Trong một sân xa hoa trong Hỏa Phượng võ viện, Hỏa Phượng công tử tức giận quát:
- Ta muốn giết hắn, giết hắn, ta muốn hãm hiếp con điếm đó!
Hỏa Phượng công tử túm lấy đồ trên bàn quăng xuống đất, khuôn mặt điển trai dữ tợn vặn vẹo. Bạn đang đọc chuyện tại Trà Truyện
Trong sân có người, mấy thị nữ xinh đẹp vẻ mặt khủng hoảng. Mông Thái Kỳ im lặng đứng một bên. Có một công tử trẻ tuổi vẻ mặt thấp thỏm bất an, chính là Tư Đồ Chiến Thiên.
Hỏa Phượng công tử bỗng nhìn hướng Tư Đồ Chiến Thiên:
- Ngươi nói tạp chủng nhà nghèo đó tên là Tiêu Lãng?
Ánh mắt âm trầm làm Tư Đồ Chiến Thiên càng kinh khủng.
Tư Đồ Chiến Thiên hít một hơi, căng thẳng nói:
- Bẩm công tử, tên của hắn là Tiêu Lãng, tuyệt thế thiên tài thế hệ trẻ của Dược Vương thành chúng ta, mười bảy tuổi đã là Chiến Tướng cảnh, từng giết hai Chiến Tướng cảnh cao giai của gia tộc chúng ta. Tên này cực kỳ cuồng vọng, ỷ vào được Dược Vương thưởng thức, đè ép toàn bộ công tử trong thành chúng ta không thể đứng thẳng sống lưng. Con đàn bà dâm đãng Liễu Nhã là một trong các tình phụ của Tiêu Lãng. Hắn ở trong Dược Vương thành chúng ta có danh hiệu đệ nhất công tử, bình thường hùng hổ, cực kỳ tàn ác, người trong thành giận mà không dám nói gì...
Tư Đồ Chiến Thiên trợn to mắt nói dối, nói có lớp có lan. Lần này Tư Đồ Chiến Thiên mang theo một bao Ma La phấn Tư Đồ Kiêu Hùng cho gã, còn có hai hồ nữ còn trinh, vừa đến Hỏa Phượng võ viện lập tức bắt tay với Hỏa Phượng công tử. Hôm nay Tư Đồ Chiến Thiên cố ý nói xạo Nhã phu nhân Liễu Nhã là người cực kỳ dâm đãng, là nữ thần của toàn bộ nam nhân Dược Vương thành. Hỏa Phượng công tử nghe người nóng hừng hực. Không ngờ phút cuối Mộc Đỉnh Dược Vương đến đúng lúc, Hỏa Phượng công tử mất hết mặt mũi. Giờ phút này, Tư Đồ Chiến Thiên sợ bị Hỏa Phượng công tử giận chó đánh mèo mình nên hết sức nói xấu Tiêu Lãng.
- Đệ nhất công tử?
Quả nhiên Hỏa Phượng công tử bị hấp dẫn chú ý việc liên quan đến Tiêu Lãng. Hỏa Phượng công tử nghĩ tới nỗ tiễn đen, nghĩ đến khuôn mặt bình tĩnh làm lòng gã sợ hãi, mặt gã lại vặn vẹo.
Hỏa Phượng công tử nổi điên hét to với Mông Thái Kỳ:
- Ta muốn giết hắn, giết hắn!
Mông Thái Kỳ giật nảy mình, lập tức khuyên nhủ:
- Công tử, xin đừng xúc động. Dược Vương còn ở trong Hỏa Phượng thành, quân tử báo thù mười năm không muộn.
Hỏa Phượng công tử tức giận lần nữa đập bể một ly rượu đắt tiền. Hỏa Phượng công tử biết chỉ cần Mộc Đỉnh Dược Vương còn ở đây, nếu gã dám rục rịch thì Dược Vương nổi tiếng cổ hủ sẽ bùng nổ. Khi đó đừng nói là Hỏa Phượng công tử, bao gồm phụ thân của gã, Thành chủ của Hỏa Phượng thành cũng sẽ gặp rắc rối to.
Mắt Tư Đồ Chiến Thiên chợt lóe, bỗng âm trầm nói:
- Mông đại nhân nói đúng, nhưng mà... Đúng là thể đụng vào Liễu Nhã, tuy nhiên giết một Tiêu Lãng không quan trọng gì thì dễ, Mộc Đỉnh Dược Vương sẽ không nổi giận.
Mắt Hỏa Phượng công tử sáng rực lên:
- A? Ngươi có cách gì?
- Chẳng phải thi đấu võ viện mười thành tây bộ lần này cử hành ở Tu Di sơn sao?
Tư Đồ Chiến Thiên âm trầm cười, không dám thừa nước đục thả câu, nói thẳng:
- Chẳng phải Tu Di sơn có một cái hang không đáy sao? Ta làm nội ứng khiến Tiêu Lãng tự mình nhảy xuống hang không đáy, vậy thì dù Dược Vương có đoán được cũng không thể tức giận, đúng không?
- A?
Hỏa Phượng công tử, Mông Thái Kỳ liếc nhau, trầm ngâm.
Một lát sau, mắt Hỏa Phượng công tử, Mông Thái Kỳ sáng lên, đồng thanh kêu lên:
- Kế này được!
Hỏa Phượng công tử âm trầm cười, mắt tràn ngập sát ý, hung dữ nói:
- Không phải Tiêu Lãng có tiểu nỗ tiễn sao? Đi Tu Di sơn, ta khiến mọi người mang đi cơ nỗ quân dụng, chỉ cần không để lại dấu vết thì dù Dược Vương biết ta động tay chân lại có thể làm gì? Một tuyệt thế thiên tài sống thì đúng là đáng giá, nếu chết thì không là gì cả. Dù Dược Vương có bao che cỡ nào cũng sẽ không vì một người chết trở mặt với nhà ta đi? Ha ha ha ha ha ha!
Mông Thái Kỳ ở một bên cười nhạt phụ họa:
- Công tử, ta ngẫu nhiên có được một loại dược vật, vô sắc vô vị lại rất là tà môn. Để Tư Đồ Chiến Thiên am thầm bỏ vào người Tiêu Lãng, ta bảo đảm hắn sẽ rất khó chịu, có lẽ không cần các ngươi ra tay thì hắn sẽ chết ngay.
Hỏa Phượng công tử ngửa đầu cuồng cười:
- Ha ha ha ha ha ha! Tiêu Lãng, lần thi đấu này ngươi chết chắc!
Mông Thái Kỳ, Tư Đồ Chiến Thiên liếc nhau, âm trầm cười.
….. …. …. …. …..
Tiêu Lãng vào trong phòng không lâu sau Bộ Tiểu Sát dắt Bộ Tiểu Man quay về phòng mình thì Tiêu Lãng âm thầm đi vào phòng của Thiên Tầm kể lại chuyện vừa xảy ra.
- Cái gì?
Thiên Tầm biến sắc mặt, phát ra khí thế sắc bén.
- Hỏa Phượng công tử muốn giết Lãng huynh đệ? Hắn muốn chết sao?
Mắt Thiên Tầm lạnh băng xoay vài vòng, cực kỳ kiên quyết nói:
- Không được, Hỏa Phượng thành quá nguy hiểm. Lãng huynh đệ lập tức theo ta trở về Dược Vương thành, không tham gia thi đấu!
- Cái này...
Tiêu Lãng vốn chỉ muốn kể cho Thiên Tầm nghe, không ngờ gã có phản ứng lớn như vậy.
Tiêu Lãng thầm cảm động, lắc đầu, nói:
- Không được, ta phải tham gia thi đấu. Thiên đại ca đừng quá lo, có Dược Vương ở thì Hỏa Phượng công tử không dám hành động. Chờ kết thúc thi đấu ta sẽ theo ngươi về Dược Vương thành ngay!
- Lãng huynh đệ, này... Vẫn là quá nguy hiểm, ngươi theo ta trở về đi, mọi chuyện chờ thấy Bát gia rồi tính.
Trước đó Bát gia có dặn là không thể nói thân phận thật của Tiêu Lãng cho hắn biết. Tuy Thiên Tầm có rất nhiều lý do nhưng không cách nào nói ra, gã vốn cho rằng Tiêu Lãng tham gai thi đấu võ viện mười thành tây bộ nho nhỏ, dựa vào tốc độ của gã trừ phi là Ngưu Mãnh đích thân truy sát, nếu không thì Hỏa Phượng thành cực kỳ an toàn. Không ngờ liên tục xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thiên Tầm không muốn ở lại đây nữa. Nếu Tiêu Lãng xảy ra chuyện thì Thiên Tầm có mấy cái đầu cũng không đủ cho Bát gia chém.
Tiêu Lãng tràn đầy tự tin nói:
- Thiên Tầm yên tâm đi, ta nghe nói thi đấu lần này ở Tu Di sơn. Hừ hừ, ở dã ngoại đừng nói là một vài đệ tử, dù là một, hai cường giả Chiến Suất cảnh muốn giết ta cũng khó. Khi đó Thiên Tầm đại ca chờ ta dưới núi, lỡ như có nguy hiểm, ta phát đạn tín hiệu gọi ngươi.
Không ai hiểu núi non hơn Tiêu Lãng, từ nhỏ hắn đã bị Cô Cô ném trong rừng nói, làm bạn với dã thú. Tiêu Lãng vào núi như cá quay về với nước. Ở trong nước không phải ai có thực lực mạnh hơn thì sống.
- Tu Di sơn?
Thiên Tầm bớt lo. Tu Di sơn không lớn, nếu Tiêu Lãng phát tín hiệu thì Thiên Tầm có thể tìm ra hắn trong vòng nửa nén nhanh. Thiên Tầm có thấy biểu hiện của Tiêu Lãng trong Đấu Thú Tràng, biết thiếu niên này có năng lực tính toán khủng bố, bản năng chiến đấu dữ dội cỡ nào.
- Được rồi. Ngươi phải nhớ kỹ. Một khi có nguy hiểm, hoặc làp hát hiện nguy hiểm lập tức phát đạn tín hiệu ngay. Mạng sống của ngươi quan trọng hơn bất cứ ai, nếu ngươi chết thì Bát gia... Sẽ giết ta!
Thiên Tầm lại lấy ra hai đạn tín hiệu đưa cho Tiêu Lãng, vô cùng trịnh trọng dặn dò.
Tiêu Lãng rất cảm động. Tiêu Lãng không lên tiếng, siết chặt tay Thiên Tầm, ra khỏi khách sạn quay về Hỏa Phượng võ viện.
Tiêu Lãng trở lại sân, bên trong yên lặng, mọi người bởi vì sóng gió vừa rồi khiến tinh thần kiệt sức đi ngủ sớm. Tiêu Lãng vuốt mũi đi vào phòng mình.
Tiêu Lãng mới vào cửa chợt khựng lại, con ngươi co rút, khóe môi cong lên, khuôn mặt biến yêu khí.
Trong phòng không đốt đèn. Dưới ánh trăng bạc, một nữ nhân trông như con mèo nhỏ đáng thương ôm chân cuộn người trên giường của Tiêu Lãng. Váy ngắn dán sát người bao bọc thân hình mỹ miều, dưới làn váy lộ ra một nửa chân dài khiến người thèm thuồng. Đôi mắt đen như mun tràn đầy nhu mì, phát ra khí chất mềm yếu, cộng với dáng người ma quỷ, dụ dỗ người phạm tội.
Giọng Nhã phu nhân Liễu Nhã đáng thương vang trong phòng Tiêu Lãng.
- Tiêu Lãng, Nhã nhi rất sợ hãi, tối nay... Ta có thể ngủ ở chỗ này không?