Thành chủ của Hỏa Phượng thành nhìn Tiêu Phù Đồ sát khí ngập trời chậm rãi đi tới, bắt đầu cuống quýt.
Thành chủ của Hỏa Phượng thành và Tiêu Phù Đồ cùng là Chiến Hoàng cảnh, hai người là thiên giai thần hồn, nhưng Tiêu Phù Đồ nổi tiếng hung dữ, là danh tiếng giết ra từ núi thây biển máu. Thành chủ của Hỏa Phượng thành tự nhận là cường giả đệ nhất mười thành tây bộ, thật ra lão biết danh tiếng toàn do thổi phồng mà ra.
Quan trọng nhất là sau lưng Tiêu Phù Đồ có vật khổng lồ, Tiêu gia, siêu cấp thế gia sừng sững gần ngàn năm trong Chiến Vương triều.
Thành chủ của Hỏa Phượng thành cho rằng lão dù gì là vua không ngai tây bộ do Chiến Vương triều sắc phong, có nhiều giao tình với ba đại gia tộc còn lại. Cho dù Tiêu gia có bá đạo đến đâu cũng không đến nỗi ở trước mặt con dân toàn thành đại khai sát giới đi!
Tuy bốn đại gia tộc là người thống tị ngầm Chiến Vương triều, thế lực gia tộc rải rác nguyên vương triều nhưng dù gì phải chú ý danh tiếng, nếu dẫn đến công phẫn cùng nhau tấn công thì không tốt.
Thế nhưng...
Thành chủ của Hỏa Phượng thành không biết một điều, nếu là bình thường thì Tiêu Phù Đồ sẽ không ngang ngược bá đạo như vậy. Tình huống lần này hoàn toàn khác, bởi vì... Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử trước khi đi đã ra lệnh là chỉ cần có người mưu hại tôn tử của lão thì sẽ giết cả nhà kẻ đó.
Tiêu Phù Đồ lạnh lùng quát:
- Một lần cuối cùng, những người không liên quan hãy cút đi, nếu không thì giết không tha!
Thanh âm không lớn vang bên tai mọi người. Trên quảng trường ngoài thành, võ giả trực thuộc Hỏa gia không có bao nhiêu, chỉ cần trăm người, còn lại mấy trăm người là thành viên đại gia tộc trong Hỏa Phượng thành hoặc là gia tộc dựa Hỏa gia.
- Xin lỗi, Hỏa Phượng thành chủ!
Trước sát khí của mấy chục Huyết Vệ của Tiêu gia cùng với Tiêu Phù Đồ, trước hung danh to lớn của Tiêu gia, mấy gia tộc lập tức rút lui. Thần tiên đánh nhau, người thường như họ không chơi nổi. Đặc biệt thần tiên đẳng cấp như Tiêu gia, bọn họ không có cả can đảm đối kháng.
- Xin lỗi!
Đã có người đi đầu, các gia tộc còn lại im lặng nhanh chóng rời đi. Tuy những người có mặt nếu hợp sức lại thì thực lực mạnh hơn Tiêu Phù Đồ, mấy chục Huyết Vệ của Tiêu gia. Nhưng lùi một vạn bước nói, ngươi có thể xử lý mấy chục người này, tiếp theo đối mặt là lửa giận của Tiêu gia, kết cuộc không chết không ngừng.
- Các ngươi...
Thành chủ của Hỏa Phượng thành nhìn trong chớp mắt cường giả các gia tộc đi không còn một bóng người, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Thành chủ của Hỏa Phượng thành liếc sau lưng, thấy có vài người trong gia tộc mắt chớp lóe, dường như manh nha ý định thụt lùi. Mắt Thành chủ của Hỏa Phượng thành tối sầm lại, người lảo đảo suýt té.
Tiêu Phù Đồ không quan tâm nhiều, trầm giọng quát:
- Giết!
Tiêu Phù Đồ dẫn đầu vọt tới trước, sát khí phô thiên cái địa rít gào lao tới, bao phủ những người trước mặt.
- Giết!
- Giết!
- Giết!
Huyết Vệ của Tiêu gia đứng trên mấy chục con Song Dực Tà Long liên tục quát to ba tiếng, mỗi pjhun ra một chữ giết là khí thế tăng một phần. Khi Huyết Vệ của Tiêu gia nói xong câu cuối, trên bầu trời tràn ngập sát khí, nặng nề như ban đêm trước rạng sáng.
Thành chủ của Hỏa Phượng thành cắn răng quát to:
- Tiêu Phù Đồ, lên đây đấu đi, ta muốn nhìn xem ngươi có hung mãnh như lời đồn không!
Thành chủ của Hỏa Phượng thành đã không có đường lui, sau lưng là Hỏa Phượng thành. Nếu Thành chủ của Hỏa Phượng thành không chiến đấu thì Hỏa gia sẽ thành tro bụi, con đường duy nhất của lão là đánh chết Tiêu Phù Đồ sau đó dẫn người Hỏa gia chạy trốn, rời khỏi Chiến Vương triều.
Quyết tâm tử chiến đến cùng khiến khí thế của Thành chủ của Hỏa Phượng thành tăng vọt, người bốc cháy ngọn lửa, đôi cánh to sau lưng vỗ đập, lão bay lên trời cao. Khí thế cuồng bá cho người cảm giác Thành chủ của Hỏa Phượng thành là thần lửa.
Tiêu Phù Đồ không nói nhảm, quát to:
- Thần hồn phụ thể!
Hắc long trên đầu Tiêu Phù Đồ hóa thành ảo ảnh lao nhanh tới gần gã, chui vào thân thể. Ngoài người Tiêu Phù Đồ xuất hiện ngọn lửa đen, gã như đạn pháo bắn hướng Thành chủ của Hỏa Phượng thành.
Vô cố cặp mắt nhìn chằm chằm hai bóng người một đỏ một đen. Người Hỏa gia, người Hỏa Phượng thành nhìn xem Thành chủ của Hỏa Phượng thành có thể đánh ngang tay với Tiêu Phù Đồ rồi mới đàm phán gì đó. Nhóm Tiêu Lãng muốn xem Tiêu Phù Đồ có mạnh mẽ dũng mãnh giống như tin đồn không?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ngọn lửa đỏ và đen va nhau lại tách ra nhanh như chớp, sau đó tiếp tục dây dưa, để lại từng vệt tàn ảnh giữa không trung, cùng với tiếng nổ chấn động thiên địa. Kình phòng mạnh mẽ rít gào nổi lên bốn phía, thổi y phục mọi người bay phần phật, mặt đau nhức.
Trong chớp mắt hai người đã giao chiến vô số hiệp, chỉ có số ít trong đám đông thấy rõ động tác của hai người. Những người còn lại nhìn hoa cả mắt, ớn lạnh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiêu Phù Đồ phóng Huyền khí ra ngoài, Thành chủ của Hỏa Phượng thành dễ dàng né tránh. Huyền khí mạnh mẽ đánh vào một ngọn núi bên trái. Đất đá rơi, cây cối ngã ngửa, bụi đất bay đầy.
- Tốc độ này, lực lượng này có bao nhiêu hổ đây?
Tiêu Lãng vuốt mũi, mắt tràn ngập cuồng nhiệt. Chiến đấu như vậy mới là cường giả đánh nhau, tùy tiện một đấm có thể đập nát đá núi, nhẹ nhàng múa là gió mây thay đổi.
Tiêu Thanh Y mỉm cười nói:
- Sai rồi, không phải bao nhiêu lực lượng hổ mà là bao nhiêu lực lượng long. Nói chính xác hơn thì Tiêu Phù Đồ có ba trăm lực lượng long. Hỏa Phượng có tối đa là hai trăm bốn mươi lực lượng long. Lãng nhi, chỉ cần ngươi cố gắng tu luyện thì tương lai sau này chưa chắc kém hơn họ.
- Grao!
Trên bầu trời hai cường giả đại chiến, dưới đất Huyết Vệ của Tiêu gia và người Hỏa gia cũng kịch chiến, tình hình nghiêng về một bên.
Trong Hỏa gia người duy nhất hơi mạnh chỉ có mỗi mình Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt, Chiến Tôn cảnh cao giai. Nhưng Huyết Vệ của Tiêu gia toàn là Chiến Tôn cảnh. Quan trọng nhất là trên người Huyết Vệ của Tiêu gia có sát khí gần như thực chất, làm người Hỏa gia chưa đấu đã thua một nửa.
Vài lần đụng độ.
Có mười mấy người Hỏa gia bị chém ngã ra đất. Huyết Vệ của Tiêu gia chém người như chặt dưa hấu, sạch sẽ, gọn gàng. Người Hỏa gia không phải đối mặt một đám võ giả mà là cỗ máy giết chóc. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trên bầu trời Thành chủ của Hỏa Phượng thành bị đánh văng ra vài lần, không trung bao phủ huyết vụ. Lực lượng cách xa làm Thành chủ của Hỏa Phượng thành hiểu rằng tiếp tục cứng chọi chứng với Tiêu Phù Đồ thì cuối cùng lão sẽ chết. Lửa vòng quanh đôi mắt, tràn ngập không cam lòng, độc ác.
Thành chủ của Hỏa Phượng thành ngửa đầu rống to:
- Hỏa Phụng Liêu Nguyên!
Đôi cánh sau lưng Thành chủ của Hỏa Phượng thành biến mất, một con phượng hoàng lửa ngưng tụ, lão phóng ra chiến kỹ thần hồn của mình. Một con phượng hoàng lửa to lớn cỡ mười mấy thước cực nóng cháy, có thể thiêu đốt tất cả bao phủ Tiêu Phù Đồ.
Tiêu Phù Đồ cười lạnh lùng:
- Chỉ mình ngươi có chiến kỹ thần hồn sao? Chờ ngươi phóng chiến kỹ thần hồn đã lâu!
Mặt Tiêu Phù Đồ lộ vẻ tàn khốc, ánh sáng đen ngoài người biến mất. Một con hắc long to lớn rít gào bay ra, đụng vào phượng hoàng lửa.
Tiêu Phù Đồ phóng ra chiến kỹ thần hồn xong không chút ngừng lại, hóa thành tàn ảnh bay một vòng trên bầu trời. Tiêu Phù Đồ chợt tăng tốc độ công kích Thành chủ của Hỏa Phượng thành, một tay trần chợt xuất hiện thanh chủy thủ đen nhánh, mặt trên vờn quanh ánh sáng đen toát ra ma lực hút hồn người.
Thành chủ của Hỏa Phượng thành kinh kêu:
- Làm sao có thể? Ngươi phóng ra chiến kỹ thần hồn mà thân thể không bị ảnh hưởng chút nào?
Ngoài người Thành chủ của Hỏa Phượng thành ngưng tụ chiến giáp Huyền khí, nhanh chóng thụt lùi, vẻ mặt kinh khủng.
Tiêu Phù Đồ nhanh chóng chớp lóe đuổi theo Thành chủ của Hỏa Phượng thành, thanh âm vang trên bầu trời:
- Chuyện người khác không làm được không có nghĩa là Tiêu Phù Đồ ta không thể.
Bên dưới, Tiêu Thanh Y bỗng lên tiếng:
- Hỏa Phượng tiêu rồi, mỗi lần Tiêu Phù Đồ sử dụng Ám Dạ chủy thủ ghĩa là chiến đấu kết thúc.
Tiêu Lãng giật mình, tập trung nhìn Thành chủ của Hỏa Phượng thành. Nhưng tốc độ của Tiêu Phù Đồ quá nhanh, chỉ thấy tàn ảnh chợt lóe, Thành chủ của Hỏa Phượng thành bỗng văng ra ngoài, chiến giáp Huyền khí bao bọc thân thể vỡ nát, ngực có lỗ máu, máu văng tung tóe.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trên bầu trời, phượng hoàng lửa và hắc long va chạm phát ra ánh sáng chói lòa như mặt trời nổ. Kình phong mãnh liệt thổi y phục, tóc mọi người bay phần phật. Tiêu Lãng, Tiểu Đao liên tục thụt lùi. Võ giả chiến đấu bên dưới buộc phải ngừng lại, ổn định thân thể, cùng ngước nhìn lên trời.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Thành chủ của Hỏa Phượng thành nặng nề đập xuống đất, ngực có lỗ thủng to, máu tươi tuôn trào, hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt.
Vương giả tây bộ, Thành chủ của Hỏa Phượng thành đã chết.
Thành chủ của Hỏa Phượng thành chết đi, thần hồn phượng hoàng lửa của lão tan biến trong thiên địa. Con hắc logn hóa thành ảo ảnh bay nhanh nhập vào người Tiêu Phù Đồ.
Tiêu Phù Đồ đứng trên bầu trời, người phát ra hơi thở như băng ngàn năm, tóc đen tung bay, gã tựa như ma thần không thể chiến thắng.
Trong thời gian ngắn ngủi dễ dàng đánh chết đệ nhất cường giả của tây bộ, Tiêu Phù Đồ dùng sự thật bằng máu nói cho mọi người Địa Ngục Sát Thần không phải hư danh.