Yêu Em Từ Lần Đầu Gặp Nhau

Chương 31: 31 Sự Ra Đi Đột Ngột Và Mâu Thuẫn Hai Bên Gia Đình


Tại Lâm gia, sau khi hai bên nhà nội, ngoại biết được Lâm Nguyệt Lam mất trong vụ cháy biệt thự ngoại thành đó ai ai trong nhà đều rất sốc và lập tức đến nhà Lâm Thiên Minh để hỏi cho ra lẽ.
Bà nội Nguyệt Lam - Lục Hồng sau khi nhìn thấy thi thể cháu gái liền quay sang chất vấn Lâm Thiên Minh.
"Đây không phải sự thật đúng không? Cháu tôi vẫn còn sống đúng không, mấy người nghĩ tôi già rồi lên lừa gạt tôi phải không?"
"Mẹ đây là sự thật, pháp y cũng kết luận rằng thi thể này là của con bé?"
Sau khi câu này của ba Nguyệt Lam nói ra, chị gái ông - Lâm Lạc Thanh cũng thấy rất tức giận liền lên tiếng nói.
"Chú nói ra câu này không thấy áy này à? Mặt chú vẫn tỉnh bơ như chưa có chuyện gì vậy? Vụ việc sẽ không đi đến kết cục ngày hôm nay nếu chú không nói với truyền thông con bé không phải con ruột mình, để rồi nó ủy khuất mà ra đi như vậy?"
Lâm Lạc Thanh nói ra những lời nói như vậy vì cô rất yêu quý Nguyệt Lam và luôn coi cô như một người rất quan trọng đối với mình.

Khi biết tin cháu mình đã mất cô rất ngỡ ngàng và đã lái xe thật nhanh đến đó.
"Tất cả là tại mấy người, hai ba con nhà các người ép con bé đến con đường này.

Nếu lúc đầu anh chịu nói cho chúng tôi biết, thì mọi chuyện như ngày hôm nay sẽ không xảy ra."
"Anh có còn là ba con bé không lão Minh, con bé ít nhiều gì cũng là một đứa ngoan hiền biết lo nghĩ cho anh như thế, mà anh lại đối xử với con bé như vậy.

Tôi không biết rằng anh là người ba vô tâm như vậy."
Những lời lẽ vừa rồi nói về ba mình như vậy, cuối cùng Lâm Thiên Hàn không chịu được những lời ra tiếng vào như vậy đối với ba mình.


Liền đứng trước mặt mọi người giúp đỡ ông.
"Ông nội, bà nội mọi người đừng trách móc ba cháu nữa được không? Dù gì ba cháu cũng chỉ bảo vệ con bé tránh khỏi tai họa của công ty mà thôi.
"Bảo vệ con bé sao? Tôi thấy mấy người là muốn cắt đứt quan hệ với nó thì đúng hơn đó.

Anh không thấy buồn cười sao Thiên Hàn?"
"Cậu nói vậy là hai người đang bảo vệ con bé, khi con bé muốn giúp công ty giữ vững trên thị trường kinh doanh thì hai người lại từ chối và đuổi con bé đi.

Đó là cách bảo vệ của hai ba con ông sao?"
Lúc này càng nhiều người chất vấn hai người họ, chỉ vì một sai lầm nhỏ mà mọi người lại quay lưng lại như vậy.
Hoắc Lăng Phong cũng đứng ra bảo vệ hai người họ.
"Mọi người tôi biết ai cũng rất thương tiếc trước cái chết của Nguyệt Lam như vậy.

Nhưng xin mọi người cũng đâu thể đổ hết mọi trách nhiệm lên hai người họ như vậy khi chưa biết đầu đuôi mọi chuyện ra sao kia chứ.

Tôi cũng thấy vụ cháy này không bình thường, dường như có người đã lên kế hoạch từ trước."
Anh cảm thấy vụ cháy này không hề đơn giản, có rất nhiều điểm bất thường trong đó và liền bảo người đi điều tra ngay lập tức.
"Cậu là ai? Mà lại vô duyên vô cớ xen vào chuyện của gia đình chúng tôi?"
"Tôi cũng xin giới thiệu tôi là Hoắc Lăng Phong.

Chủ tịch tập đoàn Hoắc gia ở thành phố S."
"..."
Tất cả mọi người đều im lặng trước những gì anh nói ra, vì cả gia đình họ trước giờ chưa từng muốn gây thù oán gì với tập đoàn Hoắc gia.
"Tôi thấy trong vụ cháy này có rất nhiều điểm bất thường và muốn điều tra hung thủ của vụ cháy này, tôi thấy nó không hề đơn giản chỉ là vụ cháy bình thường mà có người đứng sau để muốn ly gián mọi người trong nhà và đổ hết trách nhiệm lên hai ba con nhà họ."
"Lăng Phong cậu..." - Thế mà Lâm Thiên Hàn lại bỏ sót điều này vì nghĩ chỉ là vụ cháy bình thường.
"Thế lên tôi sẽ điều tra vụ cháy này và cho một người câu giải thích và nó không hoàn toàn là lỗi của hai người."
"Nếu cậu nói thế chúng tôi sẽ chờ câu trả lời của cậu cho vụ cháy của con bé.

Nhưng từ giờ cho đến lúc đó tôi cũng sẽ không tha thứ cho bọn họ vì đã làm tổn thương con bé Nguyệt Lam."
"Được! Tôi sẽ cho mọi người đáp án sớm nhất."
Lúc này nhà ngoại cũng đã đến tạm biệt cô lần cuối.


Ông bà ngoại cô cũng rất đau buồn khi mới biết tin cô đã mất, mẹ cô bà cũng đã ngất đi và phải nhập viện.
Biết hai bên gia đình cũng không hề hòa thuận kể từ khi mẹ cô rời đi cho đến giờ.

Nhà nội luôn oán trách mẹ cô là người ích kỉ, ham muốn lợi ích mà bỏ con cái của mình.

Nhưng khi hay nghe tin con gái mình đã không còn bà cũng không màng đến chuyện khác mà đi thẳng đến nơi không ai chào đón mình, để gặp con gái lần cuối.
"Mẹ xin lỗi con Nguyệt Lam.

Là mẹ không tốt, không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.

Từ khi rời đi mẹ biết con rất hận mẹ, thậm chí còn không muốn nhìn mẹ dù chỉ một lần.

Nhưng mẹ không hề ghét bỏ con, vẫn luôn dõi theo con từng ngày.

Mẹ cũng rất muốn giải thích với con mọi chuyện, nhưng có vẻ đã quá muộn rồi.

Đều là tại mẹ, mẹ xin lỗi con."
"Bà còn mặt mũi đến đây sao bà Nguyệt? Sau tất cả những gì bà đã làm 10 năm về trước, thì đây cũng chỉ là nỗi đau bình thường mà thôi nhỉ."
"Con nói vậy là sao Thiên Hàn? Dù gì ta cũng là mẹ của con, sao con lại nói thế?"
"Bà có tư cách gì làm mẹ tôi, trong ký ức của tôi thì mẹ tôi đã mất từ lâu rồi.


Nên bà từng nói tôi là con của bà."
"Ta biết có rất nhiều hiểu lầm trong việc này, luôn muốn được gặp hai đứa để giải thích..."
"Giải thích sao, tôi nghĩ bà đơn giản chỉ muốn lấy tình thương của hai anh em chúng tôi để bù đắp vào những nỗi lầm mà bà gây ra mà thôi.

Giờ thì bà cũng thấy rồi đó, đứa con gái bà bỏ rơi bao năm qua giờ không còn nữa rồi đó, bà cũng lên ăn mừng vì kế hoạch tốt đẹp của bà chứ."
"Con nói vậy là sao? Ta chỉ đến tạm biệt con bé lần cuối chứ không hề có ác ý gì, sao con cứ phải kiên quyết là ta làm."
"Tôi chỉ nói vậy thôi bà nghĩ sao thì nghĩ, giờ thì bà và con trai người hãy rời khỏi đây ngay đi.

Nơi này cũng không mấy cần có sự có mặt của mấy người đâu."
"Ta sẽ đi, nhưng rồi một ngày nào đó con cũng sẽ hiểu ra mẹ rời đi chỉ vì muốn tốt cho cả hai mà thôi."
"Tôi không muốn nghe những gì bà nói, hãy rời khỏi đây đi."
Ta biết con sẽ không tha thứ cho ta, nhưng sau này con sẽ hiểu ra thôi.

Ta chỉ vì muốn tốt cho gia đình chúng ta mà thôi.

Mong con hãy hiểu cho ta.