Yêu Giả Vi Vương

Chương 63: Thịnh yến ở hoàng cung

Thịnh yến ở hoàng cung?

Nếu một tháng trước có người nói cho Tiêu Lãng một ngày nào đó hắn sẽ quang minh chính đại đi vào hoàng cung thì hắn sẽ tát kẻ đó một cái, hỏi người ta có bị khủng không? Thần Hồn đại lục, ba vương triều!

Chiến Vương triều phương đông, Huyết Vương triều phương bắc, võ Vương triều phương tây.

Ba vương triều này đã truyền thừa hơn một ngàn năm. Ngàn năm qua ba vương triều luôn muốn huỷ diệt đối phương, nhất thống Thần Hồn đại lục nhưng không ai thành công. Vương triều có hoàng thất, ví dụ như Chiến Vương triều là vân gia. Trên danh nghĩa hoàng thất là người thống trị vương triều. Vân gia thống trị lãnh thổ Chiến Vương triều bao la có được mấy trăm thành, vài chục vạn trấn nhỏ, mấy trăm vạn thôn trang, vài ức nhân khẩu đã hơn một ngàn năm.

Hơn một ngàn năm qua uy nghi hoàng thân đã đâm sâu vào linh hồn con dân Chiến Vương triều. Tòa cung điện cao ngất ở trung tâm đế đô trở thành nơi mọi người ngước nhìn.

Từ nhỏ Tiêu Lãng luôn cho rằng hắn là đệ tử nhà nghèo, không ngờ có một ngày được đi vào tòa cung điện kia, tham gia yến hội, hoàng đế sẽ đích thân xuất hiện.

Tiêu Lãng được thị nữ của Tiêu gia trang điểm cực kỳ hoa lệ, y phục làm bằng tơ lụa đắt tiền, chải tóc thẳng mượt. Tiêu Lãng ngồi trên xe ngựa xa hoa đi theo lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử, gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long, và hai đường huynh, đường đệ chưa từng thấy mặt, vô số hộ vệ quay quanh đi hướng đế đô. nguồn Trà Truyện

Người đẹp nhờ lụa, lúa tốt nhờ phân.

Nhưng Tiêu Lãng mặc áo gấm hoa lệ vào vẫn không thay đổi tính chất. Khi xe ngựa dừng lại, Tiêu Lãng bước xuống xe ngựa đứng chung với hai nhi tử của gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long, hắn như lá cây làm nền cho hoa.

Gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long mang theo hai nhi tử xuất sắc nhất của mình đến dự tiệc, thiên tài tuyệt thế của Tiêu gia, Tiêu Cuồng, Tiêu Dã.

Tiêu Cuồng là con thứ ba của gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long, năm ngoái thức tỉnh thần hồn, thiên giai. Thiếu niên hai mươi tuổi, thực lực đã đạt đến Chiến Tướng cảnh cao giai, ở trong Chiến Vương triều thuộc về thiên tài tuyệt đỉnh.

Tiêu Dã là con thứ tám của gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long, không thể không nói gã như hùng như hổ, đã cưới mười ba thê thiếp, có chín nhi tử, hơn mười nữ nhi. Đồn là lại có một đôi tỷ muội song sinh sắp đứng hàn mười bốn, mười lăm.

Sinh nhiều mới tốt!

Nay Tiêu Dã mới mười sáu tuổi đã là Chiến Sư cảnh trung giai, tư chất trăm năm khó gặp trong Chiến Vương triều, đây cũng là một người duy nhất có tư chất lấn át Tiêu Lãng, tuổi nhỏ đã danh chất Chiến Vương triều, thiewne tài tuyệt thế.

Hôm nay gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long mang theo Tiêu Cuồng, Tiêu Dã đi dự tiệc, hiển nhiên hai nhi tử này rất được gã yêu thích, muốn mang đi khoe.

Tiêu Lãng xuất hiện, Tiêu Cuồng, Tiêu Dã có hai phản ứng khác nhau. Tên của Tiêu Cuồng có chữ cuồng nhưng vẻ mặt ôn hòa cười tủm tỉm, chủ động ôm quyền hành lễ.

Tiêu Cuồng kêu lên:

- Chào Tiêu Lãng đường đệ.

Tiêu Dã ngẩng đầu nhìn trời, làm như không thấy Tiêu Lãng. Gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long liếc một cái, Tiêu Dã hừ lạnh gật đầu với Tiêu Lãng xem như chào hỏi.

- Chào đường ca, đường đệ.

Tiêu Lãng trở thành cây làm nền không lộ vẻ mặt lúng túng, mỉm cười chắp tay hành lễ với Tiêu Cuồng sau đó không nói gì, cẩn thận đánh giá cung điện trước mắt.

Xe ngựa đã vào trong hoàng cung, Tiêu Lãng ngồi trên xe lần đầu tiên đi ra ngoài, không dám nhìn lén phong ảnh. Giờ phút này, nơi bọn họ đứng đã là trong hoàng cung, trước cửa lớn một tòa cung điện.

Cung điện rất đẹp, thậm chí có thể nói là xa hoa. Cẩm thạch màu đen lộ ra uy nghiêm nhè nhẹ khiến người túc mục. Thật nhiều hộ vệ đứng trước cửa, mặt nghiêm nghị, có vẻ rất cường đại.

- Bái kiến quốc sư, bái kiến đại tướng quân vương!

Một thống lĩnh đứng ngoài cung điện dẫn dắt, toàn bộ hộ vệ quỳ một gối, ánh mắt nhìn lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử nóng rực, sùng bái.

Hôm nay lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử vẫn mặc áo đen, thân thể thấp lùn gầy gò, tóc bạc phơ nhưng da mặt như nam nhân trung niên.

Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử gật đầu, nói:

- Đứng lên đi.

- Tiêu Lãng!

Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử bỗng quay đầu vẫy tay với Tiêu Lãng, mỉm cười nói:

- Đến đây, cùng ta đi vào.

Ánh mắt Tiêu Lãng đầy kinh ngạc, liếc nhanh ba phụ tử gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long. Không ngoài dự đoán của Tiêu Lãng, mắt gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long lóe tia tức giận. Mắt Tiêu Cuồng thoáng qua ghen tỵ. Tiêu Dã thì tức ra mặt.

Yến hội hôm nay rất long trọng, là Chiến Vương triều cố ý tổ chức mừng Tiêu Bất Tử an toàn trở về, đại gia tộc trong đế đô có tư cách đều sẽ đến. Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử là nhân vật tiêu điểm hôm nay, giờ lão muốn Tiêu Lãng đứng cạnh mình mà không phải Tiêu Thanh Long hay Tiêu Cuồng, Tiêu Dã?

Thấy ánh mắt không cho từ chối của lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử, Tiêu Lãng sờ mũi đi tới. Bản thân Tiêu Lãng không thích loại yến hội này, không thích trở thành tiêu điểm của mọi người. Nhưng lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử tỏ rõ muốn kéo hắn, sao Tiêu Lãng có thể từ chối lòng tốt của gia gia?

Tiêu Lãng thầm quyết định lát nữa phải điệu thấp, ở Tiêu gia liên tục gặp rắc rối, chưa tìm hiểu rõ Thần Hồn đại lục tím trong người. Hơn nữa chim đầu đàn luôn không có kết cuộc tốt, cây to đón gió lớn!

Tiêu Lãng theo lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử sải bước đi vào. Gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long đi ở vị trí thứ hai, Tiêu Cuồng, Tiêu Dã đi sau cùng.

Kim bích huy hoàng!

Đây là ấn tượng đầu tiên của Tiêu Lãng với bên trong cung điện.

Thật nhiều người, nhiều cường giả, nhiều mỹ nữ.

Đây là cảm thán thứ hai trong lòng Tiêu Lãng. Cung điện rất rộng, bên trên cùng là ngai vàng màu tím vàng, giờ ngia vàng trống rỗng, vua Chiến Vương triều chưa xuất hiện.

Hai bên bày bàn gỗ màu đen thành hàng dài, mặt trên đầy đủ sơn trân hải vị. Trừ hai vị trí trên cùng không có người, còn lại hơn mười cái bàn đều ngồi đầy người. Sau cái bàn có mấy chục thanh niên, thiếu nữ cung kính khoanh chân ngồi.

Chính giữa đại điện, một đám cung nữ đang nhảy múa, tiếng nhạc réo rắc du dương. Hai bên mỗi chiếc bàn có hai cung nữ đứng hầu. Dù là cung nữ khiêu vũ hay cung nữ đứng hầu đều tuyệt sắc. Tiêu Lãng có thấy vài thiếu nữ xinh đẹp trong các tiểu thư gia tộc, sắc đẹp hơn xa Bộ Tiểu Man nhiều.

Đây chính là nhà giàu trong đế đô?

Tiêu Lãng thầm giật mình, hắn ở trong đại điện cảm giác ít nhất hơn mười cường giả thực lực đạt tới mức Tiêu Phù Đồ. Trên chiếc bàn thứ hai bên trái ngồi một bà già tóc bạc. Lão nhân áo trắng ngồi đối diện bà già tóc bạc có khí thế không thua lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử.

Đây là bản năng đúc kết từ nhiều lần đi giữa sinh tử của Tiêu Lãng, lực phán đoán khủng bố làm Tiêu Thanh Y thầm kinh thán.

- Bái kiến Tiêu quốc sư, chúc mừng Tiêu quốc sư thành công bài trừ phong ấn ở Long Hổ sơn, vinh diệu trở về.

Trừ hai chiếc bàn hàng thứ hai có bà già tóc bạc, lão nhân áo trắng ngồi, những người khác cùng quỳ một gối, đồng thanh chúc mừng.

Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử vẻ mặt hờ hững, định phất tay khiến bọn họ miễn lễ thì bà già tóc bạc ngồi ở trên cùng chợt lên tiếng:

- Tiêu Bất Tử quả nhiên là lão bất tử. Hai mươi năm trước ta đã đặt linh vị cho ngươi, không ngờ ngươi còn sống bò ra? Nhưng... Ta thấy khí sắc của ngươi chắc không sống được bao lâu, vậy thì không cần lấy bài vị xuống.

Trên yến hội chúc mừng lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử sống sót trở về lại có người nguỳen rủa lão chết?

Giọng bà già tóc bạc sắc nhọn, lời nói cực kỳ chói tai. Mọi người trong đại điện vẻ mặt lúng túng, cười khổ. Gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long, Tiêu Cuồng, Tiêu Dã biến sắc mặt, trợn mắt, không thèm che giấu sát ý.

Tiêu Lãng con ngươi co rút, nhìn chằm chằm bà già tóc bạc, phát ra sát khí như con sư tử tức giận nhe nanh.

Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử lạnh nhạt vẫy tay khiến đám người gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long đừng xúc động. Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử không nhìn bà già tóc bạc mà xem Tiêu Lãng.

Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử cực kỳ nghiêm túc dặn dò:

- Lãng nhi, ngươi nhớ kỹ cho ta, sau này tuyệt đối đừng đụng vào nữ nhân Tả gia. Năm xưa gia gia say rượu loạn tính đè một bà điên Tả gia bọn họ, bị họ ghi hận cả đời.