Tiêu Lãng liên tục phóng Tình Không na di. Tốc độ na di và cự ly của Thanh Long sơn không có gì thay đổi. Hỗn Độn Lôi Thạch giúp Tiêu Lãng lại cô đọng thân thể, không có gì khác với thể xác ban đầu, thậm chí tóc vẫn là màu trắng, phế đan điền, huyệt đạo hình trứng. Khác biệt duy nhất là linh hồn của Tiêu Lãng cường đại rất nhiều, trong người có thêm một lực lượng sấm chớp, một ít Lôi chi bản nguyên thuần túy nhất.
Tiêu Lãng một đường na di hướng Tinh Hải Hỗn Loạn. Long Ngạo Chí Cao Thần giận dữ, Tử Mị Hoàng không quấn quýt quá lâu. Có Dạ Hậu và Tử Mị Hoàng, thân nhân của Tiêu Lãng sẽ được di chuyển an toàn đến yêu tộc. Tiêu Lãng không có gì phải lo, chỉ cần dốc sức thoát khỏi Long Ngạo Chí Cao Thần là được.
Làm sao thoát khỏi Long Ngạo Chí Cao Thần truy sát đây? Đó là vấn đề. Bản thân Tiêu Lãng hoàn toàn không biết đáp án, hắn chỉ liên tục na di, chạy trốn.
Nơi Thanh Thứ Chí Cao Thần ở, Thanh Thứ chi địa nằm ở hướng nam Thần Vực. Tiêu Lãng nhanh chóng ra khỏi Thần Vực, định na di hướng Tinh Hải Hỗn Loạn.
Lúc này trong đầu Tiêu Lãng vang một tiếng truyền âm:
- Tiêu Lãng, Tử Mị Hoàng kêu ta nói với ngươi giả trang đi Tinh Hải Hỗn Loạn trước rồi na di hướng na, phía nam tận cùng thế giới có một ngọn núi cao nhất. Khi ngươi thành công leo lên đỉnh ngọn núi đó thì Tiêu Dao Vương sẽ thu ngươi làm đệ tử quan môn. Có Tiêu Dao Vương che chở ngươi thì Long Ngạo không làm gì ngươi được. Tiêu Dao Vương có sức chiến đấu xếp thứ hai trong toàn bộ Chí Cao Thần.
Tiêu Lãng nghe truyền âm kia thì phấn chấn tinh thần. Thanh âm này rất quen thuộc, là của Tình Ca Chí Cao Thần. Tử Mị Hoàng khiến Tình Ca Chí Cao Thần truyền âm chắc quan hệ của hai người khá thân, hèn chi lần trước cố ý triệu kiến Tiêu Lãng đi Tình Ca cung.
- Phía nam tận cùng thế giới?
Tiêu Lãng gật gù, dùng tốc độ nhanh nhất na di hướng Tinh Hải Hỗn Loạn. Tiêu Lãng có ý định truyền âm cho Tình Ca Chí Cao Thần hỏi xem nên làm sao tránh né, nhưng thần thức không thể tỏa định hắn nên đành thôi.
Dường như Tình Ca Chí Cao Thần đoán được suy nghĩ của Tiêu Lãng, nhanh chóng truyền âm lại nói:
- Ngươi đừng quá tuyệt vọng, tuy thực lực của Chí Cao Thần cường đại hơn ngươi tưởng nhưng bản chất vẫn là con ngươi, vì vậy ngươi còn có cơ hội. Thần thức của Chí Cao Thần chỉ có thể phủ lên mấy trăm sơn lĩnh. Ngươi liên tục na di hơn mười lần là thần thức của Long Ngạo sẽ không tỏa định ngươi được. Chúng ta sẽ tạo ra hỗn loạn giúp ngươi, có thể chạy đến Thiên Tôn của Long gia hay không phải xem may mắn của ngươi.
Tiêu Lãng lại phấn chấn tinh thần, thầm cảm ơn trong lòng, nhanh chóng na di hướng tây. Không biết có phải vì linh hồn của Tiêu Lãng được lực lượng căn nguyên lôi điện cải tọa hay không mà cường đại gấp mấy lần, hắn liên tục na di lâu như vậy vẫn không hề thấy mệt.
Tiêu Lãng không biết rằng hiện tại trong Tình Ca thành có vô số võ giả chớp mắt bay ra. Những võ giả đeo mặt nạ đặc biệt, tóc toàn màu bạc, ăn mặc giống y như Tiêu Lãng. Những người này nhanh chóng ùa vào Tinh Hải Hỗn Loạn, có người tìm đến vài tiểu tinh vực ẩn núp, có cưỡi Phi Vân bàn bay lung tung.
Trên đỉnh Tình Ca sơn chợt xuất hiện đôi mắt nhìn Tinh Hải Hỗn Loạn hồi lại liếc hướng đông, khẽ thở dài:
- Tử Mị Hoàng, năm xưa ta thiếu ngươi nhân tình xem như thanh toán xong, lần này dù có chết ta cũng không nợ ai nữa.
Vù vù vù vù vù!
Cùng lúc đó, trong Trương Khả tinh vực có vô số nam nhân tóc bạc đeo mặt nạ bay ra. Những mặt nạ không có tác dụng phòng ngự nhưng có thể ngăn cách thần thức của võ giả tra xét. Các võ giả bay tán loạn, tự tìm một vực diện ẩn núp, có người núp rất sâu, chui xuống dưới lòng vực diện mười vạn dặm, tùy tiện đào một sơn động bắt kiến chơi.
Rất nhanh!
Nguyên Tinh Hải Hỗn Loạn bạo động, có vô số võ giả bay ra khỏi mỗi vực diện, nhiều võ giả nhuộm tóc thành màu trắng. Cảm giác như bây giờ Tinh Hải Hỗn Loạn thành khu chợ, các võ giả rảnh quá đi dạo.
Trong mỗi một vực diện hoang vu đều ẩn núp mấy võ giả tóc bạc. Dường như nguyên võ giả Tinh Hải Hỗn Loạn rảnh rỗi sinh nông nỗi, thậm chí có rất nhiều võ giả xông hướng yêu tộc, Ma Vực, có người bay hướng bắc Tinh Hải Hỗn Loạn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trên bầu trời Thanh Thứ chi địa liên tục vang tiếng nổ, tuy cuộc chiến đấu diễn ra trên cao trăm vạn dặm nhưng tiếng khổ khủng bố thì vang vọng khắp nơi. Thỉnh thoảng có tiếng Long Ngạo Chí Cao Thần giận dữ gầm rống, tiếng Tử Mị Hoàng khiêu khích.
- Tử Mị Hoàng, ngươi còn dám dây dưa? Có tin là bản đế liều mạng với ngươi không?
- Ai dà, Long Ngạo, con người ngươi làm sao vậy? Chẳng phải nói muốn luận bàn sao? Tại sao mới đánh một nửa đã ngừng? Nào nào nào, hãy thử thần kỹ mới nhất ta cảm ngộ, A Tị Tu La Địa Ngục Trảm...
- Thử cái đầu ngươi, cút! Còn không cút thì bản đế sẽ khai đao với thê tử, nữ nhi của ngươi.
- Ai dà da, Long Ngạo, ngươi lại không muốn mặt sao? Ngươi có tin là ta kêu Tiêu Dao Vương hợp sức làm thịt ngươi không? Cùng lắm ta tặng Tử Đế cung cho Tiêu Dao Vương.
- Ngươi kêu đi, bà nội nó! Không kêu thì ngươi không phải con người, ngươi nỡ bỏ Tử Đế cung sao?
- Bản hoàng vốn không phải con người, bản hoàng là Mị Linh, ngươi già quá lú lẫn rồi?
- Cút...
Giọng của Thanh Thứ chi địa, Tử Mị Hoàng liên tục vang lên làm đám người bên dưới bị bạo tạc làm mặt xám mày trò nhìn nhau. Hình tượng cao lớn của Chí Cao Thần trong lòng bọn họ đã tan nát. Chí Cao Thần mà cũng chửi thề, nói tục, chơi xấu.
Cuộc chiến trên bầu trời kéo dài đến mấy canh giờ mới ngừng lại. Long Ngạo Chí Cao Thần tức giận biến mất tại chỗ. Tử Mị Hoàng như tướng quân đánh thắng trận, vênh váo bay xuống dưới. Dạ Hậu âm thầm giơ ngón cái. Tử Mị Nhi vẫn giữ vẻ mặt sốt ruột.
Tử Mị Nhi bất mãn bay tới kéo tay Tử Mị Hoàng lắc qua lắc lại:
- Phụ hoàng, sao không tiếp tục bám giữ Long Ngạo? Tiêu đại ca chưa đi xa, thời gian ngắn như vậy làm sao hắn đi Tử Đế cung được? Sao người không trực tiếp mang Tiêu đại ca về nhà?
Tử Mị Hoàng và Dạ Hậu nhìn nhau, cười khổ.
Thực lực của Long Ngạo Chí Cao Thần so với Tử Mị Hoàng thì chỉ mạnh hơn chứ không yếu. Tử Mị Hoàng phải liều mạng lắm mới bám giữ Long Ngạo Chí Cao Thần lâu như vậy. Mang Tiêu Lãng đi Tử Đế cung? Nếu Tử Mị Hoàng thật sự làm như vậy chắc Long Ngạo Chí Cao Thần sẽ hủy Tử Mị Hoàng thành.
Tử Mị Hoàng liếc Dạ Hậu, nàng liền kéo Tử Mị Nhi qua một bên nói nhỏ. Tử Mị Hoàng liếc mắt qua, dừng lại ở Mai phu nhân đứng phía xa.
Tử Mị Hoàng truyền âm:
- Người thân của Tiêu Lãng ở đâu? Ta mang đi tộc nhân trực hệ, ngươi có thể chiếu cố cho những người còn lại không?
Chí Cao Thần có thần thông quảng đại, giờ Mai phu nhân đã được rửa mắt.
Mai phu nhân gật đầu đồng ý, truyền âm:
- Khi nào ta chưa chết thì không ai dám đụng vào, Long Ngạo cũng không được.
Tử Mị Hoàng gật gù, mang theo Dạ Hậu, Tử Mị Nhi biến mất tại chỗ, giây tiếp theo xuất hiện trong một đại sảnh trang viên.
Tử Mị Hoàng nhìn đám người vẻ mặt lo lắng bất an, thản nhiên nói:
- Ta là Tử Mị Hoàng, đừng nói gì hết, cũng đừng chống cự, trở về Tử Đế cung rồi sẽ giải thích với các ngươi.
Trong đại sảnh, đám người đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Trà Mộc, Tiêu Ma Thần, Âu Dương Thúy Thúy đều có mặt. Tử Mị Hoàng rất bá đạo nói xong, vung tay lên, mọi người đều biến mất tại chỗ.
Trong trang viên có gần ngàn người nhưng Tử Mị Hoàng chỉ đi hơn mười người. Bên chỗ Tử Mị Hoàng là yêu tộc, gã đường đường là Tử Mị Hoàng tất nhiên sẽ không chiếu cố người bình thường. Tử Mị Hoàng ra tay mang thân nhân thân nhất của Tiêu Lãng đi đã là nể mặt Tử Mị Nhi.
Tất nhiên quan trọng nhất là thực lực của Tiêu Lãng được Tử Mị Hoàng công nhận. Nếu Tiêu Lãng có thực lực như lần trước thì đừng nói là Tử Mị Hoàng tự dẫn người, e rằng hôm nay gã sẽ không xuất hiện.