Vân Tử Sam phát hiện không khí nặng nề, mỉm cười nói:
- Chiến Vương triều của ta cho đến nay lấy võ lập quốc, lấy văn trị quốc. Văn võ không tách rời, vương triều rất chú trọng tài học. Nay mở thi yến là vì chọn lựa ra người có đủ tài học, không hỏi xuất thân mà chỉ cần bản lĩnh thật sự. Bổn công chúa chắc chắn sẽ đề cử người đó với phụ hoàng, nhận lấy trọng trách.
Vân Tử Sam mở miệng kéo không khí náo nhiệt. Hôm nay trừ các công tử, tiểu thư đại gia tộc có mặt còn nhiều tài tử, tài nữ bởi vì o học võ được, tư chất quá kém nên đã học văn, mục đích cuối cùng vẫn là vì trở nên nổi bật, đứng trên mọi người.
Lập tức có một tài tử đứng dậy, chắp tay hành lễ với Vân Tử Sam và người xung quanh.
Tài tử này lắc lư đầu nói:
- Học sinh tên Chu Vũ, mới đây thăm thú Bất lão sơn, chợt có linh cảm sáng tác một bài thơ nay phao chuyên dẫn ngọc, hy vọng các vị đừng cười.
Tài tử thấy Vân Tử Sam nhẹ gật đầu thì hơi ngước mặt lên, nhắm mắt lại, lắc lư đầu.
Tài tử đọc thơ: Truyện được copy tại Trà Truyện
- Tế vũ nhuận thâm sơn, u lâm thăng Tử Yên. Hoa hương lưu dã kính, điệp thủy tẩy đột nham. Phi điểu về tổ quyện, du khách tê tạ nhàn. Dựa vào lan can nghe dạ khúc, bạn nguyệt Mộc Linh tuyền.
- Thơ hay, thơ hay!
Một thư sinh nhịp quạt, vẻ mặt say mê nhắm mắt lại, nói:
- Thơ này câu đối tinh tế, ý cảnh hoa mỹ cho người cảm giác như chính mắt thấy, du lịch trong Bất lão sơn. Chu Vũ huynh quá tài, tiểu đệ khâm phục, khâm phục.
Mọi người cẩn thận nghiền ngẫm, phát hiện ý cảnh đúng là đầy ý nhị. Nhiều nữ tài tử đưa mắt nhìn, thậm chí có mấy tiểu thư ngồi ghế trên nhìn chăm chú vào tài tử kia.
Vân Tử Sam mỉm cười, nhẹ gật đầu khen:
- Không tệ.
Chu Vũ đứng ra khởi đầu thu hoạch tốt đẹp, vẻ mặt hớn hở, chắp tay vái liên tục.
Chu Vũ khiêm tốn nói:
- Không dám không dám, chê cười chê cười!
Tiêu Lãng hoàn toàn không hiểu gì cả, nghe như trong sương mù. Nghe không hiểu thì kệ nó, Tiêu Lãng cầm bánh ngọt đặt trên bàn, cúi đầu ăn. Mới nãy Tiêu Lãng đói bụng kêu rột rột, lại đại náo một trận với Đông Phương Hồng Đậu, bụng tập thể biểu tình. Tiếc rằng chỗ này toàn là đồ ngọt, không có thịt thà. Tuy đồ ngọt ngon nhưng không no bụng.
- Học sinh tên Phó Xuy Tuyết...
Tiếp theo không khí náo nhiệt hơn, các tài tử hiếm khi được tham gia yến hội cao cấp như vậy, dù có một bụng tài học cũng cần có trường hợp cho bọn họ biểu hiện. Hơn nữa trong chính điện của Tử Sam các toàn là tiểu thư, mỹ nhân đại gia tộc, quan trọng nhất là Vân Tử Sam, nếu giành được trái tim của giai nhân, có cơ hội kết thành lương duyên thì là chuyện quá tuyệt vời.
Nghĩ đến đây, vô số tài tử như ăn thuốc kích thích, rất là hưng phấn, hạn không thể móc hết trái tim ra, bày tỏ tài học.
- Nha đầu của Tả gia làm gì mà nhìn lão tử chằm chằm, ăn một bữa cơm cũng không yên!
Tuy Tiêu Lãng cúi đầu nhưng cảm giác rõ ràng phía đối diện có một đôi mắt đầy hận thù nhìn chằm chằm vào mình, cảm giác giống như... Tiêu Lãng mua một đêm xuân mà không trả tiền cho nàng.
Tả Hi, tiểu thư xinh đẹp nhất của Tả gia.
Bởi vì ánh mắt của Tả Hi nên có nhiều tiểu thư cũng đưa mắt nhìn, thấy Tiêu Lãng thô lỗ nhai bánh ngọt nhuồm nhoàm, uống ừng ực mỹ tửu ngọc nhưỡng, động tác thô tục như trâu nhai mẫu đơn. Tiêu Lãng như quỷ chết đói, không hòa hợp với không khí cao nhã của yến hội chút nào. Các công tử chán ghét dời tầm mắt, giống như là nhìn Tiêu Lãng lâu sẽ khiến các nàng cảm thấy buồn nôn.
Vân Tử Sam cũng phát hiện hành động của Tiêu Lãng, nhíu mày. Vân Tử Sam nhớ đến cách hành xử của Tiêu Lãng trong yến hội hoàng cung, đại tái đi săn, thế là mỉm cười lờ đi.
Thi yến tiếp tục tiến hành, đa số người phớt lờ Tiêu Lãng, chuyện trò vui vẻ, cùng thi triển tài hoa. Có mấy tài tử đúng là tài học siêu tuyệt, xuất khẩu thành thơ, giành được tiếng cười, ánh mắt của nhiều nữ nhân.
- Ha ha ha ha ha ha!
Hơn mười tài tử, mỗi người làm một bài thơ, rốt cuộc đến lượt công tử thế gia lên sân, chính là Trà Mộc, một trong bốn công tử của đế đô.
Trà Mộc hành lễ với Vân Tử Sam, sau đó mỉm cười nhìn chằm chằm một nữ nhân, ưu nhã cười nói:
- Trà Mộc bất tài, nguyện làm thơ ngay tại chỗ chỉ vì... một nụ cười của giai nhân.
Trà Mộc dứt lời, cả chính điện của Tử Sam các đầy tiếng hoan hô. Trà Mộc có nhân duyên ở đế đô rất tốt, gã khiêm tốn lễ độ, khí độ bất phàm, giờ phút này to gan nói rõ ngâm thơ bày tỏ với cô nương mình yêu.
Tài tử giai nhân từ xưa là câu chuyện đẹp, làm sao mọi người không ủng hộ được?
Mọi ánh mắt tập trung vào Trà Mộc và tiểu thư mà gã nhìn, cười tủm tỉm. Ngay cả Tả Hi, tiểu thư của Tả gia cũng dời mắt khỏi người Tiêu Lãng, mắt long lanh tỏa sáng, tươi cười. Chỉ có Tiêu Lãng như không nghe thấy, vẫn vùi đầu ăn.
Tiểu thư mà Trà Mộc nhìn chăm chú là một bích ngọc tiểu gia xinh xắn dễ thương, sắc đẹp không chói lọi như Vân Tử Sam, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia nhưng có điểm sáng riêng. Tiểu thư bị ánh mắt nóng rực, ngôn ngữ to gan của Trà Mộc làm xấu hổ mặt đỏ như táo chín, cúi đầu không dám nhìn ai, người run run, hiển nhiên cảm xúc dao động kịch liệt.
Trà Mộc cười tiêu sái, ánh mắt vẫn nóng cháy.
Trà Mộc cười dài nói:
- Kiều dung chiếu thủy đào hoa lạc, mâu tự xuân sơn ý vô hạn. Thiển thủy tư thanh đông lưu khứ, minh nguyệt u u loạn tâm thiền!
Trà Mộc dứt lời, vô số đôi mắt các tiểu thư mông lung mong ước. Có mấy công tử giơ ngón cái hướng Trà Mộc.
Tiểu thư này là tiểu thư của nam cung gia, một trong mười gia tộc, vốn có tên là U U. Trà Mộc làm bài thơ này không quá hay nhưng câu cuối tỏ tình rõ ràng. Tuy không khí Chiến Vương triều rộng mở nhưng trong yến hội có quy cách như thế này mà to gan tỏ tình, mấy năm nay chỉ có Trà Mộc công tử mới dám làm!
Mọi người vẫn đang chìm đắm trong sự kiện Trà Mộc to gan thì một tiếng rống như tiếng sét giữa trời đêm vang lên.
- Hay!
Mọi người bản năng đưa mắt nhìn, thấy Tiêu Lãng nãy giờ cúi đầu ăn giờ nhếch môi cười to, hai bàn tay một cầm khối bánh ngọt, tay kia cầm ly rượu, miệng đầy mỡ, khóe môi dính hạt mè.
- Trà Mộc huynh rất là nam nhi, ta thích!
Tiêu Lãng như không thấy ánh mắt quái dị của mọi người nhìn mình, cười nói:
- Tiêu Lãng ta không có nhiều bằng hữu, Trà Mộc xem như là một người. Vị cô nương này thật có phúc. Trà Mộc, cứ mạnh dạn theo đuổi đi, huynh đệ chống lưng cho ngươi, muốn cái gì cho cái đó. Nếu không được thì ta kêu gia gia cầu hôn giúp ngươi, không được nữa thì ta cướp về cho ngươi, ha ha ha ha ha ha!
- Phụt!
Mấy tài tử, tiểu thư cùng phun ngụm rượu, vô số người mắt trợn trắng. Ý cảnh đang tốt đẹp bị Tiêu Lãng nói mấy câu phá hỏng hoàn toàn. Trà Mộc cười khổ, Tiêu Lãng muốn giúp gã hay gây rối đây? Nhưng Trà Mộc biết rõ trong lời nói của Tiêu Lãng đầy chân thành, gã cười chắp tay hành lễ với hắn.
Trà Mộc cảm kích nói:
- Đa tạ Lãng công tử!
- Quá mất tư cách quá mất tư cách!
- Quả nhiên là dân quê, thô lỗ, hết sức thô lỗ.
Các tài tử liên tục cười khổ, không khí náo nhiệt biến lúng túng. Nam Cung U U xấu hổ không dám nhìn mặt ai. Vân Tử Sam nghi ngờ mời Tiêu Lãng đến thi yến là quyết định đúng hay sai.