Xẹt xẹt xẹt xẹt!
Một đám ánh mắt liếc qua, nam thì ghen tỵ, nữ thì vẻ mặt ai oán. Tiêu Lãng nhìn công chúa họa thủy khuynh quốc khuynh thành, suy nghĩ đầu tiên không phải vui sướng, cũng không phải bất đắc dĩ mà là quỷ dị!
Kiều nữ của thiên tử, một đóa kim chi ngọc diệp cực kỳ tự phụ, kiêu ngạo, hôm đó trong yến hội hoàng cung biểu lộ ra phản cảm, chán ghét Tiêu Lãng, chỉ trong mấy ngày đã đổi thái độ chủ động làm quen với hắn?
Sự vật khác thường tất có yêu!
Tiêu Lãng hiểu rõ trên đời không có tình yêu chợt đến, không có bỗng nhiên hận. Tiêu Lãng tự hỏi mình không có sức hấp dẫn lớn như vậy, khiến ấn tượng của một công chúa thay đổi chỉ trong vài ngày. Càng không có khả năng khiến công chúa xinh đẹp, kiêu ngạo cúi thấp người, ở trước mặt đám đông chủ động vươn cành ô liu với Tiêu Lãng.
Tiểu thư thế gia không phải nữ nhân bình thường, tuyệt đối sẽ không có vụ vừa gặp đã thương như mấy cô nàng ngốc nghếch. Thâm cung như biển, một công chúa tử nhỏ lớn lên trong thâm cung sẽ không qua lao quyết định.
Vấn đề nằm ở đâu?
Tiêu Lãng không nghĩ ra, nhưng hắn lại bất đắc dĩ phát hiện một sự thật là đã hoàn toàn trở thành cái bia cho mọi người bắn. Một Đông Phương Hồng Đậu đã làm nhiều công tử đỏ mắt giờ thêm Tử Sam công chúa. Tiêu Lãng cảm giác như dưới chân có lò lửa. Ngay cả Tiêu Cuồng luôn khôn ngoan, trí thâm cũng oán hận nhìn Tiêu Lãng, càng đừng nói là Tả Minh, công tử Đông Phương gia, các công tử mười gia tộc.
Không bị người đố kỵ là tài trí bình thường, nhưng biến thành kẻ thù của toàn dân thì sẽ sống khốn khổ.
Tiêu Lãng biết rõ điều này nhất nhưng không có cách nào giải tử cục.
Tiêu Lãng chỉ có thể cười khổ nói:
- Rất vinh hạnh.
Vân Tử Sam mỉm cười tựa như trăm hoa đua nở. Trà Mộc đứng sau lưng Tiêu Lãng nhìn hoa mắt, con ngươi Tiêu Lãng co rút. Tiểu Đao như người gỗ, nhếch môi cười khổ, giống như mỹ nhân tuyệt sắc này không khác gì nữ nhân gã thường thấy, ngực, mông quá nhỏ.
Tình hình tiếp theo ra ngoài dự đoán của Tiêu Lãng.
Tiêu Cuồng, Tả Minh, một số công tử thế gia bị kích thích, uyển chuyển từ chối tiểu thư vốn đã quyết định tổ đôi. Tiêu Cuồng, Tả Minh, đệ nhất công tử của Đông Phương gia Đông Phương Mạc Nhiên bắt đầu triệu tập công tử mạnh nhất của các gia tộc, tổ thành chiến đội có thực lực cường đại. Mười gia tộc có ba đội chỉ toàn là nam nhân.
Sáu chiến đội này muốn tranh đấu với đội Tiêu Lãng, đè ép thói 'vênh váo' của hắn, hoặc là khiến Vân Tử Sam hiểu quyết định của nàng hoàn toàn sai lầm.
Còn lại công tử, tiểu thư, hoàng tử, công chúa thì không có lòng hiếu thắng, tự tìm đối tượng mình thích tổ đội. Thường trong chiến đội có hai nam ba nữ, hoặc là hai nữ ba nam tụ tập nhỏ giọng cười giỡn, muốn tìm hiểu sâu hơn để xem có hợp nhau không.
Nửa canh giờ sau tổ hợp chiến đội hoàn tất. Giọng sắc nhọn của lão thái giám vang lên, nhiều chiến đội xông lên Cửu Tinh Phong.
Cửu Tinh Phong có chín ngọn núi liền nhau, đây là khu vực săn bắn của hoàng gia từ bao lâu nay, bình thường không mở rộng. Đây là nơi hoàng tử, hoàng tôn rèn luyện. Đương nhiên các tiểu thư, công tử của đại gia tộc quan trọng muốn đi vào rèn luyện thì ngự lâm quân canh giữ tại đây sẽ nể mặt cho qua.
Tụy gọi là sơn phong nhưng nó rất lớn, mỗi ngọn núi to cỡ Tu Di sơn. Chín ngọn núi đã bị ngự lâm quân bao vây, hộ vệ của các gia tộc cũng dựng lều dưới núi. Một khi có tiểu thư, công tử phát tín hiệu cầu cứu thì cường giả như Tiêu Phù Đồ giây lát chạy đến ngay, cho nên bên trong không có nguy hiểm.
Ngự lâm quân đã chọn lựa Huyền thú trong núi, ba ngọn núi đằng trước đều là Huyền thú cấp thấp nhất, càng vào sâu thì Huyền thú càng mạnh. Giữa các ngọn núi có ngự lâm quân trấn thủ, nên đây là nơi rèn luyện tốt nhất. Có thể căn cứ theo thực lực của mình chọn ngọn núi khác nhau để rèn luyện.
Chiến đội của Tiêu Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên không dừng lại ở ba ngọn núi đầu, tiến vào ngọn núi thứ bốn. Ba chiến đội khác tổ thành từ mười gia tộc cũng đi vào ngọn núi thứ bốn.
Còn chiến đội phối hợp nam nữ khác thì chậm chạp đi trong ba ngọn núi đâu, săn bắt một số Huyền thú cấp thấp hoặc là đùa giỡn, tán tỉnh.
Tiêu Lãng vốn không có hứng thú với đại tái đi săn, cũng không muốn tranh cao thấp, giành đứng đầu với đám Tiêu Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên.
Nhưng vừa vào núi thì Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu hưng phấn thúc ngựa chạy nhanh, liên tục giục bọn họ. Trà Mộc có vẻ muốn tranh cao thấp với mấy chiến đội kia, Tiêu Lãng bất đắc dĩ cùng Tiểu Đao lao nhanh theo ba người.
Một đường chạy nhanh đi vào núi thứ bốn.
Đi vào núi thứ bốn không lâu thì đoàn người thấy một cái xác bạch hổ mấy trăm cân.
Đông Phương Hồng Đậu sốt ruột thúc giục Tiêu Lãng chậm rì rì theo sau:
- Huyền thú đỉnh tam giai Bạch Đồng Hồ? Mau lên, Tiêu Lãng tiểu đệ đệ, bọn họ nhanh chân đến trước rồi, còn chậm chạp nữa là chúng ta sẽ thua!
- Đừng gấp, còn có ba ngày, đi.
Tiêu Lãng không biết nên nói cái gì, ánh mắt dời khỏi đôi chân dài thẳng tắp của Đông Phương Mạc Nhiên đặt trên bàn đạp ở bụng ngựa. Tiêu Lãng trầm giọng quát, Tiểu Bạch tăng tốc, mọi người lao nhanh vào sâu trong ngọn núi thứ bốn.
Một đường chạy nhanh, đoàn người thấy xác Huyền thú trải đầy.
Xem ra chiến đội của đám Tiêu Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên đặt quyết tâm tát mặt Tiêu Lãng, Vân Tử Sam. Mới nửa canh giờ, mọi người không thấy một con Huyền thú còn sống, có mấy chục cái xác Huyền thú. Sáu chiến đội đi đầu định làm thịt hết Huyền thú trong ngọn núi thứ bốn, khiến đám người Tiêu Lãng không được một điểm nào.
Sáu chiến đội vô hình tuyên chiến với chiến đội Tiêu Lãng.
Vân Tử Sam hơi biến sắc mặt. Vốn Vân Tử Sam giống như Tiêu Lãng không quá quan tâm, bây giờ đối mặt mấy chiến đội vô hình khiêu khích kích thích kiêu ngạo trong xương nàng. Vân Tử Sam không nói chuyện, chỉ nhíu mày nhìn Tiêu Lãng.
Khóe môi Tiêu Lãng cong lên, khuôn mặt biến đầy yêu khí. Vân Tử Sam, Đông Phương Mạc Nhiên nhìn ngơ ngẩn. Trà Mộc ngạc nhiên.
Tiêu Lãng trầm ngâm một lúc, dứt khoát nói:
- Đi núi thứ năm!
Mắt Vân Tử Sam, Đông Phương Mạc Nhiên sáng lên.
Trà Mộc ngừng một lúc, cắn răng nói: Nguồn tại http://Trà Truyện
- Đi!
Tiểu Đao luôn theo Tiêu Lãng sai đâu đánh đó, mọi người không có ý kiến gì, năm người cưỡi tọa kỵ xông vào núi thứ năm.
Núi thứ bốn và năm là ranh giới. Trước kia đám đệ tử hoàng gia Chiến Tướng cảnh ít khi chạy vào núi thứ năm, vì bên trong rất có thể xuất hiện Huyền thú, đỉnh tứ giai, đó thường là nơi cho võ giả Chiến Suất cảnh rèn luyện.
Sáu chiến đội của Tiêu Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên chắc chắn điên cuồng săn Huyền thú trong núi thứ bốn. Nếu đám Tiêu Lãng theo sau đít bọn họ, may mắn thì gặp vài con Huyền thú nhưng cuối cùng thua chắc. Dù sao sáu chiến đội của Tiêu Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên chiếm tiên cơ, mỗi chiến đội đều có Thần Hồn Chiến Sĩ, thực lực không kém hơn đám Tiêu Lãng hay thậm chí càng cao.
Muốn thắng thì chỉ có nước đi núi thứ năm.
Tiêu Lãng không muốn tranh đấu với sáu chiến đội của Tiêu Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên, nếu chỉ có hắn và Tiểu Đao thì chắc chắn sẽ ở trong ba ngọn núi đầu giết vài con Huyền thú cấp thấp, sau đó nhóm lửa nướng thịt ăn, du sơn ngoạn thủy.
Bây giờ có thêm Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam thì không chỉ là việc riêng của Tiêu Lãng. Tát mặt hắn không sao, nếu bởi vì Tiêu Lãng khiến toàn chiến đội mất mặt thì quá tệ. Tiêu Lãng là đội trưởng của chiến đội nhất định phải gánh vác trách nhiệm này, dẫn dắt đội viên giành chiến thắng.
Đoàn người chạy nhanh hai canh giờ, núi thứ năm ở trong tầm mắt.
Tiêu Lãng ngoái đầu lại, cười lạnh lùng:
- Săn giết Huyền thú? Không phải thực lực cao là được, ngược các ngươi dễ như chơi.