Yêu Em Từ Kiếp Trước

Chương 15: Hội diễn văn nghệ (2)

Trương Tiểu Mai và Lý Nhược Hành vô cùng tức giận khi nhìn thấy trang phục biểu diễn của hai người bị người ta cắt nát, nhìn qua hiện trạng của hai bộ đồ khẳng định có người giở trò, bộ trang điểm cũng văng tung tóe trên đất. Trương Tiểu Mai thở hổn hết phẫn nộ nói:

“Nhất định là Mã Nghi Hân làm, vừa rồi cô ta cố tình đối đầu với mình như vậy khẳng định không muốn để chúng ta thuận lợi biểu diễn, thủ đoạn quá hèn hạ.”

Lý Nhược Hành cũng có cùng suy nghĩ với Trương Tiểu Mai, nhưng cô không hiểu, Mã Nghi Hân này có thể trắng trợn như vậy, vừa mới cãi nhau với bọn cô xong lại đi phá hủy đồ của các cô, không sợ người ta đoán ra sao?

“Nhược Hành à, cậu nói chúng ta phải làm thế nào, không có trang phục làm sao chúng ta biểu diễn, thật tức chết, mình nhất định phải tìm Mã Nghi Hân nói cho ra lẽ.” Nói xong Trương Tiểu Mai hùng hổ chuẩn bị đi tìm Mã Nghi Hân tính sổ.

Lý Nhược Hành thấy vậy vội vàng ngăn lại, khuyên nhủ nói: “Cậu đừng kích động như vậy, chuyện trước mắt là chúng ta phải giải quyết vấn đề trang phục, mặc kệ như thế nào chúng ta phải hoàn thành tiết mục”.

“Làm sao giải quyết đây, bây giờ chúng ta đâu thể chạy ra ngoài mua, làm sao kịp chứ.” Trương Tiểu Mai ủ rũ nói.

Lý Nhược Hành rơi vào trầm mặc, phần của cô có lẽ không sao, bởi vì tiết mục của cô không yêu cầu trang phục, nhưng Tiểu Mai lại biểu diễn tiết mục múa, cho nên trang phục phù hợp là không thể thiếu. Đang lúc hai người không biết làm thế nào thì Lâm Cảnh Tinh đi vào, thấy Lý Nhược Hành căng thẳng không vui lập tức đi tới quan tâm hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

Thấy Lâm Cảnh Tinh đi tới, Lý Nhược Hành lập tức nước mắt lưng tròng nhào về phía hắn uất ức nói: “Lão công, quần áo biểu diễn của chúng em bị người ta cắt nát rồi, bây giờ em phải làm sao?”

Trương Tiểu Mai há to miệng nhìn hành động của Lý Nhược Hành, khi cãi nhau cùng Mã Nghi Hân hay lúc phát hiện trang phục bị phá thì Tiểu Hành cũng một bộ dạng bình tĩnh, nào có dáng vẻ yếu đuối như bây giờ, thay đổi quả thực quá không đáng tin a.

Lâm Cảnh Tinh thấy Lý Nhược Hành như vậy thì đau lòng không thôi, nhẹ giọng an ủi: “Được rồi, ngoan, trước mắt anh lập tức sai người đưa trang phục đến cho em, sau đó sẽ đi đòi lại công đạo cho em, có được không.”

Lý Nhược Hành lắc đầu nói: “Anh giúp tiểu Mai luôn được không, tiết mục của Tiểu Mai là múa, nếu không có trang phục sẽ không thể biểu diễn được.”

Liếc nhìn Trương Tiểu Mai một rồi quay sang Lý Nhược Hành gật đầu, sau đó lại nói: “Đàn của em có bị làm sao không?”

“Không có, em để nó ở nơi khác, nên người đó không động đến nó.”

Sau đó Lâm Cảnh Tinh rút điện thoại gọi phân phó, rồi quay sang an ủi Lý Nhược Hành, Trương Tiểu Mai bị hai người bỏ quên lúc này mới lên tiếng, hỏi:

“Anh chính là Lâm Cảnh Tinh bạn trai của Tiểu Hành?”

Thấy Lâm Cảnh Tinh gật đầu, Trương Tiểu Mai lại ấp úng nói tiếp: “Lần này cảm ơn anh, sau này tôi sẽ không nói xấu anh với Tiểu Hành nữa, tôi hứa đấy.”

Nhìn bộ dạng lấm lét của Trương Tiểu Mai, Lý Nhược Hành nhịn không được bật cười, trêu chọc nói: “Cậu dễ bị mua chuộc như vậy?”

Trương Tiểu Mai bĩu môi: “Đó là mình chưa biết, bây giờ thấy anh ấy tốt với cậu như vậy đương nhiên mình phải ủng hộ mới đúng.”

Nhìn hai cô gái trêu chọc nhau, Lâm Cảnh Tinh cũng cười cười lắc đầu. Hiện tại hai người đã lấy được trang phục kịp lúc, mà trên sân khấu cũng đã qua mấy tiết mục, bây giờ là tiết mục của Mã Nghi Hân, phần trình diễn của cô ta rất được hoan nghênh, phải thừa nhận giọng hát của Mã Nghi Hân rất tốt, nghe vào tai rất ngọt ngào, số nam khán giả phía dưới đang hô lớn tên cô ta. Lúc đi xuống cánh gà, Mã Nghi Hân đắc ý nhìn hai người Lý Nhược Hành giả vờ khó xử nói:

“Nhược Hành à, đáng lẽ mình sẽ thi vũ đạo nhưng không hiểu sao trang phục của mình bị người ta cắt, cho nên mình đành phải chuyển sang hát, thật không ngờ được mọi người hoan nghênh như vậy.”

Nghe Mã Nghi Hân nói vậy, Trương Tiểu Mai lập tức nộ khí bừng bừng xông lên nói: “Cậu đúng là giỏi vu oan giá họa cho người khác, rõ ràng là cậu cắt nát trang phục của chúng tôi lại còn nói bị người ta hại, cậu đây là muốn nói chúng tôi làm?”

“Cậu đừng nói bậy a, cậu có bằng chứng gì mà nói như vậy?”

“Cậu…”

Lý Nhược Hành kéo tay Trương Tiểu Mai lại, liếc nhìn Mã Nghi Hân nói: “Có làm hay không tự cậu biết, chuyện này tôi sẽ không bỏ qua chuyện này, nợ mới nợ cũ cậu chờ đi.”

Mã Nghi Hân bộ dạng bát quái cười nói: “Mình sẽ chờ, nhưng mà mình thấy trước mắt cậu không nên tiếp tục tiết mục của mình, nếu không bị mất mặt thì tiếc lắm.”

“Cậu tự tin như vậy sao, ai mất mặt vẫn chưa biết đâu.” Lý Nhược Hành dửng dưng trả lời.

Tiếp theo là tới tiết mục của Trương Tiểu Mai, kỹ thuật của cô rất tốt, động mạnh mẽ mà uyển chuyển, nhìn vẻ mặt hài lòng của ban giám khảo thì biết điểm số chắc chắn không thấp.

Tiết mục của Lý Nhược Hành gần cuối, hầu như mọi người xem cũng đã chán, bắt đầu lơ đãng làm việc khác. Lúc Lý Nhược Hành bước lên sân khấu ôm theo một cây đàn tranh cổ, cô mặt một chiếc váy trắng dài đến mắt cá chân, tóc búi cao một phần, một phần lại buông xõa trên lưng, thoạt nhìn giống như mỹ nhân cổ đại từ trong tranh bước ra, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người. Mã Nghi Hân thấy vậy tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông lên xé nát gương mặt xinh đẹp của Lý Nhược Hành. Mà lúc này Trầm Dục Phong cũng một mặt si mê nhìn Lý Nhược Hành, thật không ngờ cô có thể xinh đẹp thoát tục đến như vậy, khiến hắn không thể rời mắt được.

Nhìn tạo hình này của Lý Nhược Hành, Lâm Cảnh Tinh cảm thấy trong lòng nhộn nhạo, vợ mình đây là muốn quyến rũ mình sao, bộ dạng động lòng như vậy để đám người này trong thấy hắn cảm thấy trong lòng hơi chua.

Lý Nhược Hành yên tĩnh ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua dây đàn, âm thanh thanh thúy vang lên, dung nạp vào không khí khiến toàn bộ người trong khán phòng im lặng, Lý Nhược Hành khẽ mỉm cười rũ mắt, bộ dạng vô cùng phong tình khiến một số người định lực không đủ hít một hơi lạnh. Âm thanh vừa dứt, toàn bộ khán phòng vẫn chìm trong im lặng, vừa rồi dường như bọn họ có cảm giác đã lạc vào thời cổ đại, được lắng nghe mỹ nhân gãy một khúc nhạc tuyệt diệu. Một lúc sau âm thanh cảm thán của MC vang lên mới đánh tỉnh bọn họ, cũng nhìn thấy bộ dáng kích động tán thưởng không ngừng của hắn.

Sau một hồi ban giám khảo thảo luận, Hiệu trưởng tiến lên sân khấu cầm micro khẽ ho, nói:

“Tôi rất bất ngờ khi năm nay lại có nhiều tiết mục xuất sắc như vậy, đặc biệt trong đó có một tiết mục rất tuyệt vời, chúng tôi cảm thấy tiết mục này rất xứng đáng đoạt giải nhất trong đêm nay.”

Ở phía dưới Mã Nghi Hân đang cười rất tự tin, lúc nãy cô ta thấy Lý Nhược Hành biểu diễn, trong lòng cũng rất ganh tỵ, nhưng cô ta tin chắc mình sẽ đoạt giải nhất, cô ta còn phải chờ để hạ bệ bọn người Lý Nhược Hành đâu, Hiệu trưởng nói tiếp:

“Tiếp theo tôi sẽ đọc tên tiết mục được giải, giải ba thuộc về tiết mục múa của Trương Tiểu Mai, giải nhì thuộc về tiết mục hát của Mã Nghi Hân, và người đoạt giải nhất của năm nay thuộc về tiết mục đàn tranh của Lý Nhược Hành.”

Trương Tiểu Mai nghe kết quả xong thì nhảy cẫng lên ôm lấy Lý Nhược Hành hoan hô, Lý Nhược Hành cũng rất vui vẻ, sau một lúc hai người quay về phía Lý Nhược Hành đang trợn mắt đứng bên cạnh, Trương Tiểu Mai đi đến trước mặt Mã Nghi Hân cười cợt nói: “Chúc mừng cậu được giải nhì nha, bất quá hình như vừa rồi có người nói sẽ cho chúng tôi mất mặt, là ai a, là ai a? Ha ha.”

Mã Nghi Hân tức giận đến thở không được, hét lớn một tiếng sau đó ôm mặt khóc lóc chạy đi. Trương Tiểu Mai chính là muốn nhìn thấy bộ dạng này của Mã Nghi Hân, hả hê xong quay về hướng Lý Nhược Hành hỏi: “Bây giờ mình sẽ đi ăn mừng sao?”

Lý Nhược Hành gật đầu nói: “Đúng vậy, anh Cảnh Tinh đang chờ chúng ta ở bên ngoài, mau thu dọn rồi đi mau.”

“Cậu muốn dọn đồ theo anh ta cũng không cần gấp như vậy a.” Trương Tiểu Mai cười hì hì trêu chọc.

Hai người vui vẻ thu thập nhanh chóng rời khỏi, tuy nhiên vừa ra khỏi phòng thay đồ liền đụng phải một đại phiền phức.