Hỏa Phượng thành rúng động, bên Dược Vương thành một mảnh bình tĩnh.
Giờ phút này là buổi chiều ngày thứ hai từ khi Tiêu Lãng rơi vào hang không đáy, ánh nắng chiếu xuống, trong Dược Vương thành nhộn nhịp, ngựa xe như nước, vẫn vô cùng phồn hoa.
Trong Tư Đồ phủ có hai vị khách không mời đến. Hai người mặc áo đen, mặt âm trầm đưa một khối lệnh bài cho hộ vệ canh giữ ngoài cửa lớn. Không lâu sau, Tư Đồ Kiêu Hùng hoảng hốt chạy ra đón hai người áo đen đi vào.
Không lâu sau, có hai con ngựa từ Tư Đồ phủ chạy nhanh đi hướng Bộ gia, Liễu gia. Chỉ nửa canh giờ sau, văn sĩ trung niên, gia chủ của Bộ gia, Bộ Kinh Vũ, lão tổ tông của Liễu gia cùng nhau đi đến. Bạn đang xem tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Hai người được Tư Đồ Anh Hùng chờ sẵn trong sân mang vào một gian mật thất. Văn sĩ trung niên, gia chủ của Bộ gia, Bộ Kinh Vũ thấy ngồi trên ghế chính không phải Tư Đồ Kiêu Hùng mà là hai người áo đen, kinh ngạc nhìn Tư Đồ Kiêu Hùng bên cạnh.
- Bộ Kinh Vũ, Liễu thế thúc, mau bái kiến hai vị đại nhân ở Hỏa Phượng thành!
Văn sĩ trung niên, gia chủ của Bộ gia, Bộ Kinh Vũ, lão tổ tông của Liễu gia sớm phát hiện thân thể hai người áo đen phát ra khí thế cường giả mạnh hơn thực lực của lão tổ tông của Liễu gia gấp mấy lần. Nghe nói là người Hỏa Phượng thành, văn sĩ trung niên, gia chủ của Bộ gia, Bộ Kinh Vũ, lão tổ tông của Liễu gia vội vàng hành lễ, dù sao gia tộc như bọn họ kém xa Hỏa Phượng thành.
Một người áo đen kiêu ngạo phất tay, lạnh lùng nói:
- Tiêu Lãng ám toán công tử nhà ta, phó thành chủ cực kỳ tức giận. Vốn chúng ta định trực tiếp bắt giữ người nhà của Tiêu Lãng, không ngờ phát hiện bọn họ được đón vào nơi tên là Yên Vũ sơn trang. Hôm nay mời hai vị gia chủ đến đây là muốn liên hợp ba gia tộc các ngươi cùng đánh vào Yên Vũ sơn trang, sau này Hỏa gia sẽ báo đáp hậu hĩnh.
Giọng điệu người áo đen lạnh lùng, ăn nói trực tiếp, thẳng thừng ý đồ tìm đến. Văn sĩ trung niên, gia chủ của Bộ gia, Bộ Kinh Vũ, lão tổ tông của Liễu gia liếc nhau, mắt sáng lên. Vốn bọn họ định ra tay với Yên Vũ sơn trang, chờ Bát gia dẫn người đi cứu Tiêu Lãng. Không ngờ tiểu tử Tiêu Lãng cuồng vọng chọc vào Hỏa gia ở Hỏa Phượng thành?
Sao văn sĩ trung niên, gia chủ của Bộ gia, Bộ Kinh Vũ, lão tổ tông của Liễu gia chịu bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
Có Hỏa gia chống lưng, búng tay một cái là Yên Vũ sơn trang thành mây khói. Nếu có thể trừ bỏ uy hiếp lớn, lại bán nhân tình cho Hỏa gia, thật là một công đôi việc.
Còn quan hệ của Bộ Tiểu Man, Nhã phu nhân Liễu Nhã với Tiêu Lãng thì trước lợi ích tuyệt đối, gia chủ hai đại gia tộc trực tiếp bỏ qua. Trước ích lợi của gia tộc, đừng nói là hai nữ nhân, dù là toàn bộ nữ nhân trong gia tộc hy sinh cũng chẳng là gì với họ.
Chỉ nửa canh giờ.
Cửa sân ba gia tộc cùng mở ra, sau đó vô số chiến mã chạy như điên hướng cửa tây. Nguyên Dược Vương thành rúng động, cường giả ba gia tộc dốc toàn bộ lực lượng cùng lao tới cửa tây, không cần nói cũng biết mục đích.
Bọn họ muốn diệt Yên Vũ sơn trang, giết Bát gia!
- Tiểu thư, mau đi đi, nếu chậm trễ thì không kịp!
Hậu viện Yên Vũ sơn trang, một đám người quỳ trước Tiêu Thanh Y ngồi trên xe lăn. Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng có sắp đặt thám tử trong thành, ba gia tộc vừa hành động liền có người báo tin về. Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng không thể ngờ lúc này ba gia tộc thế nhưng lửa cháy đổ thêm dầu, liên thủ tiến công Yên Vũ sơn trang. Bọn họ chết không là gì, nếu Tiêu Thanh Y, Tiểu Đao chết theo thì ở trước mặt Bát gia họ có chết vạn lần cũng không thể chuộc tội.
Tiêu Thanh Y bình tĩnh uống trà, vẻ mặt thản nhiên. Tiểu Đao đứng sau lưng Tiêu Thanh Y cười khờ ngốc, dường như không biết thế cục nguy hiểm. Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng, sáu, bảy quản sự trong Yên Vũ sơn trang không ngừng dập đầu kêu cốp cóp.
Tiêu Thanh Y quay đầu lại, bình tĩnh nói:
- Đi làm gì? Chỉ là mấy tên hề.
- Tên hề...
Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng nuốt nước miếng, thầm nghĩ đối với Tiêu gia thì ba gia tộc Dược Vương thành đúng là tên hề. Nhưng đại tiểu thư của ta ơi, tiểu thư không thấy bây giờ là lúc nào sao? Giờ còn bày khí chất làm gì? Lát nữa đại chiến, đao thương không có mắt, tiểu thư ngồi trên xe lăn tiêu sái, cười nhìn mặt trời lặn sau sông núi, mây cuốn gió bay. Các huynh đệ chúng ta chỉ có xác thịt, không đủ đỡ đao trên đầu tiểu thư!
- Tiểu thư, tiểu Ba xin tiểu thư, nếu tiểu thư không đi thì chúng ta chỉ có nước chết để tạ tội!
Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng nhìn Tiêu Thanh Y lạnh nhạt như nước, khóc không ra nước mắt, lấy dao găm gác cổ, mấy người khác cũng bắt chước. Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng chỉ đành hy vọng một chiêu tử gián đã xài một lần vẫn còn hiệu quả.
Ai biết lần này Tiêu Thanh Y không dao động, vẫy tay, lạnh nhạt nói:
- Ta đi rồi thì các ngươi không chết sao? Nếu đều là chết, chết bây giờ hoặc một lát nữa chết thì có gì khác nhau. Nếu các ngươi thấy sống không vui thì tự xử đy.
Tay đám người Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng run lên, suýt cắt cổ thật. Mấy người liếc nhau, sớm nghe nói Thanh Y tiểu thư không chỉ tư sắc tài tình danh chấn Chiến Vương triều, tính cách nổi danh quái đản. Lúc Thanh Y tiểu thư còn trẻ, tại đế đô có nhiều công tử ca đại gia tộc bị nàng tát ngay ven đường, giờ xem ra đúng là mạnh mẽ vô song.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đang lúc đám người Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng không biết làm sao thì bên ngoài động đất nhẹ rung. Đám người Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng biến sắc mặt, bọn họ biến rõ đây là vô số con ngựa chạy chồm khiến mặt đất rung rinh, đám Tư Đồ Kiêu Hùng đến quá nhanh.
Bên ngoài có một hộ vệ Yên Vũ sơn trang hấp tấp xông vào, lớn tiếng báo tin:
- Báo, gần hai trăm cường giả của ba gia tộc đã bao vây sơn trang!
Đi không được!
Mặt Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng lộ sát khí, cùng rút vũ khí ra chuẩn bị liều mạng.
Đám người Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng chưa hành động Tiêu Thanh Y đã lạnh nhạt nói:
- Tiểu Đao, đẩy ta ra ngoài, ta muốn nhìn xem là nhân vật gì dám nhảy nhót trước mặt Tiêu Thanh Y ta.
Tiểu Đao cười khờ ngốc tuân theo đẩy xe lăn ra ngoài. Khi Tiểu Đao bước ra khỏi sân thì biểu tình đột nhiên biến dữ tợn, như cuồng sư ngủ say mở mắt ra.
Yên Vũ sơn trang to lớn không có một khách nhân, sớm bị Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng mời trở về. Cửa Yên Vũ sơn trang đóng chặt, sau cửa có mấy chục võ giả cấp thấp mặc giáp mang đao, mặt không có kinh sợ mà là cuồng ngạo không sợ chết.
- Hí hí!
Hơn hai trăm cường giả của ba gia tộc cưỡi trên con ngựa to lớn bao vây Yên Vũ sơn trang, chiến mã thỉnh thoảng phát ra tiếng hí dài. Toàn bộ võ giả vẻ mặt âm trầm, người vòng quanh Huyền khí, sát khí nhàn nhạt bao phủ Yên Vũ sơn trang.
Tư Đồ Kiêu Hùng cười dài, hào khí ngút trời:
- Ha ha ha ha ha ha! Bát gia, mời đi ra gặp mặt!
Tiếc rằng Tư Đồ Kiêu Hùng không thể che giấu đắc ý trong câu nói.
Yên Vũ sơn trang một mảnh im lặng, mãnh long qua sông, nam nhân thích mặc áo khoác tím không xahcs vò rượu bước nhanh đi ra.
- Nếu còn không ra thì chúng ta đành giết vào, lúc đó ngộ thương bình dân cũng đừng trách Tư Đồ Kiêu Hùng ta không nói đạo nghĩa!
Tư Đồ Kiêu Hùng lại quát to, Yên Vũ sơn trang vẫn tĩnh lặng, cửa không mở. Tư Đồ Kiêu Hùng tức giận giơ lên Huyền khí cao giai, đó là một thanh đại đao chớp lóe ánh sáng vàng.
Tư Đồ Kiêu Hùng rống to ra lệnh:
- Giết!
Két két két két két!
Đúng lúc này, cửa Yên Vũ sơn trang từ từ mở ra, một thiếu niên ngây ngô cóc vóc dáng cao to vạm vỡ làm người thấy áp lực đẩy một nữ nhân đẹp tuyệt trần, áo trắng thắng tuyết ngồi trên xe lăn chậm rãi đi ra.
Tiêu Thanh Y không nhìn Tư Đồ Kiêu Hùng, văn sĩ trung niên, gia chủ của Bộ gia, Bộ Kinh Vũ, lão tổ tông của Liễu gia mà bình tĩnh nhìn hai cường giả Hỏa gia. Mặt Tiêu Thanh Y đầy sát khí như gió rét cắt da, thanh âm lạnh băng vang vọng bên ngoài Yên Vũ sơn trang.
- Người của Hỏa gia? Xem ra Lãng nhi thật sự xảy ra chuyện. Hỏa gia? Tư Đồ gia? Bộ gia? Liễu gia? Tốt, rất tốt! Nếu Lãng nhi nhà ta đã chết thì ta nhất định khiến bốn gia tộc các ngươi... Toàn tộc chôn cùng!