Lam Điệu là hội sở cao cấp nhất thành phố, kiến trúc ngạo nghễ, sừng sững bên bờ biển.
Ngửa đầu lên nhìn thấy tòa nhà cao tầng trước mặt, đáy lòng Đồng Niệm dâng lên một cỗ chán ghét, cô bị động đi theo người đàn ông bước vào, mặt sàn bằng đá cẩm thạch tản ra ánh sáng chói mắt, làm cho cô không thích ứng được phải nheo mắt lại.
Trải qua cánh cửa thủy tinh xoay tròn, Đồng Niệm nhìn thẳng về phía bóng dáng lạnh lùng đang đi trước, khóe miệng cười lạnh,anh luôn duy trì khoảng cách không xa không gần với cô, mọi sự đều rất cẩn thận, thủy chung là hình tượng anh trai động lòng người?
Nhưng phía sau Lăng Cận Dương, anh là loại mặt người dạ thú.
Mắt thấy anh đi vào thang máy, dưới bước chân Đồng Niệm thoáng chần chừ, cô ngẩng đầu nhìn thấy tay anh dừng lại ở cánh cửa, cặp mắt sâu thẳm kia đang bắn thẳng đến đây.
Ngón tay thon dài của Lăng Cận Dương khẽ chọc, khuôn mặt tuấn mỹ cười tươi, anh nhìn Đồng Niệm đang do dự, cũng không mở miệng chỉ là mỉm cười chờ ở đó, trong mắt anh phát ra ý tứ cường thế bá đạo.
Miệng anh vẫn cười ôn nhu không nhìn ra điều gì khác thường, nhưng Đồng Niệm hiểu được cô không có lựa chọn, cho tới bây giờ ở trước mặt Lăng Cận Dương cô không hề có quyền lựa chọn!
Anh bảo cô sống thì cô sống. Anh bắt cô chết thì cô sẽ sống không bằng chết.
Hội sở hai mươi tám tầng.
Trên tầng cao nhất của Lam Điệu, trên tầng này chỉ có một phòng không tiếp đãi khách chỉ có con của tập đoàn Lăng thị độc chiếm.
Phục vụ mặc tây trang thẳng thóm, mở hai cánh cửa kim hoàng sắc ra, bật đèn thủy tinh treo ở trên cao, thứ ánh sáng chói mắt tầng tầng lớp lớp phát ra.“Chào Ngài…”
Người phục vụ xoay người, nở nụ cười đúng tiêu chuẩn, đôi tay mang bao tay màu trắng động tác lưu loát kéo ghế ngồi ra, chờ bọn họ ngồi vào.
Căn phòng xa hoa, ở giữa bày ra một bàn ăn lớn năm thước, trên bàn trải khăn màu trắng sạch sẽ không nhiễm chút hạt bụi, ở đầu bàn ăn hình chữ nhật có bày biện thức ăn.
Lăng Cận Dương xoay người ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh, anh nhìn người phục vụ chuyển thực đơn qua, cầm lên quét mắt một lượt, thấp giọng phân phó: “Như cũ.”
“Vâng.” Người phục vụ mỉm cười vuốt cằm, thu hồi thực đơn sau đó do dự hỏi lại một câu: “Ngài có cần món khai vị không?”
Đồng Niệm ngồi ở phía đối diện nghe nói như thế, sắc mặt trầm trầm, cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đối diện mình, quả nhiên trong đáy mắt anh dâng lên ý cười thâm hiểm.
Lúc này có vài người đi vào, trong tay bọn họ cầm theo nhạc cụ, xếp hàng chuẩn bị diễn tấu.
“Đi ra ngoài!” Tay Lăng Cận Dương đưa lên, khóe mắt hướng về phía hành lang, nhẹ nhàng cười lên, thanh âm từ tốn: “Nhiều người không tốt, tôi không thích nhiều người!”
Người phục vụ có chút khó hiểu, cũng không dám nói nhiều, liền bảo mọi người đi ra ngoài, cuối cùng đóng cửa lại.
Cửa lớn đóng chặt, tiếng diễn tấu âm thanh du dương của tiếng nhạc không lọt vào tai, Đồng Niệm cúi đầu cố gắng áp chế tiếng tim đang đập loạn.
"Lại đây ——"
Âm thanh không lớn, nhưng có sức nặng vô cùng.
Đồng Niệm chậm rãi đứng lên thở hổn hển, cất bước đi đến bên người anh, nhưng không tự giác đứng ở phía ngoài.
Tay Lăng Cận Dương xoa cằm, thấy cô duy trì khoảng cách với mình, đáy mắt lướt qua một tia lạnh lùng, anh vươn tay chế trụ cổ tay của cô, lập tức kéo cô đến trước mặt, đẩy cô đến bàn ăn màu trắng.
“Sợ sao?”
Lăng Cận Dương vẫn ngồi như trước, anh ngước lên đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô hỏi: “Chúng ta còn chưa đủ quen thuộc sao, em còn sợ nữa?”
Đồng Niệm cắn môi không nói lời nào, cô đưa tay vịn vào cái bàn, đầu ngón tay dùng sức trở nên trắng bệch.
Thấy cô không nói lời nào, Lăng Cận Dương cười đứng lên, anh đưa tay sờ má cô, cảm xúc non mịn ở đầu ngón tay làm cho mắt anh hơi nheo lại, khóe miệng cong lên: “Còn có nơi nào mà anh…làm cho em sợ hãi?”
Trong giọng nói của anh cố ý ngắt quãng, đủ để làm cho người ta mơ màng.
Trong đôi mắt đen lóe lên lửa giẩn, Đồng Niệm trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mặt, hai tay bên người nắm chặt thành quyền.
“Niệm Niệm…” Người đàn ông chăm chú nhìn ánh lửa nơi đáy mắt, con ngươi đen cân nhắc, thì thầm: “Anh thích ánh mắt em như vậy, làm cho anh rất hưng phấn!”
Đồng Niệm hận nhất là anh nói như vậy, cô giơ tay lên nhưng bị anh dễ dàng khống chế, đem cổ tay của cô đưa ra phía sau thắt lưng.
Ánh mắt rùng mình của người đàn ông, cô không kịp kêu lên trên môi đã có một luồng nhiệt ấm hạ xuống, cô cắn chặt răng, làn môi bị anh cắn đau, anh dễ dàng xâm nhập quấn lấy cái lưỡi đang cố kháng cự của cô.
Thân hình của người đàn ông áp xuống, Đồng Niệm giãy dụa, lưỡi của cô ngày càng đau đớn, đau đến mức cô nhíu mày. Hai tay bị kiềm kẹp không thể động được, cô bất lực dùng hai chân đá loạn xạ, muốn đẩy anh ra.
Khí lực của anh quá mức cường hãn, Đồng Niệm động đậy nửa ngày không có hiệu quả, thân thể rốt cuộc không còn sức nữa, ngay lúc cô nghĩ đầu lưỡi của cô như muốn đứt thì hơi thở bá đạo kia chợt biến mất.
Lăng Cận Dương ngẩng đầu, hai tròng mắt lạnh nhìn hai má ửng đỏ của cô, anh chế trụ thắt lưng của cô, nghiêng người đứng trước người cô làm cho cô cảm giác rõ ràng thân thể anh đang biến hóa.
“Em còn động nữa, hôm nay anh đổi phương pháp ăn em đó!” Âm thanh không nhanh không chậm.
Nhiệt độ ở giữa hai chân làm cho da mặt cô đổi sắc, trong đầu Đồng Niệm rung lên, không dám giãy dụa, anh xưa này làm việc tùy hứng, nếu thực sự chọc giận anh chuyện biến thái gì anh cũng làm ra được.
Thân thể mềm mại trong lồng ngực dần an tĩnh lại, Lăng Cận Dương mỉm cười, anh cúi đầu ngửi mùi hương hoa lài trên người cô, nét mặt lo lắng đã dần dịu lại.
Chiếc váy trắng đơn giản mặc trên người, chỉ có thiết kế dài ở phần trên thân, Đồng Niệm nhẹ nhàng thở phào, quần áo kia nếu bi cởi thì tiếng vang rất nhỏ, vẫn là tùy ý lợi dụng mọi nơi lọt vào tai cô.
Tay anh vuốt ve da thịt của cô, Đồng Niệm run lên từng đợt, ánh sáng trong mắt chợt ảm đảm, cô chậm rãi mở hai mắt, năm ngón tay nắm chặt như khảm vào trong thịt.
Thị giác bị ngăn cách, thính giác sẽ càng thêm mẫn cảm, cô cau mày kìm lòng không đầu dùng hàm răng cắn đôi môi, dùng rất nhiều sức.
Khóe mắt anh nhìn thấy động tác cắn môi của cô, đáy mắt Lăng Cận Dương biến đổi, anh lạnh lùng cúi đầu, cúi người xuống cắn trước ngực cô một cái.
“Ahhh!”
Ngực bị cắn đau, Đồng Niệm mở mắt ra nhìn thấy bên ngực trái có vết răng, tức giận quát: “Lăng Cận Dương!”
Lăng Cận Dương khẽ cười ra tiếng, đầu ngón tay của anh vuốt ve vết cắn, giọng điệu âm trầm: “Lần trước em cắn anh, sao có thể so với bây giờ…”
Lửa nóng trong mắt anh tản đi, không còn tia tình dục nào: “Xuống dưới mặc quần áo vào.”
Đồng Niệm cúi đầu sửa lại quần áo, ngón tay run rẩy không thể dùng sức, cô từ trên bàn ăn bước xuống, đi qua vị trí đối diện, khóe mắt dâng lên ý lạnh.
Đây là nguyên nhân Lăng Cận Dương không cần món khai vị bởi vì cô chính là món khai vị mà anh cần.