Ba tháng sau đêm nhuộm máu trên Côn Lôn sơn…
Khoái Hoạt Lâm, Đại Đức Điện.
Tổng cộng hơn hai mươi người đang quỳ gối dưới điện, tất cả đều giống như một pho tượng điêu khắc im lặng bất động, mặt không biểu tình. Chỉ có quỳ gối trước hàng, một trung niên nam tử cùng Hàm Nguyệt song song đứng đầu, không ngừng tự thuật ba tháng trước, Khoái Hoạt Lâm mười vị tán tiên lần lượt quy tiên cùng đại sự phát sinh trong tu chân giới ba tháng này.
Ở ngay phía trước mọi người, đặt một cái ghế ỷ được làm bằng vàng, lúc này một lão giả đồng nhan hạc phát, hiệp cốt tiên phong đang nhắm mắt ngồi trên ghế hoàng kim lắng nghe trung niên nam tử nói.
Trung niên nam tử nói xong được một lát, lão giả mới chậm rãi mở hai mắt, hai đạo hàn mang chợt hiện mà qua, mọi người không rét mà run.
Thanh âm trầm hậu của lão giả vang lên:
- Nguyệt nhi à Nguyệt nhi, vi sư trước khi bế quan đã nhiều lần dặn con đừng gây chuyện sinh sự. Con hiện tại làm ra một cục diện rối rắm như vậy, vi sư nên xử phạt con như thế nào đây?
Hàm Nguyệt cả người run lên, vội vàng nói:
- Sư phụ, Nguyệt nhi cũng là vì suy nghĩ cho Khoái Hoạt Lâm. Khi đó yêu hồ Phương Tử Vũ đem tu chân giới làm cho tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu), tu chân giới mấy lần gửi bái thiếp đến khẩn cầu sư phụ xuất sơn. Thế nhưng sư phụ người bế quan nhiều năm một mực trì hoãn không ra, Nguyệt nhi cũng là nhất thời nóng lòng, sợ ảnh hưởng đến uy danh của Khoái Hoạt Lâm chúng ta...
- Hừ!
Một tiếng hừ nặng nề nổ tung bên tai mọi người, khiến cho lỗ tai mỗi người nhất thời rung lên ong ong.
- Vi sư một lần nữa cảnh cáo con, không được trêu chọc hai người Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ. Con ngược lại làm tốt lắm, không chỉ đã trêu chọc bọn họ, càng làm cho gà chó không yên!
- Sư phụ, không phải con trêu chọc bọn hắn, là bọn hắn đến gây chuyện với con trước…
- Câm miệng! Chẳng lẽ vừa rồi ngươi không nghe rõ lời của Tư Đồ Tiển sao? Hay là hắn đã vu oan cho ngươi?
Hàm Nguyệt cả người run rẩy, đem trán chạm đến mặt đất, run giọng nói:
- Đồ nhi không dám. Bạn đang đọc chuyện tại Trà Truyện
- Là ngươi ra tay trước cưỡng đoạt hai nữ nhân kia làm vợ, lại thêm dùng thủ đoạn thâm độc ám hại Từ Ngạo Thiên, lúc này mới làm cho Phương Tử Vũ đến đây báo thù. Những chuyện của ngươi làm trong cốc trước đây vi sư còn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao đây là chuyện nhà của Khoái Hoạt Lâm chúng ta, cũng sẽ không truyền ra bên ngoài. Ngươi rất giỏi, lại chạy ra bên ngoài gây sự sinh chuyện, thể diện của Khoái Hoạt Lâm đều bị ngươi làm mất hết rồi. Đã tổn thất mười vị tán tiên không nói, hôm nay càng làm cho uy danh của Khoái Hoạt Lâm rớt xuống ngàn trượng, ngươi tự mình nói đi, vi sư nên làm sao xử phạt ngươi?
Hàm Nguyệt giập đầu không ngừng, đến lúc trán cũng đập chảy máu, ngoài miệng không ngừng kêu lên:
- Sư phụ tha mạng, là đồ nhi nhất thời hồ đồ, sư phụ tha mạng...
- Tha mạng? Hừ! Bản tôn xử sự luôn luôn là tiểu sự bất kể (không tính toán việc nhỏ), đại sự bất nhiêu (việc lớn không tha thứ), ngươi theo vi sư nhiều năm như vậy tự nhiên hiểu rõ.
- Sư phụ…
- Im miệng! Chỉ tại vi sư thường ngày chuyên chú tu luyện quản giáo ngươi quá ít, khiến ngươi làm ra cái họa hôm nay. Hiện tại nếu không nghiêm khắc trừng phạt ngươi, bản tôn sau này làm sao phục chúng. Tư Đồ!
Trung niên nam tử lúc trước cung kính nói:
- Có đệ tử.
- Đem Hàm Nguyệt về Quỷ Môn Nhai, để hắn diện bích suy nghĩ qua hai mươi năm, trong thời gian đó không được có bất luận kẻ nào thăm viếng, kẻ nào vi phạm nghiêm trị không tha!
- Vâng.
- Sư phụ...
Hàm Nguyệt còn không kịp kêu thảm cầu xin tha thứ, đã bị Tư Đồ Tiễn bên cạnh chế trụ, làm hắn nói không ra lời, sau đó một mực kéo đi hậu đường.
Tôn chủ lại lần nữa nhắm hai mắt không nói nữa, phía dưới cũng không ai dám mở miệng.
Toàn trường lặng ngát như tờ.
Hồi lâu, một trận tiếng bước chân vang lên.
Tôn chủ vẫn như trước không mở hai mắt, trầm giọng hỏi:
- Xử lý thỏa đáng rồi?
Tư Đồ Tiển đi tới vị trí của mình một lân nữa quỳ xuống, nói:
- Vâng.
- Uhm. Nguyệt nhi tuy rằng là đệ tử đích truyền duy nhất của bản tôn, nhưng chuyện này quan hệ đến uy danh ngàn năm của Khoái Hoạt Lâm, bản tôn quyết không thể dễ dàng tha cho hắn. Chẳng qua trải qua chuyện này, thanh thế của Khoái Hoạt Lâm ta cũng không lớn bằng lúc trước, xem ra bản tôn vẫn phải xuất hiện rồi. Ài, Nguyệt nhi này bao giờ cũng lại rước lấy phiền phức, hy vọng sau khi trải qua việc này có thể rút ra kinh nghiệm, không nên lại khiến ta thất vọng.
Dừng một chút, tôn chủ lại trầm giọng nói:
- Chẳng qua thể diện của Khoái Hoạt Lâm nhất định phải vãn hồi, Tư Đồ, các ngươi lập tức đi tìm tung tích của Phương Tử Vũ.
- Thế nhưng... Phương Tử Vũ đã sớm không biết tung tích...
- Bản tôn cho phép các ngươi sử dụng Huyền Quang Kính, vô luận như thế nào cũng nhất định phải tìm ra hành tung của Phương Tử Vũ.
- Vâng.
Huyền Quang Kính, một loại tu chân pháp bảo chỉ có thể dùng để tìm người hoặc tìm vật, tuy rằng đối với người tu chân không có hiệu quả gì, nhưng muốn tìm vị trí chuẩn xác của một người trong biển người mênh mông, thì không có nó là không được. Bởi vì chế tạo Huyền Quang Kính rất khó khăn, vì vậy nó ở trong đông đảo pháp bảo được Khoái Hoạt Lâm cất kỹ cũng có thể xem như là tên xếp hàng đầu.
Huyền Quang Kính nhìn tên sẽ nghĩ chỉ là một mặt gương, nhưng chỉ cần người tu chân có thể đưa vào lông tóc của người muốn tìm, lại thi pháp, mặt gương bình thường không có gì đặc sắc sẽ hiện rõ ra tung tích lúc này của người muốn truy tìm.
Chẳng qua nếu như không có lông tóc của người muốn tìm kiếm, như vậy liền cần tu vi cường đại và ý niệm kiên định mới có thể tìm được người kia trong biển người, hơn nữa còn không nhất định thành công. May mà trong Khoái Hoạt Lâm không khuyết thiếu nhất lại chính là cao thủ, ở đây mỗi người đều là tu vi biến thái tán tiên cấp nhân vật, muốn sử dụng Huyền Quang Kính đúng là việc rất dễ dàng.
Lúc này mặt gương đồng bình thường vô kỳ kia đang nằm ngửa trên mặt bàn, Tư Đồ Tiển hai tay khẽ đặt ở hai bên của mặt kính, ngẩng đầu nhìn tôn chủ đang ngồi trên ghế hoàng kim một cái, thấy tôn chủ khẽ gật đầu một chút, lúc này mới ra hiệu cho năm vị hộ pháp bên cạnh bắt đầu thi pháp.
Năm vị hộ pháp và Tư Đồ Tiển đồng thời thi triển pháp lực, sáu đạo huyền quang phân biệt rót vào trên Huyền Quang Kính, mặt kính trơn nhẵn phản xạ ra sáu đạo hào quang đem cả gian đại điện phủ vàng rực rỡ lóa mắt.
Hào quang trên mặt kính dần dần tán đi, chậm rãi hiển lộ ra thân ảnh của một người.
Không phải một người, là một đám, nói chuẩn xác phải là bảy người.
Hai gã thiếu niên, bốn thiếu nữ xinh đẹp cộng thêm một lão đầu khoảng hơn năm mươi.
- Từ Ngạo Thiên!
Tư Đồ Tiển đầu tiên mắt nhìn thấy nhân vật trong kính lập tức thất thanh kêu lên:
- Hắn vậy mà vẫn còn sống?
- Hả?
Hai hàng lông mày phiếm bạch của Tôn chủ có chút rung động, hỏi:
- Bọn họ đang làm gì?
Tư Đồ Tiển nhìn một lát, mới dè dặt nói:
- Những người này kết thành một trận pháp, hình như... là đang chữa thương cho Từ Ngạo Thiên.
Tôn chủ gật đầu nói:
- Đúng rồi, Từ Ngạo Thiên tuy rằng không chết trong tay Nguyệt nhi, chẳng qua theo lý cũng không sai biệt lắm. Bên người bọn họ cái lão đầu kia tu vi không tệ, ta đoán hẳn là chính hắn ra tay cứu Từ Ngạo Thiên cũng vì hắn kéo dài tính mạng đến nay.
- Đúng vậy, Tôn chủ. Người này chính là Thái thượng trưởng lão của Ngọc Hư Cung, tán tiên Xuất Thế.
Tôn chủ thản nhiên đáp:
- Ừ, ta đoán được là hắn rồi. Cứ theo như lời ngươi lúc trước, Từ Ngạo Thiên là bị Nhật một chưởng đánh rơi xuống vách núi, chịu một chưởng của Nhật lại rơi xuống vách núi, người không có tu vi cực cao căn bản là không có khả năng cứu được Từ Ngạo Thiên.
Tư Đồ Tiển đang định nói nữa, đúng lúc này, Phương Tử Vũ đột nhiên mở hai mắt, một đôi hàn mang phảng phất xuyên thấu qua vô số không gian rơi thẳng trên mặt của Tư Đồ Tiển, làm hắn không kìm lòng nổi rùng mình một cái.
Trong kính, Phương Tử Vũ bỗng nhiên vừa nhấc tay phải, một đạo hắc mang quyển tập (cuốn tới tập kích) mà qua.
"Răng rắc". Một tiếng giòn tan vang lên, Huyền Quang Kính lại tự xuất hiện vết rạn.
Tư Đồ Tiển và năm vị hộ pháp đồng thời phun ra một ngụm máu tươi nhỏ, còn không kịp lau máu đã vội vàng quỳ xuống nói:
- Đệ tử tội đáng chết vạn lần, xin Tôn chủ trách phạt.
Tôn chủ phất tay nói:
- Việc này không trách các ngươi, đứng lên đi.
- Tạ ơn Tôn chủ.
Sau người Tư Đồ Tiển lúc này mới dám lau vết máu nơi khóe miệng.
Tôn chủ mỉm cười nói:
- Giỏi thay cho một tên Phương Tử Vũ, lại có thể có năng lực như vậy, không chỉ cảm ứng được Huyền Quang Kính, lại còn có thể phá tan ràng buộc của không gian trực tiếp công kích Huyền Quang Kính bản tôn. Nếu như để hắn lại tiếp tục tu luyện thêm, qua thời gian nữa trong tam giới sẽ không có ai là địch thủ của hắn.
Tư Đồ Tiển vội vàng nói:
- Tôn chủ, hay là thừa dịp hiện tại hắn chưa thành tựu trước tiên...
Thuận tay làm ra một động tác chém xuống.
- Không.
Tôn chủ lắc đầu nói:
- Một người tài như vậy quả thực khó có được, nếu như không thể cho ta sử dụng thật sự đáng tiếc. Còn có tên Từ Ngạo Thiên kia, đã bị Nhật, Nguyệt, Tinh sáu người bọn họ vây công lại rơi xuống vách núi vậy mà không chết, thể chất của người này cũng đúng là thượng thừa. Tư Đồ, mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, nhất định phải đưa hai người bọn họ đến Khoái Hoạt Lâm một chuyến.
- Vâng, đệ tử lĩnh mệnh.
- Chờ một chút.
Tôn chủ gọi Tư Đồ Tiển đang muốn xoay người rời đi lại, nói:
- Phương Tử Vũ kia lúc đầu chỉ bằng sức một người đã chém giết hợp kích của mười người bọn Nhật, sau đó lại không nghỉ nhất cử huyết tẩy Côn Lôn. Bởi vậy cũng biết tu vi của hắn hơn xa các ngươi, đối với người này, tuyệt đối không thể dùng sức mạnh. Bằng không một khi chọc giận hắn, chỉ sợ cũng chỉ có bản tôn tự mình xuất thủ thôi.
Tư Đồ Tiển cung kính hỏi:
- Ý tứ của Tôn chủ là…?
- Khuyên bảo cho tốt, nói cho hắn, thương thế của Từ Ngạo Thiên chỉ có Khoái Hoạt Lâm mới có thể trị.
- Nếu như hắn không nghe…
Tôn chủ mỉm cười, hung hữu thành trúc (trong lòng đã có dự tính) nói:
- Hắn sẽ nghe, để cứu Từ Ngạo Thiên, hắn không những tự mình sẽ đến, càng phải đưa Từ Ngạo Thiên cùng nhau tới.
Tư Đồ Tiển gật đầu nói:
- Vâng, căn cứ sự chỉ dẫn của Huyền Quang Kính, bọn họ lúc này ở trong thâm sơn cách Khoái Hoạt Lâm không xa, đệ tử nhất định sẽ tận hết khả năng thuyết phục bọn họ.
Tôn chủ khoát tay nói:
Đi thôi, đi sớm về sớm.