Tiên Cư Đảo, nằm trên một đảo lớn vùng biển ngoài thành Đông Hải. Bởi vì trên đảo mây mù bao phủ quanh năm, thấy không rõ ràng cảnh vật bên trong, thêm vào đó, phàm là ngư dân đi vào đảo đều không hiểu rốt cuộc bản thân đã đi ra như thế nào, bởi vậy bọn họ nói nơi này là nơi sinh sống của thần tiên, bèn gọi là Bồng Lai tiên cảnh.
Trên thức tế, nơi này chỉ là nơi cư trú của một đại phái ngoài hải ngoại trong tu chân giới, Tiên Cư phái.
Người sáng lập ra Tiên Cư phái là nhân vật đứng đầu một phương trăm năm trước, Đông Hải Thần Ni. Thần Ni không phải là ni cô, chẳng qua là bà ta thích dùng cái danh hiệu này mà thôi. Môn hạ đệ tử của Tiên Cư phái toàn bộ đều là nữ đệ tử trẻ tuổi xinh đẹp, bởi vậy nơi này cũng là nơi mà đám sắc lang của toàn tu chân giới hi vọng được đến nhất, đáng tiếc, bọn họ có sắc đảm nhưng lại không có bản lĩnh, bởi vì Tiên Cư phía ngoại trừ cấm chế vô cùng lợi hại ra thì còn có một tán tiên tọa trấn. Cùng với lão tổ tông của Ngọc Hư cung bất đồng chính là, vị tán tiên này chẳng những không giống lão tổ tông, không thích để cho người thế tục biết đến, ngược lại, để cho môn hạ đệ tử ở khắp nơi truyền bá, muốn cho tất cả mọi người đều biết ở Tiên Cư phái có một đại nhân vật như vậy.
Kỳ thật điều này không phải là ý muốn của vị tán tiên đó, chỉ là bà ta cũng rất bất đắc dĩ. Tiên Cư phái bất luận là nhân kiệt hay địa linh đều là địa phương làm cho nhiều kẻ thèm khát, nếu không có vị tán tiên khiến cho người ta kiêng dè này, chắc hẳn những kẻ đó đã sớm hợp lực đánh chiếm nơi này rồi.
Dẫu sao lực hấp dẫn của sắc đẹp thường nhân không thể chống lại, mà Tiên Cư phái này lại là nơi tụ tập của mỹ nữ trong thiên hạ, tùy tiện đi ra một người cũng đủ để gia nhập vào hàng ngũ thiên hạ tuyển mỹ.
Tùy Dương đế Dương Nghiễm đương nhiên cũng được nghe nói về nơi này, năm đó lấy danh nghĩa là tấn công Cao Ly(Triều Tiên ngày nay) phái binh đánh vào Bồng Lai tiên cảnh một lần, chỉ có điều kết quả của một lần này là toàn quân bị diệt. Về sau Dương Nghiễm chưa từ bỏ ý định, muốn một lần nữa phái binh tấn công thì khởi nghĩa nông dân bùng phát. Sau đó trải qua thời kỳ mười năm loạn lạc, mới có cục diện thịnh thế của Đại Đường ngày nay.
Chuyện được tu chân giới chờ đợi nhất chính là đại hội luận võ cứ trăm năm được tổ chức một lần, năm đó quyết định chuyện này là chưởng môn nhân đời trước của các phái, cũng không biết là tại sao, không một ai phản đối tất cả đều đồng ý nơi diễn ra đại hội là trên Bồng Lai đảo. Mà chưởng môn của Tiên Cư phái khi đó cũng không phản đối, trên thực tế, Tiên Cư phái âm thịnh dương suy nghiêm trọng, quả thật là rất cần hấp thu một ít máu mới.
Tiên Cư phái không phản đối môn hạ đệ tử tìm nam nhân kết hợp song tu, ngược lại, còn rất tán thành. Nhưng có một điều kiện duy nhất đó là, những nam nhân kết hợp với đệ tử của Tiên Cư phái nhất định phải thoát ly môn phái của mình, từ nay trở đi sống ở trên Tiên Cư đảo, trở thành một thành viên của Tiên Cư phái. Mỹ sắc là trước nhất, cái gì là đạo nghĩa, trung thành đều có thể vứt bỏ, nam đệ tử các phái nhộn nhịp kéo đến, tiếc là trong số đó người được Tiên Cư phái chọn trúng ít lại càng ít, dù sao nam nhân ưu tú thật sự là quá ít.
Đối với quy củ của Tiên Cư phái, các phái cũng không có lời nào để nói, dù sao điều kiện mà Tiên Cư phái đưa ra cũng quá là dụ người đi. Đệ tử của bọn họ cho dù là được Tiên Cư phái trọn trúng, trên danh nghĩa là đã thoát ly môn phái của mình, nhưng cũng chỉ là thay đổi một cái hoàn cảnh sống mà thôi. Một khi môn phái phát sinh đại sự gì, những đệ tử này và Tiên Cư phái sẽ tận lực giúp đỡ bọn họ, đây cũng là điều kiện kết thành thân gia.
Bồng Lai tiên cảnh, quả thật là không sai, đối với nam nhân mà nói, nơi này chính là tiên cảnh.
Khi đoàn người Từ Ngạo Thiên bị dân chúng Đông Hải và các thành xung quanh chạy tới vây quanh,"chen chúc" đi tới bờ biển, sau đó lại được đại thủy quân của Lý Đường một đường hộ tống ra đến Bồng Lai đảo, đám người Từ Ngạo Thiên bị cảnh sắc nơi này hấp dẫn thật lớn.
Đoàn người đứng bên ngoài cốc, Bách Thảo hướng về phía vùng mây mù dầy đặc cao giọng hô lớn:
- Ngọc Hư cung Bách Thảo, Bách Kiếp, Bách Độ, Bách Linh mang theo môn hạ đệ tử đến bái kiến chúng vị tiên tử Tiên Cư phái.
- Bách Thảo sư bá quá khen rồi, tiên tử cái xưng hô này chúng tôi không dám nhận. - Một giọng nói như oanh hót vui tai vang lên, sau đó ba bóng người yểu điệu từ trong mây mù đi ra.
Trước mắt mọi người sáng ngời, Tiên Cư phái quả nhiên mỗi một người đều là vưu vật của nhân gian, ngay cả ba vị đệ tử coi giữ cửa tùy tiên đem một người đặt trong thế tục đều thuộc hàng nhân gian tuyệt sắc.
Ba người Vương Thương Hà, Lưu Hải và Thanh Nguyên nhìn thiếu chút nữa là nước miếng cũng chảy ra, Bách Thảo, Bách Linh và Bách Kiếp bởi vì là trưởng bối, ngoại trừ tính lễ phép tượng trưng ra thì chẳng có nhiều ý nghĩ, chỉ thưởng thức một chút mà thôi. Từ Ngạo Thiên từ đầu đến cuối ánh mắt không chút tà ý, còn ba trăm Thiết Huyết vệ cũng chỉ nhìn một cái rồi lập tức thu hồi ánh mắt, khiến cho người ta không thể không tán thưởng nhóm người này huấn luyện có phép tắc. Kỳ thật ba trăm Thiết Huyết vệ này suốt ngày đi theo Từ Ngạo Thiên, lại được thấy qua cấp bậc mỹ nữ như Lăng Nguyệt, chỉ cần không phải là mỹ nữ đặc sắc bọn họ vẫn có lực miễn dịch rất mạnh, nên biết rằng Lăng Nguyệt từng có một lần trang điểm công phu, ngay cả Từ Ngạo Thiên cũng phải nhìn đến phát ngốc. Càng không nói sau khi gia nhập Ngọc Hư cung, còn có Ngọc Hư cung đệ nhất mỹ nhân, Kim Mê thuộc hàng nhân gian tuyệt sắc.
Đối với những người này, ba vị mỹ nữ ngoại trừ đối với Vương Thương Hà, Lưu Hải và Thanh Nguyên ấn tượng không tốt ra, đối với những người còn lại thì đều âm thầm gật đầu. Đắc biệt là vị thiếu niên dáng người khôi ngô, một thân bá khí đứng trên cùng.
Mỹ nữ đứng đầu tự xưng là Tiên Nhan cùng mỹ nữ đứng sau là Tiên Linh và Tiên Nhị, ba đôi mắt tất cả đều dừng lại trên người Từ Ngạo Thiên.
Tiên Nhan hướng về phía Bách Thảo cười nói:
- Các vị dường như là tới muộn nhất, nhưng vẫn được tính là kịp thời, ngày mai luận võ đại hội sẽ được bắt đầu.
Bách Thảo cười nói:
- Trên đường có chút việc trì hoãn, chẳng qua còn tính là tới kịp.
Ánh mắt của Tiên Nhan rơi xuống trên người Từ Ngạo Thiên, cười nói: nguồn Trà Truyện
- Là bởi vì"Minh Vương""Kiếm Hoàng" Từ Ngạo Thiên luyện công tẩu hỏa nhập ma sao?
Từ Ngạo Thiên nhe răng cười nói:
- Cái danh xưng"Minh Vương" này từ sau khi ta quy hàng Đường Triều đã không còn tồn tại nữa, các vị tiên sử sau này có thể không cần nhắc lại.
Tam nữ"hi hi hi" che miệng cười, Tiên Nhan cười nói:
- Hóa ra"Kiếm Hoàng" các hạ còn không biết, Đường hoàng đế sớm đã nói rõ,"Minh Vương""Nguyệt Vương" hai cái phong hào đó không hủy bỏ, đồng thời gia phong ngài và"Nguyệt vương""Ma Tôn" Phương Tử Vũ là khai quốc song vương, chỉ cần các ngài có yêu cầu, binh mã toàn quốc vô điều kiện nghe các ngài điều khiển. Nhưng danh phù kỳ thực là chức vị vương gia a.
Từ Ngạo Thiên mỉm cười không nói gì, Lý Thế Dân sau khi đăng cơ lập tức tuyên bố quy định này, đối với tấm lòng nghi nhân bất dụng, dụng nhân bất nghi của Lý Thế Dân, Từ Ngạo THiên cũng là âm thầm cảm kích. Lại nói, Từ Ngạo Thiên bản thân vốn không thể tiếp tục điều binh khiển tướng, nhưng Phương Tử Vũ thì khác, cừu gia của hắn là cả tu chân giới, nếu như hắn thật sự điều động Đại Đường binh lực tấn công tu chân giới, tương đương với cả quốc gia cùng toàn thể tu chân giới là địch, đối với điều này Lý Thế Dân lẽ nào lại không biết, đối với quyết định và khí phách này của hắn, Từ Ngạo Thiên ngoại trừ cảm phục chỉ có kính nể.
Lý Thế Dân quyết định như vậy Từ Ngạo Thiên rất rõ ràng, hắn là bởi vì tạo thế cho Phương Tử Vũ, hắn muốn thông báo rõ với tất cả mọi người, đắc tội Phương Tử Vũ chính là đắc tội với cả một nước, toàn bộ Đại Đường. Bởi vậy, sau khi Lý Thế Dân ban bố điều mệnh lệnh này, đám người vẫn không ngừng tìm kiếm Phương Tử Vũ lập tức giảm đi hơn nửa.
Mà Lý Thế Dân còn là vì Từ Ngạo Thiên, không tiếc đem cả quốc gia làm tiền đặt cược tiến hành một trận cá cược.