Thời điểm xe cứu thương chạy đến bệnh viện, đã sớm có bác sĩ và y tá chờ sẵn.
Băng ca đưa xuống, phía sau đã có xe đẩy đón lấy, nhanh chóng đẩy người đi vào thang máy, đến thẳng lầu ba phòng giải phẩu.
Đồng Niệm đi theo, nắm chặt tay Vi Kỳ Hạo, không dám buông ra, chiếc áo sơ
mi trắnganh mặc trên người dính đầy máu, do máu chảy ra quá nhiều nên
tấm dra dưới người anh cũng dính đầy máu đỏ tươi.
“Kỳ Hạo…” Đồng
Niệm thấp giọng gọi, phát hiện trên mặt anh lâm vào hôn mê, chỉ có cánh
môi tái nhợt khẽ nhút nhích, lại không phát ra được âm thanh nào.
Y tá nhanh chóng đẩy người vào phòng giải phẩu, tất cả những người không có nhiệm vụ, cũng đều không cho vào bên trong.
Phía sau người nhà họ Vi vừa chạy đến thì thấy phòng phẩu thuật đang đóng cửa lại, ngay sau đó đèn giải phẩu sáng lên.
Từ Lỵ chạy về phía trước, bà nhìn thấy phòng phẩu thuật đã đóng chặt cửa,
cả trái tim bóp chặt lại. Mới vừa rồi nhìn thấy nhiều máu như vậy, thật
hù dọa chết bà, đứa con này của bà từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng chịu
khổ, máu chảy nhiều như vậy không biết bị thương chỗ nào nữa?
Nghĩ đến đây, nước mắt bà chảy xuống, che miệng không ngừng khóc.
“Mẹ!” Vi Kỳ Hoa ôm hai vai mẹ, nhỏ giọng an ủi bà, “Mẹ đừng lo lắng, Hạo Hạo
không sao đâu!” Trong lúc nói chuyện anh đỡ mẹ mình ngồi xuống băng ghế
dài.
Vi Minh Viễn mặc dù không có nói chuyện, nhưng trên mặt nhìn rất khó coi, vốn dĩ lễ chúc mừng thật tốt, đảo mắt sao lại náo loạn
thành như vầy chứ?
Liếc nhìn Đồng Niệm đứng phía trước, Từ Lỵ trầm mặt đi tới quát lớn: “Cô còn dám tới đây sao?”
Nhìn ánh mắt hung ác của bà, Đồng Niệm cắn môi im lặng không nói gì. Lúc này cô nói chẳng khác nào thêm dầu vào lửa.
“Đồ sao chổi!”
Trong lòng Từ Lỵ tức giận cuồn cuộn, nhìn cô như nhìn thấy kẻ thù, hận không thể xé nát cô ra.
Nhìn thấy mẹ mình sắp phát hỏa, Vi Kỳ Hoa tiến lên ngăn lại, sợ bà lại gây
ra chuyện. Hôm nay mọi chuyện đã quá rối loạn rồi, không thể chịu thêm
bất cứ chuyện gì nữa.
Bởi gì bà phát tiết, Đồng Niệm cũng không
để những lời bà nói ở trong lòng, đôi mắt chỉ nhìn chăm chú trong phòng
phẩu thuật, lo lắng siết chặt hai tay.
Trên hành lang có cảnh sát đi tới, sau khi tìm được người nhà bệnh nhân, bắt đầu xác minh tình huống.
“Cô là Đồng Niệm sao?” Một người mặc đồng phục cảnh sát đi tới, hỏi một cách máy móc.
Đồng Niệm ngẩn ra, sau đó gật đầu.
Tìm được cô, cảnh sát lập tức theo trình tự phá án, nhìn cô nói: “Mời cô theo chúng tôi về sở cảnh sát lấy lời khai.”
Lấy lời khai?
Ánh mắt lướt qua một tia chán nản, Đồng Niệm không thể cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là theo bọn họ rời đi.
Sau khi cảnh sát rời đi, sắc mặt mọi người càng thêm khó coi. Từ Lỵ ngồi ở
trên ghế dài, như có đều suy nghĩ. Theo đạo lý mà nói, Hạo Hạo cùng Lăng Cận Dương không có bất kỳ mối quan hệ lợi hại nào, làm sao lại phát
sinh xung đột chứ? Bà đắn đo suy nghĩ, trong lòng mơ hồ nghĩ đến cái gì
đó.
Cửa phòng phẩu thuật được đẩy ra, y tá vội vã thông báo với người thân: “Bệnh nhân bị vỡ lá gan, cần truyền máu.”
“A!”
Từ Lỵ kêu lên một tiếng, dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa lại té xỉu.
Ý tá không kịp giải thích nhiều, vội vàng kêu mọi người, hướng phòng xét
nghiệm phía trước nói: “Người thân bệnh nhân mau đi thử máu.”
Nghe vậy, vẻ mặt Từ Lỵ bỗng nhiên chìm xuống, khuôn mặt tái nhợt đầy hoảng
sợ, định mở miệng đã thấy Vi Minh Viễn đứng lên đi đến phòng xét nghiệm.
Lòng bàn tay nắm chặt đổ đầy mồ hôi, vội vàng kéo đứa con trai cả đi đến phòng xét nghiệm.
Trước sau chỉ trong vòng năm phút, y tá cầm kết quả thử máu trong tay, lần nữa đi tới: “ Ai là Vi Minh Viễn?”
Nghe được y tá gọi, Vi Minh Viễn lập tức đứng dậy, gật đầu lên tiếng: “Là tôi.”
Y tá quan sát tình trạng thân thể của ông, “Nhóm máu của ông cùng bệnh nhân đồng nhất, mời đi theo tôi.”
Từ Lỵ cúi đầu, vẻ mặt khiếp sợ, d’đ/l/q'd giơ tay ôm lấy ngực, hoàn toàn
không dám tin. Sao có chuyện trùng hợp như vậy? Không phải là máu mủ
ruột thịt, làm sao máu cũng có thể giống nhau?
Sau khi đến đồn cảnh sát, Đồng Niệm bị đưa đến phòng khẩu cung. Cô ngồi ở trên ghế, chờ người đến lập biên bản.
Không lâu sau đó, có người đi tới, dưới nách kẹp một bộ hồ sơ có bìa màu đen, ngồi xuống đối diện cô. Chỗ này, Đồng Niệm lần đầu tiên tới, bởi vậy có chút khẩn trương, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Đối diện là một
cảnh sát khá lớn tuổi, nhìn thấy cô gái sắc mặt trắng bệch đầy vẻ khẩn
trương, ông đứng lên rót ly nước, đặt ở trước mặt cô, ôn hòa nói: “Chớ
khẩn trương, chỉ hỏi thăm cô một ít vấn đề thôi.”
Đồng Niệm hít một hơi thật sâu, năm ngón tay từ từ thu hẹp lại, trong lòng thấp thỏm khó kìm nén.
Trong phòng thẩm vấn cách vách, Lăng Cận Dương ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra một chút bối rối nào.
Cảnh sát thẩm vấn đại khái cũng biết được thân phận của anh, cho nên trong lúc hỏi, rất thành thạo tránh những vấn đề nhạy cảm.
Từ đầu đến cuối, Lăng Cận Dương cũng không có mở miệng, luật sư bên cạnh
đã sớm giúp anh xử lý tốt. Hơn nửa canh giờ, sau khi luật sư làm giấy
bảo lãnh cho anh, liền dẫn anh đi, “Cậu chủ, chúng ta có thể đi được
rồi.”
Lăng Cận Dương đứng lên, lấy tay vuốt nếp nhăn trên quần
áo, chân mày cũng không dao động, đi thẳng ra bên ngoài, căn bản không
để bất cứ ai vào mắt.
Gặp người như vậy, ai có thể làm gì được? Không phục cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Một đường đi ra ngoài đồn cảnh sát, trong lúc đi qua cua quẹo, vừa vặn có
phòng thẩm vấn mở ra. Anh lướt nhìn người ở bên trong, kinh ngạc đứng
tại chỗ.
“Đồng tiểu thư, vào thời điểm xảy ra vụ án, cô ở hiện trường sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy có phải cô tận mắt chứng kiến Lăng Cận Dương đập vỡ ly rượu, đâm Vi Kỳ Hạo bị thương?”
Đồng Niệm khẽ cúi đầu, đôi tay để trước ngực, mười ngón tay đan vào nhau. Cô suy nghĩ một lát, nỗi buồn thoáng qua trong mắt, “Phải.”
Chính
tai nghe được chữ kia thoát ra từ cửa miệng cô, trong đôi mắt Lăng Cận
Dương hiện lên vẻ hung ác, khóe miệng lướt qua nụ cười lạnh, trầm mặt
cất bước rời đi.
Khoảng bốn mươi phút sau, Đồng Niệm từ đồn cảnh
sát bước ra ngoài. Cô lưu lại số điện thoại liên lạc, khi cần có thể gọi đến hỏi.
Trời tối om, không có ánh trăng. Đưa tay cô ôm chặt áo khoát, đi tới đầu đường, vẫy một chiếc taxi đi đến bệnh viện.
Thời điểm tới bệnh viện, đã gần chín giờ tối, cô trực tiếp lên tới phòng
phẫu thuật, người nhà họ Vi cũng không thấy ở bên ngoài. Sau khi hỏi
thăm, y tá cho cô biết, cuộc phẩu thuật rất thành công, đã đưa bệnh nhân vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Lo lắng trong lòng rốt cuộc cũng đi xuống. d’đ/l/q'd Đồng Niệm xoay người ngồi ở trên ghế, hít một hơi thật sâu.
Chuyện xảy ra đêm nay, cô hoàn toàn không kịp chuẩn bị, từ lúc nhìn thấy Lăng
Cận Dương dùng hung khí đâm Vi Kỳ Hạo bị thương, trái tim cô siết chặt
lại. Lúc ấy thấy Vi Kỳ Hạo máu chảy đầm đìa, cô thật sự bị dọa sợ, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Cho đến thời điểm này, cô mới nhẹ nhàng thở được, nhưng nhớ lại mới vừa ở đồn cảnh sát đưa lời khai, vẻ mặt cô vô cùng u ám.
Trong mắt hiện ra tình hình lúc ấy, cô nhìn thấy rõ ánh mắt hung ác của Lăng
Cận Dương, cùng với thủ đoạn tàn nhẫn của anh rất giống nhau, rõ ràng
muốn đưa người vào chỗ chết. Mặc dù cô không rõ ràng lắm, hai người bọn
họ vì sao lại tranh chấp, nhưng mơ hồ đoán ra được là có liên quan đến
cô.
Đồng Niệm cúi đầu, thấy vết máu dính trên quần áo đã khô.
Nhìn vết máu, khiến cô run lên như cầy sấy, Lăng Cận Dương ra tay độc ác như thế, thật sự muốn giết người sao?
Thời điểm trở lại Lan
Uyển, Lăng Trọng lo lắng chờ ở phòng khách, nhìn thấy Lăng Cận Dương và
luật sư cùng nhau trở về, cuối cùng mới yên tâm.
“Chuyện xử lý như thế nào rồi?”
Luật sư Tiền làm ở tập đoàn nhà họ Lăng nhiều năm, cũng xem như đáng tin
cậy. Ông cau mày bĩu môi, giọng nói mơ hồ: “Chuyện này, cậu chủ tốt nhất nên cùng người bị hại hòa giải.”
Lăng Trọng không vui nhướng mày, sắc mặt khó coi.
Luật sư Tiền khẽ vuốt cằm, nói ra việc lợi và hợi: “Đối phương bị thương
không nhẹ, hơn nữa còn có người làm chứng, rất khó giải quyết!”
“Người làm chứng?” Lăng trọng kinh ngạc, đáy mắt thoáng qua cái gì, “Là ai?”
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, sắc mặt luật sư Tiền hơi khó
coi, chần chừ mở miệng, “Là cô chủ! Thời điểm xảy ra chuyện, chỉ có cô
ấy ở hiện trường.”
Lăng trọng mím môi, không hỏi nữa.
Sau
khi luật sư Tiền dặn dò nhiều chi tiết có lợi, đặc biệt dặn đi dặn lại
Lăng Cận Dương, có bất kỳ chuyện gì phải gọi cho ông biết. Hơn nữa ông
còn khuyên anh tận lực cùng nhà họ Vi hòa giải, như vậy đối với hai bên
đều tốt.
Tiễn Tiền luật sư đi, lăng Trọng quay vào, ngồi xuống bên cạnh anh, trên mặt lo lắng.
“Ba!” Ngón tay thon dài của Lăng Cận Dương khẽ vuốt trán, chất phác hỏi: “Ba tin con không làm bị thương người sao?”
Lăng Trọng phục hồi tinh thần lại, nghe được lời anh hỏi, lập tức cười lên,
“Đứa nhỏ ngốc, phẩm hạnh của con như thế nào, ba đương nhiên tin tưởng
rồi!”
Lời của ba, làm cho anh cảm thấy được an ủi, anh trầm mặt lại, dựa lưng vào ghế sofa.
“Cận Dương.” Lăng Trọng trái lo phải nghĩ, không nghĩ ra hỏi anh: “Kỳ Hạo tại sao lại muốn hãm hại con?”
Nghe vậy, đáy mắt Lăng Cận Dương trầm xuống, rũ mắt xuống, sắc mặt không hề biến hóa: “Con cũng không biết.”
Lăng Trọng thở dài, thất vọng lắc đầu một cái, “Sợ rằng vẫn là vì hôn sự của Niệm Niệm. Vốn dĩ ba rất thích nó, nhưng hôm nay xem ra, nó có lòng dạ
nham hiểm, cũng không phải là người hiền lành.”
Lăng Cận Dương kiềm nén lại cảm xúc phập phồng trong lòng mình, vội vàng an ủi ba, “Ba, khuya lắm rồi, ba đi ngủ trước đi!”
Nhìn đồng hồ, Lăng Trọng vui vẻ gật đầu, đồng thời cũng dặn dò anh, “Con cũng đi ngủ sớm một chút đi.”
“Dạ.”
Sau khi nhìn ba đi lên lầu, Lăng Cận Dương xoay người ngồi trên quầy rượu,
mở ra một chai Vodka, lấy một ít đá lạnh để vào trong ly, trong ly hiện
lên chất lỏng màu hổ phách óng ánh trong suốt.
Rượu mạnh lướt qua cổ họng, cháy nóng hừng hực. Lăng Cận Dương ngửa đầu nuốt xuống, đôi
mắt chim ưng khẽ chớp, ẩn trong ánh mắt anh nhuộm đầy vẻ hung ác nham
hiểm, làm cho người ta không rét mà run.
Ở đồn cảnh sát nghe được cô nói lời kia, giống như có một cái cây bén nhọn cứng rắn đâm vào
trong lòng của anh, không thấy vết thương, nhưng lại đau nhức vô cùng.
Lời cô nói ra có ý nghĩa là không tin hắn!
Mày kiếm Lăng Cận Dương nhíu chặt, anh uống hết ly Vodka, đứng dậy cầm chìa khóa xe lên, trầm mặt lái xe rời đi Lan Uyển.
Một đường lái xe đến chỗ ở Đồng Niệm, Lăng Cận Dương dừng xe ở bên đường,
ngửa đầu nhìn lên, thấy nhà cô không mở đèn, chứng tỏ cô còn chưa có về
nhà.
Gương mặt tuấn tú của Lăng Cận Dương đầy vẻ lạnh lùng, ngơ
ngác ngồi ở trong xe, d’đ/l/q'd anh đưa mắt nhìn một chỗ ở phía trước.
Sau khi ngồi chờ một hồi lâu ở bên ngoài hành lang bệnh viện, Đồng Niệm
không có tìm được cơ hội vào trong phòng bệnh, người nhà họ Vi canh giữ
bên trong, cô không vào được. Mặc dù phẩu thuật thành công, nhưng cô
muốn nhìn qua xem anh thế nào, trong lòng mới an tâm được.
Chờ
lâu cũng không có kết quả, Đồng Niệm chán nản thở dài, cầm ví da lên rời bệnh viện, đón xe về nhà. Xem ra, tối nay không tìm được cơ hội để vào, phải tìm cách khác vậy.
Ngồi xe trở về nhà, Đồng Niệm thanh toán tiền xe, cúi đầu đi về phía cửa. Bỗng nhiên có ánh sáng chiếu vào mặt,
cô nhắm mắt lại, để tay phía trước che lại.
Người đàn ông mở cửa xe bước xuống, sau lưng đèn xe chậm rãi tắt đi.
Trước mắt bóng tối lại ùa về, Đồng Niệm ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đi
tới, nụ cười lập tức chìm xuống. Nắm chặt ví da trong tay, thẳng lưng
đứng tại chỗ.
Lăng Cận Dương đứng trước mặt cô, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô, giọng nói căng thẳng: “Em đều thấy được
hết sao?”
“Thấy được.”
Đồng Niệm rũ mắt xuống, cũng không nhìn vào ánh mắt sắc bén của anh.
Người đàn ông tuấn mỹ ngũ quan đường nét sắc sảo, anh hơi híp mắt, có thể
thấy trong mắt cô nổi đầy mạch máu màu xanh, “Em thấy được cái gì?”
Năm ngón tay nắm chặt ví da, Đồng Niệm thản nhiên nhìn sâu vào đôi mắt anh: “Tôi thấy được là anh đâm Vi Kỳ Hạo bị thương!”
“Ha ha ——”
Nhếch môi Lăng Cận Dương cười khẽ một tiếng, khóe mắt anh thoáng qua vẻ tàn
khốc, đột nhiên giữ chặt hai vai cô, lôi cô đến trước mặt: “Đồng Niệm,
em là dụng tâm thấy được sao?”
Trong mắt anh đầy tức giận, lời của cô nói nghe thật buồn cười.
Đồng Niệm nhẹ nhàng nâng tay, hất tay anh ra, môi trái tim nhấp nhẹ, giọng
nói mang theo một tia đùa cợt: “Dụng tâm không bằng mắt nhìn thấy trực
tiếp.”
Cô từng nghĩ tâm mình nhìn thấu đáo anh. Nhưng quay đầu lại, thấy tận mắt mới là sự thật.
Đối với anh, cô đã sớm chết tâm.
Trong tim Lăng Cận Dương lướt qua một mảnh giá rét, trong nháy mắt lạnh từ
đầu đến chân, đôi mắt sáng ngời ảm đạm xuống, quang ảnh trong khoảnh
khắc sụp đổ, vỡ tan ra thành từng phiến vụn, bay vào một góc, ẩn giấu
bụi bậm bên trong.
Rốt cuộc là có dã tâm che giấu âm mưu? Hay là trong lòng cô không hề lựa chọn tin tưởng anh nữa?
Ban đêm gió lạnh luồn vào cổ áo. Đồng Niệm không chịu được rút vai lại, cô
nắm chặt ví da, không hề nhìn đến anh, lạnh lùng quay người đi lên lầu.