- Tổ cha nó, chơi lố rồi, lần này rắc rối, rắc rối to!
Một chiếc xe ngựa xa hoa chạy nhanh trong đế đô chạy hướng thành bắc. Tiêu Lãng mặt ủ mày ê ngồi trong xe ngựa, lòng rầu rĩ.
Nếu Tiêu Lãng biết tùy tiện sao chép năm bài thơ đã truyền khắp đế đô, mấy học sĩ nổi tiếng nhất trong Chiến Vương triều đều rung động, tán thán thì chắc càng rầu hơn.
Mới nãy Tiêu Lãng không nghĩ nhiều, vì để Đông Phương Hồng Đậu không quậy nữa, tha cho chuyện hắn vô tình nhìn thân thể của nàng nên thuận miệng thốt ra vài bài tuyệt cú thiên cổ.
Bây giờ nhĩ lại Tiêu Lãng phát hiện mình rất ngu, đặc biệt là bài cuối, nó chẳng phải nói cho mọi người hắn có ý với Đông Phương Hồng Đậu sao? Trong trường hợp chính thức như vậy tương đương với Tiêu Lãng tỏ tình cùng Đông Phương Hồng Đậu.
Còn nữa, Tiêu Lãng chưa từng làm thơ, sau khi trở về hắn nên ăn nói sao với Tiêu Thanh Y đây?
Không cần nghĩ, qua đêm nay chắc chắn Tiêu Lãng sẽ trở thành danh nhân, tuyệt thế tài tử. Ngày sau mấy thi yến quái quỷ gì đó sẽ liên tiếp không ngừng, không lẽ cứ sao chép hoài? Rồi sẽ có một ngày làm lộ. Hơn nữa Tiêu Lãng không thích loại yến hội thế này.
- Ài... mệt quá. Vân Tử Sam, lão tử bị nàng hại thảm, lần sau có cơ hội nhất định sẽ trả lại gấp đôi!
Xe ngựa chạy ra khỏi thành, Tiêu Lãng chậm rãi tỉnh táo lại, bắt đầu suy nghĩ đối sách.
Kết quả xe ngựa mới chạy tới cửa đại viện của Tiêu gia, Tiêu Lãng thấy có cả đống thị vệ đứng chờ.
Xe ngựa chưa tới nơi thì có hộ vệ chạy tới bẩm báo.
- Lãng thiếu gia, tộc trưởng cho mời! truyện được lấy tại Trà Truyện
- Lãng thiếu gia, Thanh Y tiểu thư kêu thiếu gia trở về lập tức đi gặp tiểu thư!
- Lãng thiếu gia, gia chủ cho mời!
Tiêu Lãng trợn tròn mắt, không biết đây là tình huống gì. Cuối cùng Tiêu Lãng chỉ có thể quyết định đi chỗ Tiêu Thanh Y trước thăm dò.
Tiêu Lãng dặn mấy thị vệ:
- Các ngươi đi bẩm báo với gia gia, nhị bá là chút nữa ta đến.
Tiêu Lãng phập phồng lo sợ đi vào Thanh Y các, trên đường đi hắn không nghĩ ra chuyện gì khiến ba người cùng triệu kiến mình. Không lẽ Đông Phương Hồng Đậu sai người báo tin Tiêu Lãng thấy nàng đi tiểu?
Tiêu Thanh Y ngồi trong phòng khách thấy Tiêu Lãng lấm la lấm lét nhìn vào trong thì nét mặt sa sầm nói:
- Ngó cái gì? Vào đây!
Tiêu Lãng bị bộ dạng của Tiêu Thanh Y hù sợ, ngập ngừng đi vào, cúi đầu, mặt đỏ rần kêu lên:
- Cô Cô.
- Có tiền đồ thật!
Tiêu Thanh Y không nhìn Tiêu Lãng, đặt quyển sách xuống, mím môi.
Tiêu Lãng thấy Tiêu Thanh Y tức giận thì càng phập phồng, cắn răng muốn giải thích mấy câu:
- Cô Cô hãy nghe ta giải thích...
Tiêu Thanh Y thở hắt ra:
- Ài...
Tiêu Thanh Y đánh gãy lời Tiêu Lãng, quay đầu hỏi:
- Lãng nhi, có phải là người không muốn học võ? Có phải là vì Cô Cô ép buộc nên ngươi mới học?
- A?
Tiêu Lãng không theo kịp lời Tiêu Thanh Y nói, mơ hồ chớp mắt.
Tiêu Thanh Y tiếp tục bảo:
- Có phải trong lòng ngươi muốn theo văn nên học lén không? Ài, không phải Cô Cô buộc ngươi. Thế giới này tàn khốc, không có thực lực cường đại thì ngươi vĩnh viễn không thể nắm giữ cuộc đời mình. Nghe lời Cô Cô từ bỏ theo văn đi, cố gắng tu luyện mới là lẽ phải.
Tiêu Lãng liên tục thay đổi sắc mặt, nhưng lòng thầm nhẹ nhõm. Tiêu Lãng còn tưởng Đông Phương Hồng Đậu nổi điên ai ngờ là chuyện hắn làm thơ, cái này không tính việc lớn.
Nhưng Tiêu Lãng khó hiểu là sao chuyện này truyền nhanh như vậy, hắn mới về mà Tiêu Thanh Y đã biết rồi.
Tiêu Lãng trầm ngâm, nói nhanh:
- Ừm! Ta nghe lời Cô Cô, sau này không làm thơ nữa. Phải rồi, sao Cô Cô biết?
Mặt Tiêu Thanh Y dịu lại, nàng sợ Tiêu Lãng chìm đắm trong câu chữ làm lỡ thời gian tu luyện quý giá nên mới kêu hắn trở về lập tức đến gặp mình ngay, để giáo dục khuyên răn. Giờ phút này, thấy Tiêu Lãng ngoan ngoãn nghe lời thì mặt Tiêu Thanh Y tươi hơn.
Tiêu Thanh Y mỉm cười nói:
- Làm sao ta biết? Bây giờ toàn đế đô bạo động, đều bàn tán đệ nhất tài tử thiên cổ nhà ngươi. Năm đại học sĩ liên danh gửi thiệp mời, muốn chiêu ngươi nhập Học Sĩ các, cầu hoàng đế ban cho ngươi chức vị học sĩ. Tiêu đại tài tử, hiện tại ngươi đã danh chấn đế đô rồi!
- Má ơi, khoa trương dữ vậy?
Tiêu Lãng trợn mắt há hốc mồm, không dám tin. Tiêu Lãng không biết mình tùy tiện chép năm bài thơ tạo ra rung động lớn đến mức đó với đám lão học sĩ xem văn như mạng sống. Và Chiến Vương triều võ thịnh văn suy, hiếm khi ra một nhân tài, những văn nhân mặc khách này thừa dịp truyền khắp nơi đề cap thân phận, khiến hoàng thất chú trọng.
Chiến Vương triều lấy võ lập quốc, lấy quân trị quốc, võ giả có địa vị cao nhất trong vương triều. Ví dụ như Tiêu Bất Tử và ba lão bất tử của ba gia tộc khác đều là quốc sư, thấy hoàng đế miễn quỳ, có được quyền lực điều động mười vạn binh mã, được ban kim bài miễn chết, trừ phi là tội lớn phản quốc.
Tiêu Thanh Long và ba gia chủ khác đều có tước vị đại tướng quân vương, vị cao quyền trọng, đi Bắc Cương có thể thống soái một quân. Trưởng lão, cường giả của các gia tộc đều có được phong thưởng tước vị.
Bốn siêu cấp thế gia có quyền thế cực lớn, có thể nói là một tay che trời trong Chiến Vương triều.
Quan văn mới nổi lên trong ba trăm năm nay, chỉ vì đám cường giả ngại quản lý con dân, xử lý rắc rối lặt vặt nên mới có hệ thống quan lại. Mấy năm gần đây có nhiều người học đòi văn vẻ, quan văn có quyền lực lớn nhất chính là năm đại học sĩ, quyền lực đứng sau Tiêu Bất Tử, ngang ngửa với đám Tiêu Thanh Long.
Bình thường năm đại học sĩ gây gỗ trong đại điện, nhìn nhau không vừa mắt, hôm nay liên danh thượng thư, cầu hoàng đế ban cho một thiếu niên mười bảy tuổi địa vị học sĩ, cùng ăn cùng ngồi với họ, rồi còn chiêu nhập học sĩ phủ, trở thành đứng đầu trăm quan, làm sao đế đô không chấn động được?
Tiêu Thanh Y giải thích sơ, Tiêu Lãng mới hiểu lần này chơi quá lố. Tiêu Lãng tưởng tượng mỗi ngày cùng một đám lão già thảo luận thi từ ca phú, hắn chỉ muốn chết. Sớm biết vậy lúc nãy Tiêu Lãng tự cho mình mấy nhát xin lỗi Đông Phương Hồng Đậu là ổn rồi.
Tiêu Lãng nuốt nước bọt khan, cầu cứu nhìn Tiêu Thanh Y.
Tiêu Lãng nói:
- Không làm thơ, sau này có đánh chết ta cũng không làm. Cô Cô, làm sao đây? Ta không muốn theo văn, ta chỉ muốn tu võ!
Tiêu Thanh Y kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, hỏi:
- Ngươi khẳng định?
Tiêu Lãng gật mạnh đầu.
Tiêu Thanh Y cười nói:
- Cái này dễ làm, ngươi tuyên bố phong bút, về sau không làm thơ nữa, những chuyện khác thì để gia gia của ngươi lo.
Tiêu Lãng thở phào một hơi, vỗ ngực.
Tiêu Lãng lên tiếng:
- Lúc ta vừa về thì được gia gia, gia chủ kêu đi cũng là vì chuyện này sao?
- Ừm! Chắc đúng là vậy, ngươi mau đi đi.
Tiêu Thanh Y thấy Tiêu Lãng không bỏ ý nghĩ theo võ thì yên tâm, thúc giục hắn mau đi gặp Tiêu Bất Tử.
Tiêu Lãng lập tức chạy hướng Thanh Đế các, Thiền lão đứng ở bên ngoài chờ.
Thiền lão thấy Tiêu Lãng đi tới thì vội nói:
- Lãng thiếu gia mau đi vào, tộc trưởng chờ ngươi đã lâu.
Tiêu Lãng bước vào thư phòng, ngoan ngoãn kêu lên:
- Gia gia!
Tiêu Bất Tử đứng dậy chờ sẵn, mặt đầy ý cười.
Tiêu Bất Tử cười to bảo:
- Tôn tử của ta đúng là lợi hại, khiến mấy lão già đều chấn động. Đám lão già này luôn khó chịu với ta, trên điện đường luôn châm chích ta. Lần này ngươi khiến gia gia nở mặt nở mày, Lãng nhi, không ngờ ngươi còn có chiêu này!