Tiêu Lãng tỏa sáng trong yến hội, danh chấn đế đô, sự việc truyền về Tiêu gia làm Tiêu gia náo động.
Vốn có nhiều tiểu thư, công tử chuẩn bị âm thầm ngáng chân Tiêu Lãng trong Tiêu gia lập tức đánh trống rút lui. Tả Minh đánh gục Tiêu Cuồng, Tiêu Lãng thì đẩy ngã Tả Minh, không cần nghi ngờ thực lực của hắn. Đệ nhất công tử của Tiêu gia không là đối thủ của bọn họ thì ai dám đi tìm ngược?
Mặc dù như vậy, đa số đệ tử Tiêu gia rất bài xích thiếu gia lọ lem Tiêu Lãng, đặc biệt là mạch Tiêu Bất Hoặc. Tiêu Cuồng mất mặt trên yến hội, Tiêu Lãng lại danh chấn đế đô, bọn họ không đố kị mới là hạ. Ngày hôm sau, hoàng đế Vân Phi Dương phái sứ giả ban thưởng hậu hĩnh cho Tiêu Lãng càng làm vô số người đố kị nghiến răng
Đương nhiên, Tiêu gia cũng có một số người bắt đầu chấp nhận thiếu gia lọ lem này. Ví dụ như Tiêu Phù Đồ đại biểu Tiêu gia lập thành viên. Thế lực của Tiêu Thanh Đế còn đó, tư chất như Tiêu Lãng chỉ chờ hắn thức tỉnh thần hồn có thể một bước lên trời. Quan trọng nhất là lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử tồn tại. Chỉ cần lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử sống mười, hai mươi năm thì gia chủ đời tiếp theo là ai còn chưa quyết định.
Tiêu Lãng không quá để ý, suốt ngày ở trong Thanh Y các, không bước ra cửa một bước. Mấy ngày sau yến hội trừ hôm hoàng đế hạ chỉ phong thưởng ra, Tiêu Lãng không lộ mặt trong Tiêu gia nữa.
Hậu viện Thanh Y các, hai bóng người một lớn một nhỏ không ngừng lắc lư trên mấy trăm cây cột mai hoa cao thấp khác nhau. Làm người ta khó tin là hai người còn vác một tảng đá to nặng mấy ngàn cân.
Trong góc sân có một con lừa nhỏ gầy nhàn nhã đi loanh quanh trên bãi cỏ, bên cạnh là cái ổ Tiêu Lãng làm cho nó. Tiểu Bạch rất vừa lòng nhà mới, quan trọng nhất là có thể ở chung với Tiêu Lãng, nó cảm thấy rất thoải mái.
- Grao!
Tiểu Đao bỗng ném tảng đá sang bên, nhảy xuống dưới. Đá và thân thể Tiểu Đao cùng rơi xuống phát ra hai tiếng trầm đục.
- Ca, ta không được, ngươi tiếp tục luyện đi!
Tiểu Đao mặc quần dài màu đen, thân trần vạm vỡ, vóc dáng cao to, cơ bắp cục cục làm người ta thấy áp lực. Mặt Tiểu Đao đẫm mồ hôi, cười khờ ngồi dưới đất, nhếch môi nhìn Tiêu Lãng, nghỉ ngơi.
Tiêu Lãng ở bên trên không chậm lại, tiếp tục vác đá chạy nhanh, không đáp lời. Tiêu Lãng cũng mặc quần dào màu đen, cơ bắp không to bự như Tiểu Đao nhưng rất cân xứng, có loại mỹ cảm cơ học như đao khắc, cộng với các vết sẹo giao nhau trên thân thể như bức tranh bí ẩn, trànm ngập sức hút quái dị.
Mặt trời lên cao, nhiệt độ không khí trong hậu viện nóng bức. Tiêu Lãng tuôn mồ hôi như mưa nhưng không ngừng lại, mắt cực kỳ nghiêm túc. Tiêu Lãng biết muốn có thực lực càng mạnh hơn thì phải cố gắng hơn người khác gấp trăm lần. Tư chất tốt chính là thiên tài, nếu không cố gắng thì thiên tài vĩnh viễn không có cơ hội biến thành cường giả.
Rạo rạo rạo!
Có tiếng bước chân hấp dẫn Tiểu Đao chú ý. Tiêu Lãng như không nghe thấy, tiếp tục tu luyện.
Người đến chính là lão quản gia Thiền lão, rất có lễ độ khom người với Tiêu Lãng, Tiểu Đao.
Thiền lão mỉm cười nói:
- Chào Lãng thiếu gia, Đao thiếu gia. Lãng thiếu gia, người mà ngươi mời vừa đến, đang ở ngoài Thanh Y các.
- Người ta mời?
Tiêu Lãng không đứng lại, nghi hoặc hỏi. Tuy Tiêu Lãng chạy nhanh trên cọc hoa mai nhưng nói chuyện vững vàng, không có vẻ hụt hơi.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiêu Lãng chợt khựng lại ném tảng đá to sang bên cạnh, nhảy xuống đất.
Tiêu Lãng vẻ mặt hưng phấn hỏi:
- Có phải là Thiên Tầm đã đến?
Thiền lão cười tủm tỉm gật đầu. Tiêu Lãng lập tức chạy tới cửa sân, khi thấy một võ giả tai trái đeo khuyên, cười tủm tỉm thì mặt cũng nở nụ cười.
Tiêu Lãng hét to:
- Thiên Tầm đại ca!
Thiên Tầm nghe câu 'Thiên Tầm đại ca' quen thuộc thì hốc mắt ươn ướt, vội vàng cúi đầu, quỳ một gối che giấu nỗi lòng kích động.
- Thuộc hạ Thiên Tầm bái kiến công tử!
Thiên Tầm đã không nhìn lầm người, tuy Tiêu Lãng trở thành thiếu gia của Tiêu gia nhưng vẫn đối xử với gã như ban đầu.
Tiêu Lãng bước nhanh tới trước, đôi tay bắt lấy Thiên Tầm mạnh nâng lên.
Tiêu Lãng trừng Thiên Tầm, trách nói:
- Thiên Tầm đại ca, ta đã từng nói là bất cứ lúc nào ngươi cũng là đại ca của Tiêu Lãng. Ở hang không đáy nếu không có ngươi thì có lẽ ta không ra được.
Hốc mắt Thiên Tầm không còn nước, vẻ mặt cảm kích rõ rệt.
Thiên Tầm nghẹn ngào nói:
- Lãng thiếu gia nói quá lời, cho dù không có Thiên Tầm thì ngươi vẫn có thể bình an đi ra. Nếu không phải tại Thiên Tầm bảo hộ không chu toàn thì ngươi sẽ không gặp nạn. Công tử khiến Bát gia không trách phạt thuộc hạ, Thiên Tầm đã vô cùng cảm kích, giờ phút này ngươi còn như vậy...
Tiêu Lãng xua tay nói:
- Đừng, đừng nói nữa.
Tiêu Lãng hiểu tâm tình của Thiên Tầm, quay đầu nói với Thiền lão:
- Thiền lão, trong gia tộc có vị trí nào sắp xếp cho Thiên Tầm không? Tốt nhất là có thể thường xuyên gặp mặt. Ở Tiêu gia ta không có bằng hữu nào, Thiên Tầm đại ca đi vào đây thì ta cũng có người nói chuyện.
Thiền lão trầm ngâm một lúc sau nói:
- Thiên Tầm là Chiến Suất cảnh cao giai, thực lực hơi thấp nhưng thần hồn là loại tôtcs độ. Vầy đi, ta báo cáo gia chủ sắp xếp làm đội trưởng đội hộ vệ, lại xin một ít đan dược, một, hai bộ bí tịch cao giai loại tốc độ tăng thực lực cảnh giới cho hắn.
Thiên Tầm mừng rỡ, vội vàng quỳ một gối cảm ơn:
- Đa tạ công tử, đa tạ Thiền lão!
Thiên Tầm kẹt ở Chiến Suất cảnh đã hai năm, bây giờ có đan dược của Tiêu gia trợ giúp thì chắc chắn có thể lên đến Chiến Tôn cảnh, giờ còn được ban cho bí tịch cao giai tăng tốc độ. Quan trọng nhất là Thiên Tầm được trở thành đội trưởng đội hộ vệ Tiêu Lãng. Địa vị của Tiêu Lãng vững vàng tăng trong gia tộc, Thiên Tầm trở thành đội trưởng đội hộ vệ tốt hơn tại Dược Vương thành gấp trăm lần.
Tiêu Lãng rất vừa lòng, nhếch miệng cười nói:
- Vậy thì tốt. Thiên Tầm đi với Thiền lão trước đi, sau này ngươi ở Thanh Y các, ta sẽ nói với Cô Cô.
Thiền lão mang Thiên Tầm vẻ mặt kích động đi sắp xếp công việc. Tiêu Lãng tâm tình tốt trở về hậu viện Thanh Y các. Sức quan sát của Tiêu Lãng rất nhạy bén, tuy Thiên Tầm có tâm trạng nương nhờ hắn trèo cao nhưng hôm đó gặp Thành chủ của Hỏa Phượng thành, hành động gnang nhiên chịu chết của gã đánh động lòng Tiêu Lãng. Tiêu Lãng là người cảm tính, người nào thật lòng chân thành tốt với hắn thì Tiêu Lãng sẽ trả lại gấp trăm lần.
Tiêu Lãng quay về hậu viện, Tiểu Đao đã nghỉ ngơi xong, hai người tiếp tục tu luyện. mặt trời nóng bức treo trên cao, hai người không ngại cực khổ luyện tập như điên, sự cố chấp liều mạng.
Mãi khi hoàng hôn đầy trời hai người mới ngừng tu luyện, vào nhà tắm rửa. Tiêu Lãng, Tiểu Đao ngồi trong cái thùng gỗ siêu lớn.
Thùng gỗ bốc khói, có nhiều dược thảo, mấy thứ này do Thiền lão sai người sắp xếp. Nghe nói lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử đặc biệt dặn, toàn là dược thảo cao cấp nhất.
Tiêu Lãng đoán đại khái mỗi lần hắn và Tiểu Đao ngâm dược thảo tốn bao nhiêu tiền, nhà nghèo có thể ăn no một năm. Tiêu Lãng biết những dược thảo hắn không hiểu này có tác dụng rất kỳ diệu, ít nhất sau khi về Tiêu gia ngâm khoảng mười ngày thì hắn, Tiểu Đao tu luyện Huyền khí tăng tốc độ nhiều, xương cốt càng thêm khỏe mạnh. Nguồn tại http://Trà Truyện
Tại sao bình thường tư chất của võ giả hàn môn, võ giả thế gia cách biệt lớn đến vậy? Trừ gien di truyền từ phụ mẫu ra, những dược thảo này chính là chênh lệch, còn có đan dược, bí kỹ vân vân. Nếu từ nhỏ Tiêu Lãng ở trong Tiêu gia thì chắc tư chất càng nghịch thiên, đương nhiên hắn sẽ không có ý thức, bản năng chiến đấu biến thái như vậy.
Ngâm một canh giờ xong Tiêu Lãng, Tiểu Đao cùng đứng dậy, mặc y phục đàng hoàng đi vào đại sảnh. Cô Cô đã chờ bên bàn ăn, mỉm cười đợi hai người đến cùng nhau dùng cơm.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao thân thiết đồng thanh kêu lên:
- Cô Cô!
Họ nở nụ cười ôn hòa, hạnh phúc bình an.
Cô Cô lạnh nhạt gật đầu, nói:
- Ăn cơm đi.
Như thường lệ, Cô Cô gắp đồ ăn cho Tiêu Lãng, một lát sau thản nhiên nói:
- Ba ngày sau bệ hạ tổ chức đại tái đi săn, hôm đó ngươi và Tiểu Đao đi chơi đi.