Đêm khuya, Lăng Cận Dương bước ra từ thư phòng, lúc đi ngang qua cầu thang, anh nghiêng người nhìn xuống phía dưới, thấy cảnh sát ở lại ngồi trên sofa bàn tán xôn xao, bàn tính xem bước kế tiếp phải an bài như thế nào.
Ánh mắt anh trầm xuống, xoay người đi thẳng trở về phòng ngủ.
Khe khẽ đẩy cửa phòng ngủ, bên trong được chiếu sáng bởi chiếc đèn bàn, màu sắc ấm áp nhưng hiện tại cũng không thể làm cho người ta cảm thấy yên bình mà lưu lại vẻ đau thương.
Đi tới bên giường, hai mắt Đồng Niệm đã khép chặt, nhìn qua giống như đã ngủ. Lăng Cận Dương không nói gì, tìm một bộ quần áo đi đến phòng tắm tắm.
Trên chiếc giường to lớn, thân thể cứng đờ của Đồng Niệm lay động, nghe tiếng nước chảy cô mở mắt. Cô kéo chăn trùm kín đầu, vẻ mặt ngơ ngác, giống như nghĩ đến điều gì.
Anh đẩy cửa phòng tắm đi ra, nhìn thấy bộ dáng ngẩn người của cô, cầm cái khăn lông màu trắng trong tay, anh vừa lau tóc vừa đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, “Thế nào? Không giả bộ ngủ nữa sao?”
Đồng Niệm thở dài, ngồi dậy cầm lấy cái khăn trong tay anh, chậm rãi lau: “Đều đã chuẩn bị tốt rồi sao?”
“Uhm” Lăng Cận Dương thuận thế xoay người lên giường, từa đầu lên đùi cô, khẽ khép đôi mắt lại.
Nhìn thấy hai gò má anh hóp lại, Đồng Niệm nhíu chặt mày, sau khi lau khô tóc cho anh để khăn lông qua một bên. Cô giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương của anh, muốn giúp anh hóa giải đi mệt nhọc.
“Mạnh một chút.” Lăng Cận Dương nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu xa. Anh thoải mái hưởng thụ, giọng nói thốt ra những lời mập mờ: “Mạnh hơn một chút nữa…”
Đồng Niệm vốn không có để ý tới, nhưng bên tai nghe giọng nói mập mờ của anh, một lúc sau cô cảm thấy xấu hổ, hai ngón tay xoa mạnh huyệt thái dương của anh.
Lấy tay vỗ vào trán của anh, Đồng Niệm tức giận, giọng nói đầy căm hận: “Nếu như giết người không phạm pháp, em đã sớm giết anh rồi.”
“Em sẽ không làm được.” Anh mặt dày đáp lại.
". . . . . ."
Đồng Niệm lười cãi nhau với anh, dù sao cãi cũng không lại anh, bỏ bớt hơi sức cũng tốt.
Nhét bàn tay nhỏ bé của cô vào lòng bàn tay, anh khẽ nhắm mắt, ngón tay khẽ vuốt ve mu bàn tay cô, giọng nói dịu dàng: “Anh chuẩn bị một chút đồ, dđl/q'd sáng mai em đi thăm vú Dung một chút, chuyện của Yếm nhất định làm bà lo lắng.”
Ánh mắt Đồng Niệm thoáng qua tia lạnh lẽo, cúi đầu nhìn mặt anh, giọng nói trầm xuống: “Thế nào việc ta còn lo chưa xong, trói tay còn muốn trói chân nữa sao?”
". . . . . ."
Lăng Cận Dương đột nhiên mở to hai mắt, nhíu mày nhìn chằm chằm người trước mặt, một lúc sau ánh mắt xẹt qua nụ cười: “Cái kia không phiền phức vậy đâu? Đối phó với em một liều thuốc ngủ là được rồi.”
“…” Đồng Niệm bị nghẹn họng, tức đến nỗi muốn chửi thề.
"Lăng Cận Dương!"
Đồng Niệm thở phào một cái thật dài, đưa tay bưng lấy mặt của anh, cùng chóp mũi anh tương đề: “Nếu như anh và con đang trải qua giai đoạn nguy hiểm, anh lại không muốn em liên quan vào, em vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh.”
Hai mắt anh yên tĩnh lại, anh trở người ngồi dậy, đưa tay ôm cô vào trong ngực: “Anh hiểu.”
Đồng Niệm tựa đầu vào bờ vai anh, đáy lòng vô cùng phức tạp, cô có nhiều lời muốn nói muốn hỏi, nhưng giờ phút này đây, cái gì cô cũng không thể nói, không thể hỏi.
Bởi vì cả hai người không được phân tâm, bọn họ toàn lực ứng phó, một lòng một dạ cứu con gái về.
Giơ tay lên tắt đèn đầu giường, anh ôm lấy cô, khuôn mặt lạnh lùng thoáng qua một tia buồn bã. Thì ra có một số việc cô có thể nhìn thấu, chỉ là có lúc giả bộ như hồ đồ thôi.
“Niệm Niệm.” Lăng Cận Dương nhẹ nhàng gọi cô, cúi đầu nhìn vào mắt cô: “Yếm nhất định sẽ không có chuyện gì.”
“Em biết.” Đồng Niệm cười gật đầu một cái, cùng với anh mười ngón tay đan chặt vào nhau. Chỉ khác là trong nháy mắt, đáy mắt không kìm chế được toát ra vẻ bi thương nhàn nhạt.
Những người đó phát rồ, chuyện gì cũng làm ra được! Trong lòng cô hiểu.
Mặc dù hai người điều cố gắng khắc chế, nhưng cả đêm mất ngủ, cũng không người nào gạt được người nào.
Cho đến trưa, những người sống trong biệt thự, mỗi người có một suy nghĩ riêng. Đa số thời gian điều ngồi ở trên sofa, trang phục giống nhau từ điện thoại đến bộ dáng chờ bọn bắt cóc gọi điện đến.
Sau khi dùng xong cơm trưa không lâu, dđl/q'd một nhóm người khác tới, đó là những cảnh sát thay phiên nhau trực.
Lăng Cận Dương liếc nhìn đồng hồ, điện thoại di động đúng lúc vang lên, anh bình tĩnh nhận điện thoại, vẻ mặt lo lắng: “Ba không được khỏe, anh muốn đi thăm ba một chút.”
“Em cũng muốn đi.” Đồng Niệm vội vã đi tới, vẻ mặt lo lắng.
Cảnh sát thấy vậy, cau mày nói: “Lăng tiên sinh, Lăng phu nhân, hai người không thể cùng nhau ra ngoài, phải có một người ở nhà chờ điện thoại.”
Lăng Cận Dương chau mày lại, ánh mắt dao động: “Chúng tôi sẽ nhanh chóng quay về, sẽ không làm mất quá nhiều thời gian.”
Cảnh sát do dự một chút, dù sao bọn họ ở nhà nghe lén điện thoại, cũng không có quyền hạn chế tự do của người ta: “Vậy cũng tốt, chúng tôi sẽ cho người đi theo hai người.”
“Được rồi.” Lăng Cận Dương gật đầu một cái, nắm lấy tay Đồng Niệm đi ra cửa.
Chiếc McLaren màu bạc chạy nhanh trên đường. Lăng Cận Dương nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn chiếc xe màu đen theo ở phía sau, vẻ mặt lạnh lùng.
“Làm sao đây? Bọn họ vẫn đi theo.” Xem chừng bọn họ theo sát không muốn từ bỏ, trong lòng Đồng Niệm có chút sốt ruột. Nếu như cảnh sát phát hiện bọn họ tự mình đi gặp bọn bắt cóc, nhất định sẽ nhúng tay!
Nắm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô, Lăng Cận Dương im lặng không nói gì, vững vàng lái xe đến nhà của ba mình.
Xe dừng lại ở bên ngoài khu nhà, vẻ mặt Lăng Cận Dương như mọi khi, dẫn theo Đồng Niệm cùng vào bên trong. Thời điểm gần tới cửa, anh khẽ liếc mắt nhìn, thấy cảnh sát dừng lại ở phía sau xe anh.
Hai người đi vào cửa chính, Đồng Niệm quay đầu nhìn một chút, thấy những người kia đã cùng đi ra ngoài, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lăng Cận Dương ra hiệu với Đồng Niệm, hai người cùng quẹo cua bên phải, từ cửa hong nhà trọ trực tiếp đi ra, vị trí này đúng lúc bọn họ vừa dừng ở sau xe.
Một chiếc Hummer màu đen đã sớm chờ ở chỗ này, người trong xe nhìn thấy Lăng Cận Dương lập tức mở cửa xe ra: “Tổng giám đốc.”
Lăng Cận Dương mím môi gật đầu một cái, dẫn Đồng Niệm ngồi vào trong.
Tài xế nổ máy xe, thân xe đã được trang trí, xung quanh được bao bọc bởi kính thủy tinh màu đen, người bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy được người bên trong.
Chiếc Hummer màu đen rẽ cua, tài xế không nhanh không chậm lái ngang qua chiếc xe màu bạc.
Trong lòng Đồng Niệm có chút khẩn trương, lúc xe lao qua trong nháy mắt cô cúi đầu xuống, sợ bị người bên ngoài phát hiện.
Xe chạy ra khỏi chung cư, một đường chạy đến trung tâm thương mại, đến đúng giờ thời gian bọn bắt cóc quy định.
Buổi chiều, hai giờ ba mươi phút.
Di động đúng lúc vang lên, Lăng Cận Dương nhận điện thoại, giọng nói trầm thấp: “Chúng tôi đã đến.”
"Xuống xe."
Lăng Cận Dương theo lời đẩy cửa xe ra, Đồng Niệm đi theo phía sau anh, hai người đứng ở ven đường.
"Ừ, lần này coi như giữ chữ tín." Bọn bắt cóc hài lòng mỉm cười.
Lăng Cận Dương kinh ngạc ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén nhìn bốn phía, xung quanh đểu là cửa hàng, mọc lên như rừng, muốn ẩn thân hoặc theo dõi là chuyện rất dễ dàng.
“Không cần tìm.” Bọn bắt cóc nhỏ giọng nói: “Hai người đi vào trung tâm thương mại, quẹo trái, đi tới cuối đường thấy có một thang máy, đợi tôi gọi điện thoại.”
Lăng Cận Dương cầm di động, xách vali cùng Đồng Niệm đi vào trung tâm thương mại, quẹo trái đi tới cuối đường quả nhiên thấy trước mặt có một thang máy.
Di động vang lên lần nữa, Lăng Cận Dương nhanh chóng bắt máy, chỉ nghe người bên trong nói: “Bỏ tiền vào bên trong tháng máy, nhấn tầng cuối cùng nhất.”
Lăng Cận Dương nhíu chặt mày, dđl/q'd theo bản năng đưa di động đến gần ngực mình. Đồng Niệm quét mắt nhìn xung quanh, mặc dù không nhìn thấy gì nhưng cũng hiểu được hai người bọn họ nằm trong phạm vi giám sát.
Cô đi tới gần Lăng Cận Dương, lấy tay vuốt nếp nhăn trên áo sơ mi anh, rồi dời tay đi trong nháy mắt. Trong túi áo Lăng Cận Dương sáng lên, giấu một di động khác đang nói chuyện.
Cùng với bọn bắt cóc trò chuyện, thông qua điện thoại này truyền ra ngoài. Bên kia nhóm người của Quyền Yến Thác cũng luôn sẵn sàng chờ bắt người. Chỉ cần bọn bắt cóc thò đầu ra lập tức sẽ bị bắt.
“Con gái của tôi đâu?” Lăng Cận Dương nghiêm mặt, giọng nói lo lắng.
Bọn cướp cầm di động mỉm cười, giọng nói liều lĩnh: “Bọn tao nhìn thấy tiền sẽ lập tức thả con gái của mày ra ngay.”
“Không được.” Lăng Cận Dương trầm mặt, tức giận nói: “Không nhìn thấy con gái tôi sẽ không đưa tiền cho các người.”
Đối phương hình như nổi giận, không nhịn được: “Lăng Cận Dương, có phải mày muốn nhặt xác con gái mày không?”
Đồng Niệm sắc mặt trắng xanh, theo bản năng siết chặt hai tay lại.
Do dự một chút, Lăng Cận Dương thả lỏng chân mày, mím môi nói: “Được rồi, tôi sẽ bỏ tiền vào.”
“Cũng không còn nhiều thời gian nữa, lần này thang máy lập tức chạy xuống, không được giở trò”. Sau đó bọn bắt cóc cúp điện thoại.
Lăng Cận Dương nhìn chằm chằm từng con số giảm xuống, khuôn mặt tuấn tú dần dần lạnh lùng xuống.
Đinh ——
Cửa thang máy mở ra, dừng ở trước mặt bọn họ.
Lăng Cận Dương bỏ vali tiền vào, đang định ấn phím số, trên mu bàn tay che tới một đôi tay lạnh lẽo: “Cận Dương…”
Vali tiền này, là bọn họ đổi lấy con gái. Nhưng nếu bọn bắt cóc kia không có uy tín, nhận được tiền không trả đứa bé, như vậy…
Lăng Cận Dương biết trong lòng cô nghĩ gì, nhưng chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể như vậy, không còn cách nào khác.
“Yên tâm.”Anh cầm lấy tay cô, bình tĩnh nhìn cô, tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Từ từ thu tay lại, Đồng Niệm nhìn anh ấn phím trên thang máy, đèn đỏ sáng lên, cửa thang máy chậm rãi khép lại, đinh một tiếng, thang máy nhanh chóng khởi động.