một đêm lại được ghi lại một cách giản lược, ý tứ đại khái là Long thần sơn trang đời thứ sáu Phương Hạo Nhiên không tuân theo quy củ của tu chân giới tự tiện thu dưỡng yêu vật, dẫn đến sự quần công của các môn phái trong tu chân giới. Sau trận chiến này, cái tên Long thần sơn trang ở trong võ lâm và tu chân bị xóa bỏ hoàn toàn, mà trong sơn trang ngay cả người hầu, người giúp việc tổng cộng một trăm ba mươi ma người không một ai sống sót, Phương gia từ đó biến mất. Một thế gia võ lâm lâu đời từ đó bị gạch tên khiến cho người ta tiếc hận.
Phương Tử Vũ sau khi cắn răng kiên trì xem xong tất cả bộ sách viết về Long thần sơn trang mới há miệng phun ra một ngụm máu tươi, lau đi vết máu nơi khóe miệng ánh mắt tóe lửa, hung tợn nói:"Tu chân giới, thù này ta nhất định phải báo."
Từ đó, Phương Tử Vũ gần như điên cuồng xem tất cả các sách có liên quan đến tu chân môn phái, nhưng trong sách lại không nói rõ huyết tẩy Long thần sơn trang lúc trước là do những môn phái nào gây ra, cho nên Phương Tử Vũ đem tất cả oán khí đổ lên toàn bộ tu chân giới. Nếu sự việc trước kia là do tu chân giới quần công, vậy thì các môn phái tu chân đều không thoát khỏi quan hệ. Phương Tử Vũ âm thầm phát thệ, sẽ có một ngày nó muốn đám người tu chân đó phải hối hận.
Ngày hôm nay Phương Tử Vũ rốt cuộc cũng xem xong khối ngọc giản cuối cùng có liên quan đến các môn phái tu chân, thở dài một hơi than thở nói:"Hóa ra tu chân giới có nhiều môn phái như vậy."
"Ài dza, thiên hạ tu chân môn phái có đến trăm ngàn cái, chẳng lẽ Tử Vũ cho rằng tu chân môn phái chỉ là một số đại môn phái thường được người ta nhắc đến sao?" Một vị lão giả không biết từ lúc nào đã xuât hiện ở sau lưng nó.
Phương Tử Vũ rùng mình hoảng sợ, để cho người khác vô thanh vô tức đi đến sau lưng mà không bị mình phát giác, đây vẫn là lần đầu tiên, nó hoảng sợ thất sắc. Đợi khi nó quay đầu nhìn về phía lão giả, nó không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, lão nhân trước mắt này khuôn mặt nếp nhăn chồng chéo như tấm vải bị vò nhầu, trên đầu chỉ còn lại lơ thơ vài cọng tóc bạc. Dáng người vô cùng gầy ốm, dường như chỉ còn lại da bọc xương, lưng còng, một trận gió thổi qua là có thể thổi bay lão.
Lão nhân tay cầm cây chổi lông gà, nhẹ nhàng quét đi đám bụi bám trên giá sách. Mắc dù trên giá sách chẳng hề có chút bụi bẩn nhưng lão nhân quét vẫn rất cẩn thận, cẩn thận tỉ mỉ như đang nâng niu đứa trẻ mới sinh vậy.
Phương Tử Vũ lạnh lùng nhìn lão chằm chằm, trầm giọng hỏi:"Bách Linh sư bá?"
Lão nhân dừng tay, quay đầu lại nhìn Phương Tử Vũ, khuôn mặt tươi cười hòa ái nói:"Là ta."
"Sư bá, sao người lại ở đây?"
Bách Linh cười nói:"Ta vốn là người quản lý nơi này, vì sao không thể ở đây?"
Phương Tử Vũ thu hồi ánh mắt lạnh lùng, từ từ trở lại bình thường, hỏi:"Tu vi của sư bá thật cao."
Bách Linh đáp:"Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Tử Vũ mặc dù được coi là người đứng đầu trong lớp tuổi trẻ đồng lứa nhưng không nên bởi vậy mà kiêu ngạo, nên biết rằng núi cao còn có núi cao hơn."
Phương Tử Vũ khẽ gật đầu nói:"Thụ giáo."
Bách Linh không để ý, tập tễnh đi đến bên cạnh Phương Tử Vũ, đưa tay cầm lấy một khối ngọc giản, chổi lông gà ở trên tay nhẹ quét, vừa quét vừa nói:"Ta vẫn một mực quan sát Tử Vũ suốt bốn tháng nay, đối với tư chất của Tử Vũ chỉ có thể than tư chất ngút trời, Tử Vũ đừng để cô phụ tấm thân căn cốt tốt này đấy."
"Ồ!?" Phương Tử Vũ hờ hững nói:"Con thế nhưng lại không biết?" Truyện được copy tại Trà Truyện
Bách Linh đặt ngọc giản xuống cười nói:"Ngày đầu tiên Bách Kiếp sư đệ mang Tử Vũ tiến vào tàng thư các ta đã âm thầm quan sát con, con đầu tiên là xem tu chân tâm pháp ngọc giản ở tầng hai và tầng ba, đối với ngọc giản luyện đan của tầng bốn và tầng năm con tựa hồ không có hứng thú, xem qua loa một vòng là xong. Mà ở tầng thứ bảy, con lần đầu thử luyện vũ kỹ liền thành công, quả thực không làm cho ta thất vọng." Nói đến đây, Bách Linh ánh mắt cổ quái nhìn vào ngực Phương Tử Vũ hỏi:"Ở tầng thứ bảy, quyển sách con lấy ra từ trong lòng ngực là sách gì vậy?"
Phương Tử Vũ nghe xong sắc mặt trầm xuống, âm thầm mắng bản thân không cẩn thận, ngay lập tức khôi phục lại thái độ bình thường, một lần nữa lạnh lùng nhìn Bách Linh chằm chằm không trả lời.
Bách Linh cười nói:"Tiểu gia hỏa không cần cảnh giác mạnh như vậy, nếu ta muốn nhìn quyển sách của con thì đã ra tay lúc đó rồi, cần gì phải chờ đến lúc này?"
Phương Tử Vũ nghĩ đến tu vi của Bách Linh, biết rằng nếu lão muốn ra tay với mình, mười lần Phương Tử Vũ cũng không đủ cho lão xem trọng. Bách Linh mới vừa rồi có thể vô thanh vô tức đi đến sau lưng nó từ đó có thể thấy được lão khủng bố đến chừng nào rồi. Phương Tử Vũ thu hồi ánh mắt nhưng vẫn không lơi lỏng đề phòng đối với Bách Linh, trầm giọng hỏi:"Lão đã thấy được gì?"
Bách Linh không trả lời mà hỏi ngược lại:"Con đối với quyển sách đó rất lo lắng, ài, là vật thân nhân con lưu lại sao?"
Phương Tử Vũ gật đầu nói:"Là cha ta lưu lại cho ta."
Bách Linh lâm vào trầm tư, qua một hồi lâu mới ngẩng đầu lên nói:"Ngày đó sau khi con xem xong cuốn sách thì diễn luyện một bộ chưởng pháp, rất giống"Long thần quyết" của Long thần sơn trang!?" Nói đến đây, ánh mắt như có ý như vô ý quét qua khuôn mặt Phương Tử Vũ.
Lần này làm cho Bách Linh thất vọng đó là trên khuôn mặt của Phương Tử Vũ chẳng hề biến hóa, vẫn một bộ dạng bình thản không buồn không vui như cũ, Phương Tử Vũ thản nhiên đáp:"Long thần quyết là cái gì?"
"Cái con luyện là gì?"
"Vô danh công pháp do cha ta lưu lại."
"Cha con là ai?"
"Không biết."
Bách Linh cười nói:"Ngay cả cha mình gọi là gì cũng không biết?"
Trên người Phương Tử Vũ từ từ phóng ra một cỗ khí thế, là sát khí. Với tu vi cao thâm của Bách Linh sớm đã cảm nhận được sát khí trên người Phương Tử Vũ, hiểu rằng tên tiểu tử trước mặt này đã động sát khí đối với mình. Bách Linh cũng không bóc trần ra, giả bộ như không biết nhìn Phương Tử Vũ. Mặc dù Phương Tử Vũ đối với Bách Linh đã động tới sát khí, nhưng ngoài miệng vẫn đáp:"Ta từ nhỏ ăn xin, không cha không mẹ, trời sinh trời nuôi."
Bách Linh gật đầu, cũng không biết là có tin tưởng lời nói của Phương Tử Vũ hay không, nói:"Lúc trước sư thúc nói quacon sát tâm quá nặng hơn nữa ma căn đã sớm ăn sâu, Tử Vũ, không thể để cho ma tâm khống chế bản thân con đấy."
Phương Tử Vũ không đáp, Bách Linh lại nói tiếp:"Ở tầng thứ tám, ta thấy con sát khí trùng thiên, sau đó điên cuồng tìm đọc tất cả các bộ sách liên quan đến các môn phái tu chân, Tử Vũ có thể giải thích cho ta nghi hoặc này không?"
Phương Tử Vũ đáp:"Không thể trả lời."
Bách Linh không cho đó là ngỗ ngược, tiếp tục nói:"Tử Vũ, tâm là căn bản của con người, tâm thiện thành tiên, tâm ác thành ma. Tử Vũ nên nhớ lấy, là thiện là ác chỉ cách nhau một ý niệm."
Phương Tử Vũ lạnh lùng hỏi:"Lão muốn nói gì?"
Bách Linh cúi đầu trầm tư, một lát sau lại ngẩng đầu liên niệm khẽ:"Bồ đề bổn vô thụ, minh kính diệc phi thai. Bổn lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai(*)."
Phương Tử Vũ cười lạnh nói:"Bụi bặm khắp nơi, làm sao có thể không nhiễm?"
Bách Linh trầm ngâm nói:"Thân bản vô trần, tâm khước hữu ai. Cổn cổn hồng trần, hà khổ lai do(**)?"
"Nếu thân thể sạch sẽ trong lòng tại sao lại bẩn, nếu thân thể có bụi bẩn tâm tất sẽ nhiễm bụi." Nói xong, trong mắt Phương Tử Vũ chợt lóe lên một tia hung quang rồi biến mất.
Bách Linh thở dài:"Tử Vũ, con quá cố chấp rồi, lùi một bước trời cao biển rộng a."
Phương Tử Vũ đáp:"Vực sâu vạn trượng, không đường lùi bước."
Bách Linh lắc đầu thở dài:"Con cứ tiếp tục như vậy sẽ không phải là đường chính, chắc chắn sẽ có một ngày đọa nhập ma đạo không thể tự thoát ra được."
Phương Tử Vũ nói:"Đó là việc của ta." Rồi lại hỏi:"Sư bá ngược lại giống một người tu phật, thiện phật đầy miệng."
Bách Linh cười nói:"Thiên hạ vốn một nhà, cần gì phân ngươi ta."
"Một nhà?" Phương Tử Vũ cười lạnh nói:"Nếu thực một nhà, vì sao suốt ngày lại chém giết không ngừng?"
Bách Linh cảm thán nói:"Con người a, luôn luôn có dục vọng, dục vọng che lấp bản tâm sẽ làm ra những chuyện bất chấp hậu quả."
"Người không có dục vọng?"
Bách Linh ngửa mặt lên trời nói:"Đã từng có, vì dục vọng đó ta hại chết bằng hữu tốt nhất của ta, vì thế ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, cả đời trong lòng khó yên. Từ đó về sau ta một lòng tu đạo, dục vọng đó sớm đã theo cái tên ta hóa thành cát bụi, tan theo mây khói." Dường như phát hiện thấy bản thân hôm nay cảm xúc đặc biệt nhiều, Bách Linh lại hỏi:"Tử Vũ đã xem hết sách nơi này chưa?"
Phương Tử Vũ gật đầu:"Rồi, trừ…." Nói đến đây, quay đầu nhìn về phía cầu thang dẫn lên tầng thứ chín.
Bách Linh cười nói:"Tử Vũ không nên có chủ ý với tầng thứ chín, nơi đó con không thể tới được."
"Nơi đó có bí mật gì?"
"Bí mật động trời, sự tồn tại của ta là vì bảo vệ cái bí mật này."
"Ồ!?"
Bách Linh cười khổ nói:"Tử Vũ, đến thời điểm nên biết con sẽ được biết. Bây giờ vẫn không phải là thời điểm con có thể biết, con nên... Khụ khụ khụ…" Đang nói, khuôn mặt Bách Linh chợt đỏ bừng, tiếp đó liên tục ho khan.
Phương Tử Vũ sắc mặt không chút thay đổi nhìn lão, Bách Linh sau khi ho khan một trận cảm thấy thoải mái hơn mới lắc đầu cười khổ nói:"Ài, già rồi, không dùng được nữa rồi. Tử Vũ đã xem xong những gì con muốn xem liền có thể rời đi. Sự việc trong thời gian này ta sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào khác biết, Tử Vũ có thể yên tâm. Con…. Ài, tự thu xếp ổn thỏa đi."
Phương Tử Vũ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Bách Linh một lúc lâu, không nói một lời xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Phương Tử Vũ, Bách Linh lầm bẩm tự nhủ:"Hạo Nhiên, ngươi có một đứa con thật giỏi.Nhưng nó tâm ma quá nặng, nếu cứ tiếp tục như thế này chắc chắn sẽ có một ngày đọa nhập ma đạo, Hạo Nhiên, ngươi nói xem ta làm sao giúp nó…Khụ khụ khụ…"
Tạm dịch: (*):Bồ Đề vốn không phải cây,gương sáng không cần đài.Vốn không có gì, nơi nào vấy bụi bẩn.
(**):Thân thể vốn trong sạch, nhưng trong lòng lại có bụi. Thế gian cuồn cuộn, cần gì lý do?