Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 140: Phá Thiên

Kinh thiên động địa, có lẽ ngay cả"kinh thiên động địa" cũng không thể nào tưởng tượng được chiến trường thời khắc này.

Thiên cung to lớn tựa như một cái bánh ngọt, vô số tiên nhân đằng vân giá vũ từ bốn phương bay đến, tựa như bốn ổ kiến lớn dốc toàn lực lượng, từ bốn phía chen chúc nhau xông về phía bánh ngọt. Mà đám kiến đầu tiên chiếm được miếng bánh ngọt không cam lòng đem mỹ vị của chiếc bánh ngọt cùng những kẻ khác đồng hưởng, vì thế đoàn kiến bắt đầu đánh nhau. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m

Cả không trung được bao phủ bởi trận mưa sao băng, cẩn thân nhìn lại mới phát hiện ra đám ánh sáng chói mắt này không phải là sao băng, mà là pháp bảo đang bay múa đầy trời.

Không trung không ngừng truyền đến tiếng sấm, tiếng chém giết, cũng không ngừng có người rơi xuống, phía dưới thi thể chất đầy như núi.

Phương Tử Vũ được Dạ Quân cắt cử công đánh tây thiên môn, khi hắn chạy đến thì song phương đã rơi vào trạng thái giằng co. Tây thiên môn đã bị đóng kín, bên ngoài tây thiên môn nhân mã hai phương đánh giết đến khó phân thắng bại.

Phương Tử Vũ cười lạnh một tiếng khát máu, dẫn theo một đội quân đầy đủ sức lực đánh sâu vào.

Phương Tử Vũ như xông vào chỗ không người, căn bản không cần dùng bất kỳ vũ khí gì, chỉ bằng một đôi bàn tay đã đánh giết mở ra một con đường máu. Đột nhiên, bên cạnh tiếng gió rít mãnh liệt, chỉ bằng sự dao động của cỗ khí tức này đã có thể cảm nhận được kẻ đánh lén này là một cao thủ. Phương Tử Vũ cười lạnh lùng, hơi nghiêng người né tránh đao khí, nhìn lại kẻ đánh lén thì ra đó là một kẻ mặc trang phục tướng quân, có lẽ là tướng giữ thành ở tây thiên môn.

Vị tướng quân này dường như đã sớm đoán được Phương Tử Vũ có thể tránh thoát khỏi đòn đánh lén của hắn, không chút nản lòng tiếp tục công kích.

Phương Tử Vũ vươn một bàn tay ra, lướt theo bản đao đang bổ tới, đầu ngón tay khẽ búng ra một chỉ."Đinh!" Thanh bối kim đao dầy trong nháy mắt vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ. Tướng quân nắm chặt thanh đao giờ chỉ còn lại chuôi đao, ngây ngốc đứng yên tại chỗ. Thanh bối kim đao này thuộc loại tiên khí, mặc dù còn chưa phát huy ra công hiệu đáng phải có của tiên khí, nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng bị đánh nát như vậy. Phương Tử Vũ chẳng qua rất là nhẹ nhàng, chỉ dùng một đầu ngón tay đã hoàn toàn đánh vỡ tiên khí, thực lực của hắn rốt cuộc đã đến cảnh giới nào rồi? Tướng quân không suy nghĩ nhiều, trên thực tế là không có thời gian để suy nghĩ nhiều, bởi vì một bàn tay dính đầy máu lạnh như băng đã nắm lấy cổ họng hắn, thậm chí ngay cả đối phương ra tay như thế nào hắn cũng nhìn không thấy. Nhẹ nhàng bóp một cái, xương cổ họng đã toàn bộ vỡ nát.

Sau khi Phương Tử Vũ gia nhập, chiến đấu hoàn toàn nghiêng về một phía, căn bản là không còn gì phải lo lắng nữa. Mà đám thiên binh đang chiến đấu quả thật là cũng rất trung thành, giết cho đến kẻ cuối cùng, cũng không có một người nào đầu hàng hay bỏ chạy.

Lau đi vết máu dính đầy trên mặt, lại nhìn đại quân hăng hái xông về phía tây thiên môn, nhưng thủy chung vẫn không thể phá được cái lồng trong suốt bảo vệ cửa. Bên trong tây thiên môn, một đám người đang khoanh chân ngồi trên mặt đất, tụ tập pháp lực duy trì cái lồng bảo vệ cửa tây thiên môn.

- Tướng quân...... - Một tên tiểu đầu mục đi đến sau lưng Phương Tử Vũ.

Phương Tử Vũ lắc đầu, bàn tay phải mở rộng, một vòng hắc khí bao phủ toàn toàn cánh tay phải. Sau khi hắc khí tan đi, một thanh trường đao đã bị nắm chặt trong tay.

- Tránh ra! Phương tướng quân đến rồi!

Phương Tử Vũ đi thẳng đến tây thiên môn, đám binh sĩ tự động tránh ra tạo thành một con đường. Cách tây thiên môn vài thước mới dừng lại, Phương Tử Vũ cười lạnh một tiếng, hai tay nắm chặt đao giơ lên cao quá đầu.

Tất cả ánh mắt trong ngoài cánh cửa đều tụ cả lại trên người hắn. Đột nhiên, Phương Tử Vũ quát lớn một tiếng, trường đao bổ mạnh một phát về phía trước. Đao khí nén không khí, hình thành một cỗ sóng dữ lao về phía tây thiên môn.

"Ầm!!!" Cả tòa tây thiên môn rốt cuộc chống đỡ không được cỗ đao khí tuyệt thế này, trong nháy mắt nổ thành một đống đá vụn. Mà đám người ngồi bên trong cũng đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt không thể tin được nhìn Phương Tử Vũ.

Thiên môn tráo được xưng là vách ngăn tuyệt đối, trăm ngàn năm qua chưa từng bị một ai phá vỡ, không nghĩ tới Phương Tử Vũ chỉ một đao duy nhất đã phá đi tiền lệ suốt trăm ngàn năm qua. Điều này cần phải có thực lực kinh thế hãi tục đến cỡ nào?

Phương Tử Vũ nắm chặt đao trong tay, như thần lại như ma đứng đó, trường đao vung lên chỉ về phía trước, quát:

- Giết đi vào!

- Giết!!! - Đám người như quân đoàn kiến ùn ùn xông vào.

Không đến một hồi, bắc thiên môn do Từ Ngạo Thiên phụ trách cũng bị công phá. Lại phân ra một bộ phận binh lực, từ bên trong công phá thiên môn tráo của đông thiên môn và nam thiên môn.

Trong thiên cung đã tràn ngập bóng người, tình trạng này tựa như một chậu rửa mặt dầy đặc kiến đang di động, cảnh tượng hùng tráng như thế này quả thật là rất khó được nhìn thấy.

Cướp bóc, đồ sát, khắp nơi ánh lửa ngập trời. Đám yêu tiên và tàn tiên oán khí do bị ức hiếp từ trước đến nay, lúc này hoàn toàn được phóng thích ra, bọn họ từ tiên nhân xuống làm chiến sĩ, lại từ chiến sĩ biến thành đao phủ, kẻ cướp.

Tiên trì(hồ tiên) mỹ lệ bị máu tươi nhuộm đỏ, đại điện lộng lẫy, từng tòa từng tòa lầu các cao vút tất cả đều như một bó đuốc cháy rực.

Khi đám người Dạ Quân, Từ Ngạo Thiên, Phương Tử Vũ đi vào thiên đình điện, tình hình chiến đấu đã gần kết thúc. Trong thiên cung, thiên binh, thiên tướng, tiên quan tất cả đều vinh quang chết trận, không một kẻ đầu hàng. Tiên quân tự vẫn, thi thể bị thiêu hủy. Toàn bộ thiên cung, ngoại trừ cung nữ, không một ai sống sót......

********

- Đế quân vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế... - Dạ Quân trong ánh mắt hướng về của mọi người, mặc một thân long bào ngồi trên long ỷ, trở thành vị quân vương điếc tai đầu tiên kể từ khi tiên giới được thành lập cho đến nay. Trên thực tế ông ta căn bản là không nghĩ đến sẽ làm quân vương, chỉ là sự xuất hiện của Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ đã đánh vỡ cục diện luôn bị đánh của bọn họ, càng ngoài ý muốn đó là lại triển khai phản công. Vị quân vương trẻ tuổi này nhìn chúng đại thần dưới điện, thật là có chút bộ dáng thụ sủng nhược kinh(được sủng ái mà lo sợ).

Bên dưới đông đảo đại thần đang quỳ trên đại điện, những người này đánh giặc còn được, nhưng đối với việc quản lý cả tiên giới thì không phải là sở trường của bọn họ, tất cả đều là đến từ dân gian. Chỉ có điều sau đại loạn tất sẽ lập lại an ninh trật tự, bọn họ dưới sự dẫn dắt của kẻ có kinh nghiệm phong phú như Dạ Quân chắc chắn sẽ quản lý tốt tiên giới.

Dạ Quân phất tay nói:

- Chư vị đứng dậy đi.

- Tạ đế quân! - Văn võ bá quan đứng dậy, phân biệt đi về hai bên mà đứng.

Dạ Quân đứng dậy nói:

- Chư vị đều đã từng khắc sâu chịu đựng sự hãm hại của tiên quân tiền nhiệm, hôm nay chúng ta vùng lên nắm quyền quản lý, hi vọng chư vị cần phải nhớ kỹ, không thể bức hiếp lương dân.

- Vâng.

- Tiên giới ta thiên triều từ khi khai sáng mấy ngàn năm qua.....

Dạ Quân và văn võ bá quan ở trên thiên đình chậm rãi bàn luận, cùng lúc đó Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ, bọn họ đối với việc Dạ Quân đăng cơ cũng không lấy làm để ý, lúc này hai người bọn họ dẫn theo Thiết Huyết vệ và tứ nữ đang ở trong Thiên cung bảo khố bới tung hết cả lên.

- Tìm nhanh lên chút, có hay không?

- Không có đâu.

- Vương gia, vật đó có hình dáng thế nào?

Lúc này, trong thiên cung bảo khố loạn thành một đoàn, hơn bốn mươi người lục tung hết tất cả mọi thứ, buồn cười nhất là vật mà bọn họ muốn tìm hình dạng thế nào cũng không biết.

Đột nhiên, Lục Tử Huyên"ôi chao" một tiếng, không cẩn thân khủy tay đập vào một cái hộp vuông nhỏ, hộp vuông rơi xuống đất tức thì bung ra. Một khối ngọc nhỏ lăn ra ngoài.

Cùng lúc, Chí tôn giới trên tay Phương Tử Vũ và thần thạch trước ngực phát ra một trùm tia sáng.

- Là nó. - Phương Tử Vũ vẻ mặt vui sướng chạy đến nhặt khối ngọc nhỏ lên. Đích xác là khối ngọc này, chất ngọc cùng thần thạch và chí tôn giới hoàn toàn giống nhau.

Mọi người đi đến vây xem, Từ Ngạo Thiên khuôn mặt cũng đầy vui sướng nói: - Quá tốt rồi, chúng ta rốt cuộc đã tìm được. Ài, nếu không phải vận khí tốt, đến lúc phải gặp Dạ Quân đám người bọn họ, muốn tìm nó lại phải mất một phen chân tay.

Phương Tử Vũ đem khối ngọc nhỏ thu vào Chí tôn giới, lại lấy ra trường đao, nói:

- Chúng ta đi thôi.

Từ Ngạo Thiên sửng sốt nói:

- Không muốn từ biệt Dạ Quân sao?

- Không cần.

Phương Tử Vũ vung trường đao lên, không gian lập tức bị xé rách ra một lỗ hổng, cũng không quay đầu lại nói:

- Đệ không có thời gian chờ đợi thêm nữa.

Nói xong liền dẫn dầu đi vào.

Từ Ngạo Thiên cười khổ một tiếng, ngoắc hai tên tiểu đầu mục được Dạ Quân phái đến giúp bọn họ tìm kiếm, nhưng sớm đã bị một chiêu vừa rồi của Phương Tử Vũ làm cho trợn mắt há hốc miệng, nói:

- Xin thay chúng tôi hướng Dạ Quân cáo biệt.

Sau đó cũng bước vào.

Thiết Huyết vệ và tứ nữ cũng nối đuôi nhau mà theo vào.

Đợi đến khi Dạ Quân dẫn theo quần thần chạy đến thì miệng không gian đã sớm khép lại.

Dạ Quân vẻ mặt mất mát, hướng bảo khố vái một vái, nói:

- Chư vị một đường bình an, Nhan Kiến bái biệt.