Gần đây Liễu gia, Bộ gia rất yên lặng. Mộc gia không quan tâm những chuyện này. Chỉ cần Mộc Đỉnh Dược Vương còn sống thì Dược Vương thành vĩnh viễn là của Mộc gia, không ai dám chọc Mộc gia. Bởi vì Mộc Đỉnh Dược Vương là một trong hai Dược Vương của Chiến Vương triều, có địa vị cực kỳ đặc biệt trong vương triều. Ai dám đụng vào Mộc Đỉnh Dược Vương sẽ phải gánh chịu lửa giận từ Chiến Vương triều.
Nửa tháng sau, một ngày trước khi đại tái võ viện đến, rốt cuộc có động tĩnh.
Nhưng mà...
Hành động không phải Tư Đồ gia mà là Yên Vũ sơn trang. Yên Vũ sơn trang mở rộng cửa, một trăm con ngựa to màu đen chân trắng to lớn lao nhanh ra, trên lưng ngựa ngồi một trăm cường giả, tất cả khí thế hùng hổ, vẻ mặt hờ hững đi theo Bát gia mặc áo khoác dẫn đầu xông hướng Dược Vương thành.
Cả thành khủng hoảng!
Bát gia chẳng những không che giấu khí thế của mình mà còn cố ý phóng ra, thám của ba gia tộc cảm ứng từ khí thế của một trăm người có thực lực làm ba gia tộc run rẩy.
Chiến Suất cảnh! Bạn đang đọc chuyện tại Trà Truyện
Một trăm người thấp nhất là Chiến Suất cảnh ngũ giai, cường giả có thực lực Chiến Tôn cảnh lục giai giống Bát gia có đến hơn mười người.
Tư Đồ gia có bao nhiêu cường giả?
Chỉ có ba Chiến Tôn cảnh, cộng hết Chiến Suất cảnh chưa đủ ba mươi người. Liễu gia, Bộ gia càng không nói đến.
Bát gia dẫn người đi đồ thành sao?
Bát gia muốn diệt ba gia tộc, độc bá Dược Vương thành sao?
Ba gia tộc biết rõ khống chế Dược Vương thành một năm sẽ được bao nhiêu tài phú. Đối với Mộc gia thì ai khống chế Dược Vương thành cũng chẳng sao, cuối cùng vẫn phải hợp tác với Dược Vương cốc, tiêu thụ đan dược cho Dược Vương cốc.
Năm đó Tư Đồ gia đạp lên một gia tộc để leo lên trên. Bát gia rõ ràng xông hướng Tư Đồ gia cho nên họ khủng hoảng nhất. Vô số người đưa tin chạy nhanh ra khỏi Tư Đồ phủ, mang theo lá thư tự tay Tư Đồ Kiêu Hùng viết chạy hướng Liễu gia, Bộ gia, Dược Vương cốc tìm kiếm trợ giúp. Tư Đồ gia tập hợp toàn bộ cường giả trong gia tộc chuẩn bị chống đỡ cường địch.
Liễu gia, Bộ gia không có động tĩnh, thậm chí Bộ gia đón kín cửa. Dược Vương cốc càng mặc kệ. Yên Vũ sơn trang đột nhiên bùng phát thực lực cường đại khiến Liễu gia, Bộ gia lựa chọn lặng im.
Tiếng chân như sấm, một trăm ngựa quý ô vân đạp tuyết đắt tiền biểu lộ tài lực của Yên Vũ sơn trang. Một trăm cường giả từ Chiến Suất cảnh trở lên, thực lực cường đại như vậy khiến các võ giả Dược Vương thành rất là giật mình.
Thiết kỵ tiến quân thần tốc, mục tiêu quả nhiên là hướng về Tư Đồ phủ.
Trong thành gà bay chó sủa, vô số thám tử của tiểu gia tộc, võ giả to gan trong thành đi theo đại đội hướng về Tư Đồ phủ, muốn chứng kiến một đại gia tộc nổi lên, cùng với một đại gia tộc huỷ diệt.
Kết quả làm nhiều người rớt tròng mắt.
Bát gia một mình cười tủm tỉm đi vào Tư Đồ phủ, uống trà với Tư Đồ Kiêu Hùng trong đại sảnh Tư Đồ gia, nói rõ hôm đó uống hơi say, có chút xúc động, ẩn ý nói Tiêu Lãng và gã có chút quan hệ, gã đại biểu Tiêu Lãng đến xin lỗi Tư Đồ gia.
Tư Đồ Kiêu Hùng không uổng là kiêu hùng, trò chuyện rất vui vẻ với Bát gia, hời hợt bảo đều là chuyện nhỏ như con thỏ, là đồ ngu Tư Đồ Anh Hùng tự mình làm bậy. Tư Đồ Kiêu Hùng ẩn ý nói gã rất thưởng thức Bát gia, Tư Đồ gia có thể lấy ra một phần ba cửa hàng đổi lấy làm bằng hữu với Bát gia.
Bát gia nghiêm trang từ chối, hai người trò chuyện vui vẻ như anh hùng ăn ý với nhau, suýt nữa dập đầu kết bái huynh đệ. Cuối cùng Tư Đồ Kiêu Hùng cầm tay Bát gia đưa ra ngoài phủ, cười tươi như hoa, giống như Bát gia là huynh đệ ruột thịt thất lạc nhiều năm.
Bát gia mang theo một đám cường giả đủ đồ diệt Tư Đồ gia không còn một mống hùng hổ đến, dạo một vòng tiêu sái rời đi. Người Dược Vương thành ngơ ngác nhìn.
Gia chủ của Bộ gia, Bộ Kinh Vũ ngồi sau hậu viện cả buổi chiều, uống ba bình trà vẫn không nghĩ ra được. Lão thái gia và gia chủ của Liễu gia, Liễu Như Hổ tán gẫu một buổi chiều, phân tích các loại tình huống nhưng không tìm ra nguyên nhân.
Trước nay phong cách hành động của Bát gia cực kỳ cứng rắn, bá đạo, nếu hôm nay đã rút kiếm mà không đâm ra thì thật là bất thường.
Tuy nhiên...
Bát gia lộ ra thủ đoạn đủ làm đại tiểu gia tộc trong Dược Vương thành kinh hoàng. Trong khoảng thời gian ngắn Yên Vũ sơn trang đại biểu đệ nhất thế lực trong Dược Vương thành không ai lay động, càng không ai dám đi vuốt râu hùm.
Tiểu Đao mang tin tức từ Thanh Ngưu Trấn về nhà, Cô Cô im lặng thật lâu sau nghi hoặc thở dài.
- Không lẽ... Tiêu gia xảy ra biến cố?
….. …. …. …. …..
- Cái gì? Bát gia muốn mang đa số cường giả trong trang suốt đêm đi đế đô?
Một nhã các trong Đấu Thú Tràng, Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng kinh ngạc nhìn Bát gia, mơ hồ hiểu lý do gã diễn vở kịch ngày hôm nay.
Sau cuộc chiến ở Đoạn Đầu lĩnh, Bát gia trở về có nói một số việc cho Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng nghe. Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng nghe nói Yên Vũ sơn trang là cứ điểm bí ẩn của Tiêu gia thì cực kỳ kích động, vui mừng vì lúc trước có ánh mắt tốt, một lòng đi theo Bát gia. Nửa năm nay Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng hết sức quan tâm đấu sĩ Độc Lang trẻ tuổi lại là tiểu thiếu gia của Tiêu gia, điều này khiến người gã run rẩy.
Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng không uống rượu, ngồi chễm chệ trên ghế thái sư.
Bỗng nhiên Bát gia vẻ mặt kích động nói:
- Đêm qua Tiêu gia truyền tin kêu ta lập tức mang người quay về đế đô, phong ấn trong Long Hổ sơn thả lỏng, rất có thể lão thái gia phá núi đi ra!
Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng con ngươi co rút, vẻ mặt kinh sợ:
- Lão thái gia!?
Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng biết Bát gia nói lão thái gia là ai, đó là lão tổ tông của Tiêu gia, một trong siêu cấp cường giả của Chiến Vương triều. Hèn chi Bát gia luôn bình tĩnh lại kích động như vậy.
Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng chợt nhớ tới điều gì, mắt liếc Bát gia, nói:
- Vậy ngươi mang tiểu Tư Đồ, Thanh Y tiểu thư trở về không? Lão thái gia xuống núi nếu thấy tiểu thiếu gia có tư chất như vậy thì chắc chắn sẽ rất vui, đây là công lớn.
- Ha ha ha ha ha ha! Ta rất muốn mang họ trở về.
Bát gia lộ vẻ mặt cay đắng, bất đắc dĩ nói:
- Nhưng Thanh Y tiểu thư tính cách cố chấp, nói không trở về thì tuyệt đối sẽ không quay về, đây là lý do hôm nay ta mang người đi Dược Vương thành một vòng. Sau khi ta về gia tộc nếu lão thái gia thật sự ra khỏi Long Hổ sơn thì ta lập tức báo cáo chuyện Thanh Y tiểu thư, tiểu Tư Đồ ngay. Chắc lão thái gia sẽ phái người có đủ sức nặng đến đón họ. Không chừng Thanh Y tiểu thư sẽ đổi ý, tư chất như tiểu thiếu gia chỉ khi về gia tộc mới nhanh chóng trưởng thành.
Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng nghi ngờ hỏi:
- Bát gia có nói chuyện lão thái gia sắp xuống núi cho Thanh Y tiểu thư biết không? Nói không chừng Thanh Y tiểu thư sẽ theo Bát gia về thì sao? Và không có Bát gia, nếu Tư Đồ gia bất lợi với tiểu thiếu gia thì nên làm sao đây?
Bát gia lắc đầu, cam đoan nói:
- Tư Đồ gia không dám động, ít nhất trong thời gian ngắn không ai dám động. Chờ bọn họ dám rục rịch thì ta đã trở về rồi. Còn chuyện lão thái gia đừng nói cho Thanh Y tiểu thư biết, một là không xác định, hai là sợ làm tiểu thư bỏ đi, khi đó gia tộc sẽ trách tọi ta. Ngươi nhớ kỹ, lỡ như xảy ra chuyện gì, dù Yên Vũ sơn trang có bị hủy thì ngươi phải bảo vệ tiểu Tư Đồ, tiểu thư.
Đêm hôm đó.
Cửa sau Yên Vũ sơn trang mở rộng, Bát gia mang theo một trăm thiết kỵ lặng lẽ rời đi. Hôm nay Bát gia hành động quá kinh khủng, thám tử các gia tộc bên ngoài sơn trang đã rút đi, dù còn sót ai thì cũng bị người của Bát gia thanh trừ sạch sẽ. Không ai biết tin Bát gia âm thầm đi rồi.
Dược Vương thành gió nổi mây phun, Phi Tuyết võ viện cực kỳ bình tĩnh.
Gần đây gây lớn chuyện khiến đại tái võ viện vô cùng căng thẳng hơi bị mờ nhạt.
Đệ nhất công tử Tư Đồ Chiến Thiên đã lâu không đến Phi Tuyết võ viện. Đóa hoa bách hợp Bộ Tiểu Man không còn xuất hiện. Nữ đạo sư như hồ ly tinh không đến. Chủ nhân gây ra chuyện ầm ĩ, võ giả hàn môn thiên tài tuyệt thế Tiêu Lãng cũng không thấy bóng dáng.
Dù vậy nhưng đại tái võ viện vẫn hừng hực khí thế bắt đầu, không còn ba người ngược lại cạnh tranh càng thêm kịch liệt. Lần này Mộc Đỉnh Dược Vương cho phần thưởng quá phong phú, nếu may mắn vào hạng ba thi đấu võ viện mười thành tây bộ thì sẽ được một viên Phượng Linh đan, cầm đi bán đấu giá sẽ được giá cao mười vạn lượng vàng, đủ cho võ giả bình thường tiêu xài hoang phí mấy đời.
Trên quảng trường Phi Tuyết võ viện xây dựng vô số lồi đài, các thiếu niên, thiếu nữ hết sức ứng đối, đấu hai hai tranh giành năm danh ngạch đại biểu Phi Tuyết võ viện thi đấu.
Mới một buổi sáng Bộ Tiểu Sát, Mộc Phi Ngư đã liên tục thắng mười trận, dễ dàng chiếm hai danh ngạch.
Chiến đấu buổi chiều càng thêm kịch liệt, bắt đầu có người đổ máu, bị thương. Vô số võ giả tiểu gia tộc, võ giả hàn môn vì tranh giành vị trí thứ ba mà giết đỏ cả mắt.
Tư Đồ Chiến Dã một cước đá thiếu gia tiểu gia tộc xuống lôi đài, mặt vặn vẹo cuồng cười:
- Danh ngạch thứ ba là của ta, chắc chắn là của ta, ai cản trở sẽ chết!
Tư Đồ Chiến Dã liên tục thắng ba trận rồi, thêm hai trận nữa thì sẽ được danh ngạch thứ ba. Gần đây vì Tiêu Lãng khiến Tư Đồ Chiến Dã chịu gia tộc xa lánh, nếu không lấy đợc danh ngạch thì tương lai của gã không còn nữa.
Một thanh âm lạnh nhạt vang lên bên cạnh quảng trường, thanh âm không lớn nhưng lọt vào tai mỗi người có mặt.
- Danh ngạch thứ ba chắc chắn không phải của ngươi mà là ta!
Người Tư Đồ Chiến Dã run lên, kinh kêu:
- Tiêu Lãng!
Tư Đồ Chiến Dã nhìn hướng thanh âm, mặt xanh lè. Nhiều võ giả, đạo sư kinh ngạc nhìn quảng trường, biểu tình phức tạp.
Một võ giả mặc y phục võ sĩ thô sơ màu đen chậm rãi đi đến, bước đi trầm ổn, khuôn mặt bình thường không biểu tình.