Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 13: Sơ ngộ Tử Huyên

Thời gian thấm thoát thoi đưa, đảo mắt Phương Tử Vũ đến Côn Lôn đã được bốn năm, nó đã trưởng thành thiếu niên mười lăm tuổi. Bởi vì mỗi ngày đều lên núi chặt củi, cơ bắp của nó phát triển cũng rất chắc khỏe.

Buổi sáng sớm hôm nay, Phương Tử Vũ theo lệ thường vác sài đao lên Ngọc Châu Phong chặt củi. Bắt đầu từ ba năm trước Phương Tử Vũ chặt một ít cây nhỏ đã vô cùng nhẹ nhàng, sau đó liền chuyển sang chặt một ít cây lớn hơn mang về. Mặc dù tu vi bây giờ của nó đã không cần phải đi chặt củi nữa, nhưng Phương Tử Vũ đã hình thành thói quen sinh hoạt này rồi, mỗi ngày đều làm như vậy không biết mệt mỏi. Nếu như có một ngày không đi chặt củi nó liền cảm thấy rất không thoải mái.

Phương Tử Vũ leo lên núi, đi đến mảnh rừng quen thuộc, nhìn khắp núi một màu xanh tươi tốt, tầng tầng lớp lớp, gió núi thổi qua, cây cỏ lay động như những con sóng lớn ngoài khơi, vô cùng hùng vĩ, trong lòng nhất thời cảm thấy khoan khoái dễ chịu.

Nó hít sâu một một luồng không khí núi rừng tươi mát, vận động cơ thể, cầm lấy sài đao đi vào trong rừng. Địa phương nó đi đến lúc này khác xa so với ba năm trước đây, là chỗ sâu nhất trong khu rừng, nơi đó những cây đại thụ mọc san sát, chất gỗ cũng càng thêm cứng rắn.

Sương sớm trắng xóa bồng bềnh khắp rừng, giống như một tấm lụa mềm mại, trên những chiếc lá xanh non của tàng cây hai bên con đường mòn, còn vương những hạt sương trong suốt lóng lánh xinh đẹp. xem tại Trà Truyện

Đi một hồi, như đang hòa mình vào đại dương xanh biếc, nơi này đại đa số cây cối đều cao vút, cành lá sum suê, thẳng tắp tới trời, ánh sáng xuyên qua những tầng lá chiếu xuống mặt đất, lưu lại những cái bóng hình thù kỳ quái. Phương Tử Vũ nhìn trái rồi lại nhìn phải, chọn ra một cây gỗ lớn, ngắm ngía một lát rồi vung đao chặt xuống.

"Pặc!" Chặt xong cây gỗ cuối cùng, Phương Tử Vũ ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời đã sớm lên cao tỏa nắng xuống khắp thiên hạ.

Phương Tử Vũ bàn tay nhanh nhẹn đem những cành cây đang nằm lộn xộn trên mặt đất sắp xếp buộc chặt lại một chỗ.

Đúng lúc này, Phương Tử Vũ mơ hồ nghe thấy có người đang la hét. Nó dừng tay, nghểnh tai lên nghe ngóng.

"Cứu tôi với! Cứu mạng…" Lần này Phương Tử Vũ nghe được rõ ràng, đích thật là có người đang kêu cứu mạng. Bĩu môi không để ý đến tiếng kêu cứu, cúi đầu tiếp tục làm công việc của mình. Qua một hồi lâu, không nén nổi lòng hiếu kỳ, trong lòng khẽ thở dài, ném sài đao và cành cây đang cầm trong tay xuống rồi hướng theo phía tiếng kêu truyền tới chạy đi.

Tiếng kêu truyền đến từ bên mép vực sâu trên Ngọc Châu phong. Vực sâu này có một cái tên gọi là dây vá trời, hai bên bờ vực cách nhau không xa, khoảng ba đến bốn mét, khoảng giữa hai bờ sương trắng lượn lờ, một khi trượt chân rơi xuống chính là đáy vực sâu, rất có khả năng ngay cả thi thể cũng tìm không được. Một gốc cây nhỏ mọc ngang ra ngoài vách đá, khi Phương Tử Vũ chạy đến thì nhìn thấy một thiếu nữ tuổi xấp xỉ nó đang treo ở dưới cái cây này. Thiếu nữ này một tay bám chặt lấy một nhánh cây, thân thể lơ lửng giữa không trung, một khi nàng buông tay ngay lập tức sẽ rơi xuống đáy vực sâu. May là cây cối nơi này đều đã được linh khí của Côn Lôn sơn cải tạo từ sớm, trở nên vô cùng cứng cỏi, nếu không cành cây nhỏ kia đã sớm gãy lìa rồi.

Thiếu nữ nọ lúc này khuôn mặt nước mắt đầm đìa, túm chặt lấy cành cây không dám buông tay. Mà ở trên vách đá có hai nam một nữ đang nóng nảy đi tới đi lui. Nhìn thấy có người đi đến, một nam tử trong đó vội càng chạy lại nói:"Vị huynh đệ này, xin hãy cứu sư muội của ta."

Phương Tử Vũ ánh mắt quét nhanh trên người bọn họ rồi nhìn xuống thiếu nữ đang treo dưới cái cây kia, thiếu nữ này một thân quần áo màu xanh nhạt đang bay phần phật trong gió.

Phương Tử Vũ nhìn bốn phía xung quanh, thấy không có chỗ nào có thể bám vào, xung quanh cũng chẳng có dây nhợ gì. Nó lấy ra pháo hiệu cầu cứu trên người bắn lên không trung,"Sưu!" một vệt khói đen xông thẳng lên trời.

"Huynh đài, đó là?"

Phương Tử Vũ ánh mắt tập trung trên người cô gái đang lơ lửng giữa không trung, hờ hững đáp:"Đó là tín hiệu cầu cứu của môn phái ta, rất nhanh sẽ có người đến cứu nàng ta."

Nam tử nọ hương Phương Tử Vũ chắp tay nói:"Các hạ là môn hạ của Ngọc hư cung? Ân đức này không lời nào tạ hết, ngày sau nhất định hồi báo." Một nam một nữ ở phía sau cũng đi lên cám ơn Phương Tử Vũ.

Phương Tử Vũ không thèm để ý đến bọn họ, chỉ một mực nhìn chằm chằm vào thiếu nữ nọ.

Tên nam tử lúc đầu sắc mặt lộ vẻ không vui, nói:"Huynh đài……"

Đúng lúc này, Phương Tử Vũ bỗng nhiên sắc mặt đại biến, hô lên:"Nguy rồi!"

Nam tử nọ và một nam một nữ phía sau đều giật mình, theo ánh mắt Phương Tử Vũ nhìn lại."A!" thiếu nữ đang đứng trên vách núi thét lên một tiếng, mà hai tên nam tử cũng hoảng sợ thất sắc. Chỉ nhìn thấy ở trên vách đá cành cây mà cô gái nọ đang nắm lấy đã bắt đầu nứt toác ra, vết nứt càng lúc càng lớn, cứ tiếp tục như vậy cứu viện còn chưa đến thì cành cây đã gãy lìa rồi.

"Rắc!" Thiếu nữ cảm thấy cả thân mình trầm xuống một cái, vội vàng ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy cành cây cơ hồ đã hoàn toàn gãy lìa, chỉ còn dư lại một tầng vỏ cây đang đau khổ níu giữ. Cô gái hoảng sợ thất sắc, cái miệng nhỏ nhắn muốn thét lên nhưng lại không phát ra tiếng. Mà đám người chỉ có thể đứng ở trên vách núi nhìn tất cả sự việc đang diễn ra mà không có cách nào can thiệp.

Thời gia, ngừng lại rồi. Trái tim của cô gái cũng đã ngừng đập. Ánh mắt nàng nhìn lớp vỏ vây cuối cùng từng chút từng chút tước khỏi chạc cây, trái tim của nàng cơ hồ cũng đã nhảy lên đến mắt rồi.

"Roạt!" Tầng vỏ cây cuối cùng rốt cuộc cũng tước khỏi chạc cây, cô gái cảm thấy cơ thể mình không tự chủ được bay lượn trong gió.

"Không!""Sư muội!""Tỷ!" Trên vách đá hai nam một nữ đồng thời hét lên, nhưng vô lực xoay chuyển.

Cứu viên vẫn chưa đến, một đóa tiên hoa màu xanh nhạt đang lay động trong gió, sắp sửa ra đi mãi mãi.

Đúng vào lúc này, một thân ảnh nhanh chóng lao ra khỏi vách núi, bay nhanh về phía cô gái đang ở trong không trung.

"Pặc!" Cùng lúc đó, Phương Tử Vũ vung một tay nắm chặt lấy một cái chạc cây còn một tay bắt lấy tay cô gái. Một nam một nữ như quả bầu treo lủng lẳng dưới tàng cây ngang vách núi.

Thiếu nữ cảm thấy thân thể mình đã ngừng rơi, mà tay mình bị một cánh tay rắn chắc hữu lực nắm chặt. Cô gái từ từ mở mắt, nhìn ân nhân đã cứu mạng mình.

Đó là một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi, lớn lên vô cùng kỳ lạ, một nửa bên mặt anh tuấn, một nửa còn lại làn da đen sạm, càng khiến cho người ta kinh sợ đó là trên lớp da đen đó còn mọc lên một đám lông mao dài trắng mịn, cô gái nhất thời cảm thấy một trận buồn nôn. Chỉ thấy hắn một tay nắm lấy chạc cây một tay nắm chặt lấy tay mình không hề tốn sức.

Phương Tử Vũ lúc này cũng đã nhìn rõ cô gái này, nó cũng không hiểu tại sao mình lại xúc động như vậy, mới vừa rồi khi nhìn thấy cành cây gãy lìa cái gì cũng không nghĩ đến lập tức nhảy đến, vạn nhất vừa rồi làm không tốt đã không cứu được cô gái mà còn rất nhiều khả năng ngay cả tính mạng của mình cũng kéo đi theo. Đang suy nghĩ mông lung thì phát hiện ra ánh mắt của cô gái đang nhìn về phía khuôn mặt nó, nó thu hồi tâm thần nhìn kỹ cô gái. Mới vừa rồi ở xa xa, hơn nữa thời gian cấp bách cho nên không nhìn cẩn thận, bây giờ mặt đối mặt tỉ mỉ nhìn thì lập tức ngơ ngẩn cả người. Trên đời này lại có một nữ tử dung mạo như vậy sao, trước đây nó cho rằng Bách Độ tiểu sư thúc mà nó từng gặp qua đã là tuyệt sắc mĩ nữ rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy nữ tử trước mắt này nó mới biết cái gì gọi là tuyệt sắc giai nhân. So sánh giưa Bách Độ với nàng ta căn bản là đốm lửa so với mặt trăng. Nàng ta khuôn mặt tròn tròn dài dài hình trái xoan, cùng với một đôi mắt đặc biệt trong sáng hơn nữa to tròn linh động, phối hợp với cái mũi xinh đẹp tinh xỏa, kết hợp với đôi môi đỏ mọng, lại làm cho người ta cảm thấy một loại thuần khiết ngây thơ, mềm mại không chút tì vết. Nàng tinh khiết thanh lịch như vậy, xinh đẹp ôn nhu như vậy. Khiến cho người ta mất hồn, khiến cho người ta vấn vương! Mà khiến cho người ta kinh ngạc nhất chính là khí chất của nàng. Đó là một loại vừa nhìn thấy nàng lập tức muốn ôm nàng vào lòng, hoặc là khi đôi mắt to của nàng nhìn ngươi, có thể khiến cho ngươi không đành lòng lừa dối nàng, một loại cảm động phát ra từ nội tâm muốn che chở bảo vệ cho nàng. Khi nàng nói cho người ta nghe mộng tưởng của nàng, có một loại mị lực kỳ lạ khiến cho kẻ đó nỗ lực liều mạng cũng muốn vì nàng biến mộng tưởng đó thành hiện thực. Lúc này Phương Tử Vũ lại cảm thấy may mắn vì mới vừa rồi mình đã liều lĩnh nhảy xuống cứu nàng, nếu không một vưu vật của nhân gian cứ như vậy mà chết đi quả thật là đáng tiếc. Nghĩ đến đây, Phương Tử Vũ hướng về phía cô gái nở nụ cười đầu tiên trong đời nó. Ngay cả đối với Từ Ngạo Thiên nó cũng chưa bao giờ cười một lần, mà nụ cười đầu tiên cửa nó lại tựng cho cô gái vô danh trước mặt này.

Lúc này trái tim cô gái một mảnh hỗn loạn, nàng mới vừa rồi còn ảo tưởng người cứu mình sẽ giống như trong giấc mơ của mình, có dung mạo anh tuấn vô bỉ, thực lực kinh người, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng.Nhưng không nghĩ đến cứu mạng nàng lại là người có bộ dạng như vậy, hơn nữa lại còn cười với nàng. Đặc biệt là khi hắn nhìn nàng mỉm cười, nàng cảm thấy mọi thứ trong dạ dày của mình muốn nôn hết cả ra rồi. Giây phút này, nàng quên đi bản thân đang lơ lửng trên không trung, quên đi sợ hãi, cứ ngơ ngẩn, hai người cứ như vậy nhìn nhau. Một người là tràn đầy hi vọng, còn một kẻ thì tràn đầy tuyệt vọng.

"Rắc!" Đúng lúc này hai người đều cảm thấy cơ thể khẽ trầm xuống.

Phương Tử Vũ lập tức biến sắc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy chạc cây nó đang bám lấy đã nứt toác, cứ tiếp tục như vậy không được bao lâu nữa cả hai người đều sẽ rơi xuống đáy vực.