Yêu Em Tự Khi Nào

Chương 22

Tiệc xã giao hôm nay của Nghiêm Hạ Vũ được tổ chức tại hội sở.

Menu của hội sở luôn được thay mới nửa năm một lần.

Hôm nay có món canh mới, chưa từng được nấu trước đây, món canh này được đầu bếp sử dụng phương pháp nấu ăn mới để tạo ra.

Nghiêm Hạ Vũ vẫn chưa uống, chỉ nghĩ tới Ôn Địch.

Trước khi chia tay, anh có thể đưa canh cho cô bất cứ lúc nào.

Anh nói với người khác, xin lỗi tạm thời tôi chưa thể tiếp được, rồi đứng dậy, rời khỏi phòng ăn.

Trợ lý Khang đang ngồi cùng những người khác, thấy vậy liền gật đầu tỏ vẻ xin lỗi rồi cũng theo anh ra ngoài.

Nghe được tiếng bước chân, Nghiêm Hạ Vũ quay đầu lại, “Không có gì đâu, anh cứ vào đi.”

Trợ lý Khang hỏi: “Có phải anh cần thuốc giải rượu không?”

“Không.”

Nghiêm Hạ Vũ đã uống ba chén, tuy hơi nhiều nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo.

Anh tựa bên cửa sổ, mở hai nút áo sơ mi, hít thở không khí.

Khang Ba thấy sếp lấy điện thoại di động ra, tìm một dãy số nào đó, vì vậy anh ta quay trở lại phòng bao.

Đầu dây bên kia bắt máy, Nghiêm Hạ Vũ nói: “Là tôi.”

“Tổng giám đốc Nghiêm, cậu khỏe chứ, gọi tôi có việc gì muốn dặn sao?” Vào lúc này mà đột nhiên Nghiêm Hạ Vũ lại gọi điện cho Phạm Trí Sâm, trong lòng ông thầm nghi vấn, những việc liên quan tới hạng mục xây dựng lần này ông ta đều bàn bạc cùng với Điền Thanh Lộ.

Dù đã lưu số Nghiêm Hạ Vũ từ trước nhưng ông ta chưa từng gọi anh.

Nghiêm Hạ Vũ không có thói quen nói vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn đưa canh cho Ôn Địch.”

Phản ứng đầu tiên của Phạm Trí Sâm là: “Tiểu Tần của chúng ta muốn theo đuổi cháu gái sao?”

Dù có thế nào thì ông ta sẽ không nghĩ người đó là Nghiêm Hạ Vũ.

Trong bữa tiệc ngày hôm đó, chỉ có Tần Tỉnh là còn độc thân.

Nghiêm Hạ Vũ nói: “Là tôi muốn đưa.”

Phạm Trí Sâm: “…”

Trong điện thoại đột nhiên im lặng.

Ông đã tới tầm tuổi này, cái gì mà chẳng thấy qua, trường hợp đàn ông đã có vợ chưa cưới nhưng vẫn muốn nuôi đôi ba cô tình nhân, nhan nhản ra đó.

Nhưng trong lúc đó ông ta không nói nên lời, là vì Ôn Địch là con gái ruột của Ôn Trường Vận.

Dù gì thì người ta cũng là vị thiên kim nhà giàu bậc nhất Giang Thành.

Nghiêm Hạ Vũ tóm gọn đầu đuôi trong hai ba câu: “Hiện tại thân phận tôi bất tiện. Chờ khi nào tôi và Tổng giám đốc Điền giải quyết xong việc hôn ước giữa hai bên, khôi phục trạng thái độc thân, tôi sẽ tự mình tới.”

Phạm Trí Sâm bỗng nhiên nghe được tin Nghiêm Hạ Vũ và Điền Thanh Lộ muốn giải trừ hôn ước, tin tức này quá đột ngột, vậy tình hình tài chính của hạng mục sắp tới phải làm thế nào? Ông ta không dám nghĩ tiếp.

Nghiêm Hạ Vũ dường như có thuật đọc tâm, nhét cho Phạm Trí Sâm một viên thuốc an thần, “Đương nhiên, tiền vốn không thiếu một phân, hoàn toàn đúng hạn.”

Phạm Trí Sâm thở phào, đây là chuyện tình cảm, lại còn là chuyện tình cảm của Nghiêm Hạ Vũ, cho nên ông cũng không tiện nghị luận. Hẳn là trong lần gặp mặt tại nhà hàng bên sông ở Giang Thành đó, Nghiêm Hạ Vũ đã yêu Ôn Địch từ cái nhìn đầu tiên.

Ông giật mình, chẳng trách, tại bữa tiệc đó, Nghiêm Hạ Vũ có thái độ khiêm nhường cung kính với Ôn Trường Vận, còn cố ý đứng lên mời rượu.

Âu cũng vì khó qua ải mỹ nhân.

Việc kinh doanh thì vẫn phải làm, nhưng thứ tối thiểu nhất là lương tâm thì Phạm Trí Sâm vẫn có. Mối quan hệ giữa ông ta và Ôn Trường Vận đâu chỉ dừng ở mức bạn xã giao, hai người còn có mối quan hệ anh em nối khố, bạn chơi từ nhỏ với nhau.

“Tổng giám đốc Nghiêm, có vài lời tôi biết là không nên nói, cũng không tới lượt tôi nói, nhưng tôi vẫn muốn nói thêm vài lời. Trong số con cháu của bốn người anh chị em của Trường Vận, có mỗi Ôn Địch là con gái, cho nên từ nhỏ con bé đã được sống trong sự yêu thương, nuông chiều của người nhà.”

Ông tạm ngưng, rồi lại nói tiếp, “Tổng giám đốc Nghiêm, cậu hiểu rõ tôi có ý gì chứ?”

“Tôi biết.” Nghiêm Hạ Vũ nói: “Tôi chấp nhận đổ hàng trăm triệu vào dự án của ông là vì việc tôi theo đuổi cô ấy không phải chỉ là hứng thú nhất thời. Về sau, tôi còn muốn định cư tại Giang Thành.”

“Vậy thì còn gì bằng, hoan nghênh cậu tới làm rể Giang Thành chúng tôi. Là do tôi đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.” Về chuyện giữ bí mật, không cần Nghiêm Hạ Vũ ám chỉ ông cũng biết, vì vậy Phạm Trí Sâm đã đưa ra lời hứa hẹn, không để người nào khác biết được.

Hiện tại Phạm Trí Sâm lại càng cảm kích Ôn Địch và Ôn Trường Vận hơn, dự án mà ông ta ấp ủ có thể tiến triển thuận lợi như vậy, công lớn nhất là nhờ Ôn Địch.”Tổng giám đốc Nghiêm, cậu muốn đưa món canh nào vậy?”

“Tôi sẽ sắp xếp một người phụ trách việc đưa canh, ông chỉ cần nói với Ôn Địch đây là chút lòng thành của ông. Còn về lý do đưa canh, tự ông nghĩ là được.”

――

Lúc Ôn Địch nhận được điện thoại từ Phạm Trí Sâm, người giúp việc vừa mới hỏi xem tối nay cô muốn ăn gì.

“Bác chờ con chút ạ.”

Cô nghe điện thoại, “Con chào bác Phạm, ngọn gió nào thổi bác tới đây vậy.”

Phạm Trí Sâm khó nén nỗi vui mừng, “Thư ký của bác vừa mới báo cáo, toàn bộ số tiền đầu tư cho giai đoạn đầu của dự án đều đã được chuyển tới. Con không biết đâu, ngay cả khi đã ký hợp đồng rồi, trong lòng bác vẫn chưa yên được, tiền còn chưa tới tay là lo được lo mất con à.”

Ôn Địch cũng mừng thay cho ông.

“Cháu gái à, hai bố con con đúng là phúc tinh của bác. Lần trước bác đã đặt vị trí riêng cho con ở nhà hàng bên bờ sông đó rồi, vậy mà con đó, lại chỉ tới vài ba lần, làm bác cứ băn khoăn. Chả mấy khi con về Giang Thành, nên bác sẽ nhờ người trên Bắc Kinh đưa cơm cho con nửa năm. Không được từ chối đâu đó, nếu con mà cứ khách sáo là bác sẽ cạch mặt bố con.”

Ôn Địch nở nụ cười, “Con còn muốn xem xem nếu bác và bố con cạch mặt nhau thật thì sẽ thế nào.”

Phạm Trí Sâm nói tới chuyện lý thú hồi bé, “Thì đánh nhau chứ sao nữa, hồi nhỏ bác với bố con chơi bài, rồi bực nhau, thế là đánh nhau tới mức mặt mũi bầm dập cả, vậy mà tới hôm sau, mặt còn chưa hết sưng nhưng đã quay lại chơi với nhau như thường.”

Ôn Địch cuối cùng vẫn nể mặt Phạm Trí Sâm, nhưng vẫn nói thêm: “Bác Phạm à, con còn phải giữ dáng, vậy mà ngày nào cũng ăn đồ ăn của nhà hàng thì không chịu nổi đâu.”

Phạm Trí Sâm cướp lời: “Vậy cách dăm ba bữa thì bác lại đưa cơm cho con, vậy đã được chưa nào?”

Thế là, tới tối, Ôn Địch ăn đồ ăn mà Phạm Trí Sâm đưa tới, ngoài ra còn có một nồi canh.

Từ đồ ăn tới nước canh đều thanh đạm đưa miệng, tươi ngon và không ngấy.

Ôn Địch thường không ăn quá no, khi đã lửng bụng cô liền đặt đũa xuống, đi rót cho mình một cốc nước rồi lên sân thượng tiêu thực.

Lúc Kỳ Minh Triệt nhắn tin tới, Ôn Địch đang xem video hồi bé của cô cho ông bà nội quay lại, không nghe thấy tiếng điện thoại kêu.

Nhìn chằm chằm vào máy tính trong thời gian dài khiến mắt cô bị cay. Ôn Địch xoa xoa khóe mắt. Thấy cốc nước đã trống rỗng từ bao giờ, cô cầm cốc đứng dậy đi rót nước.

Lúc trở lại, màn hình di động lại sáng lên.

Kỳ Minh Triệt gửi tới hai tin nhắn, [Xảy ra chuyện gì vậy?]

Sau đó là: [Cô đang ở đâu?]

Ôn Địch uống miếng nước rồi mới nhắn lại, hỏi : [Gì đó, xảy ra chuyện gì sao?]

Kỳ Minh Triệt hỏi lại: [Cô nói thử xem?]

Ôn Địch suy nghĩ một chút rồi trả lời, [Ý anh là vụ không tham dự buổi lễ của Thường Thanh đó sao?]

Cô vốn đã được định làm MC buổi lễ, nhưng sau đó lại tạm thời bị đổi, riêng chuyện này thôi cũng đã đủ để người ta dùng tiền thuê người viết báo lá cải dìm cô xuống, dù sao thì đâu phải ai cũng là bạn của cô.

Nhưng cô tin rằng Điền Thanh Lộ sẽ xử lý chuyện này thỏa đáng, sẽ không để cho những lời đồn đãi không hay về cô lan tràn khắp chốn.

[Tôi bị người ta chê cười rồi sao?]

Kỳ Minh Triệt: [Không.]

Khi có hot search về buổi lễ, anh có xem lại một vài video ghi hình buổi lễ, nhưng khi góc quay được chuyển sang sân khấu thì lại không thấy Ôn Địch đâu, dù vậy nhưng trên mạng không có ai thảo luận gì về sự vắng mặt của cô.

Anh tò mò, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Ôn Địch nói: [Tôi đã nhận được tin Nghiêm Hạ Vũ sẽ tới dự buổi lễ đó từ trước, đột nhiên không muốn đi nữa thôi.]

Kỳ Minh Triệt hỏi lại một lần nữa cho chắc: [Điền Thanh Lộ tìm cô rồi hả?]

Ôn Địch nói đùa: [Sao anh tính toán như thần vậy? Lần sau có rảnh thì tính thử cho tôi xem bao giờ vận đào hoa của tôi mới đến.]

Kỳ Minh Triệt nói: [Trưa mai.]

Ngay sau đó lại nhắn tiếp: [Tôi mời cô ăn cơm, mượn nhà cô làm chỗ ăn nhé.]

Ôn Địch cười, cô còn tưởng anh nói rằng vận đào hoa của cô sẽ tới vào trưa mai, hóa ra là anh chia một câu thành hai tin, trưa mai muốn mượn nhà cô mời khách.

――

Ôn Địch còn tưởng rằng anh muốn mời sơn hào hải vị gì, hôm sau, khi thấy nguyên liệu nấu ăn, cô mới vỡ lẽ, hóa ra lại là lẩu.

Sáng hôm nay cô ngủ dậy muộn nên chưa ăn gì.

Hương nước lẩu thơm ngào ngạt xông vào cánh mũi, kích thích vị giác.

Nguyên liệu thả lẩu đều đã có sẵn, có thể trực tiếp thả vào nồi.

“Anh vẫn mua nguyên liệu ở nhà hàng đồ tươi sạch đó sao?” Cô nếm thử, rồi lại cảm thấy hình như không phải vậy.

“Không phải.”

Kỳ Minh Triệt còn đang bận rót nước chấm, hôm nay anh không để Ôn Địch phải động tay vào việc gì cả, cô chỉ cần phụ trách việc ăn là được.

“Cửa hàng lẩu gia truyền đó đã được mở lại rồi.” Anh nói.

“?” Ôn Địch đang uống nước trái cây, bỗng khựng lại, nhìn chiếc bàn đang để đầy đồ ăn và nồi nước lẩu, không thể tưởng tượng nổi, nói: “Đây là nồi lẩu mà anh đi cả ngàn dặm xa xôi để đem về sao?”

Kỳ Minh Triệt gật đầu, “Không phải đã nói với cô rồi sao, mùng sáu tháng sáu tôi muốn đưa cô đi ăn một bữa.”

Anh đã bay ngay trong trưa ngày hôm đó, xếp hàng đợi hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng được vào nhà hàng.

Anh vốn muốn xách về để cô ăn cùng, nhưng nghĩ đến việc vài ngày tới cô còn phải làm MC, chắc chắn sẽ phải ăn uống điều độ để giữ dáng, nói không chừng còn chẳng dám uống nhiều nước nữa là ăn lẩu, sợ khi mặc lễ phục sẽ lộ bụng.

Vậy là anh ở lại đó vài ngày.

Hôm đó Ôn Địch chỉ thuận miệng nói vài lời, ai ngờ anh làm thật, xách đồ về cho cô ăn, “Anh dùng máy bay tư nhân của bố anh hả?”

“Của tôi. Lúc ở nước ngoài tôi làm việc làng nhàng với đầu tư này kia, cũng lời được chút ít.”

Ôn Địch cười, nói: “Làm việc làng nhàng mà đã có thể kiếm được đủ tiền mua máy bay riêng, lại còn có tiền bảo dưỡng được máy bay, vậy nếu anh làm việc chuyên tâm thì sao?”

“Vậy thì cái công ty kia sẽ là của tôi, bố tôi làm gì có cửa.”

“…”

Kỳ Minh Triệt lấy ra mỗi loại một ít, để cho Ôn Địch tự pha theo khẩu vị của mình.

Nước chấm chính là món đặc trưng của nhà hàng lẩu lâu năm này, vị không thể lẫn ở đâu được.

Anh đưa cô một cái chén nhỏ và một cái thìa, “Tự pha nước chấm nhé.”

Ôn Địch cảm ơn, buông ly nước trái cây ra, pha nước chấm cho mình, “Đây chính là nồi lẩu với giá cao ngất trời.”

Kỳ Minh Triệt nói: “Không cần băn khoăn mấy thứ đó, cứ coi như đây là phần thù lao tôi trả cô.”

Ôn Địch liếc anh, “Thù lao? Sao lại nói thế?”

Kỳ Minh Triệt nói thẳng: “Khi ở cùng cô, tôi có linh cảm để chụp ảnh.”

Cô cầm một miếng rau xà lách lên, chấm tương ăn rồi tán gẫu: “Linh cảm như vậy có thể duy trì trong bao lâu?”

“Ai mà biết.” Kỳ Minh Triệt cũng học theo cô, lấy xà lách chấm vào nước chấm, “Cô là người đầu tiên. Tới lúc hết linh cảm thì tôi mới biết được chứ.”

“Người ta không biết còn tưởng anh là nam sinh ngây thơ nhìn đời bằng tông màu hồng đó.”

Kỳ Minh Triệt cười, “Không phải nói móc tôi làm gì. Lúc tôi ở nước ngoài cũng là lúc tôi đang yêu đương, chẳng mấy khi đụng tới máy ảnh, bạn gái cũ cũng coi như là mang lại linh cảm cho tôi, mà thực ra tôi cũng không rõ nó có được coi là linh cảm hay không.”

Anh lấy một lá xà lách khác, cuộn vài miếng đậu que rồi đưa cho Ôn Địch.

“Cảm ơn anh.” Ôn Địch nhận lấy.

Cô không có thói quen chăm sóc người khác, khi ăn toàn là người khác phục vụ cô, kể cả Nghiêm Hạ Vũ. Đồ mà cô thích ăn, căn bản là chẳng cần phải tự mình động đũa, tự khắc mọi người sẽ nhớ tới những đồ mà cô thích ăn, sau đó gắp cho cô, vả lại còn chọn miếng ngon nhất.

Dần dần, cô được chiều thành thói, thậm chí trong tiềm thức còn cảm thấy đây là chuyện nên làm, cô nên được chiếu cố như vậy.

Kỳ Minh Triệt cảm thán: “Khiến cô vui vẻ quả là không dễ gì.”

Vì muốn khiến cô bất ngờ nên đã dùng máy bay tư nhân chuyển đồ ăn cho cô, Nghiêm Hạ Vũ đã làm không biết bao lần.

Những gì mà Nghiêm Hạ Vũ trao cô khi yêu đều là những thứ khó ai vượt qua được.

“Làm gì tới nỗi vậy.” Cô lắc lắc rau xà lách trong tay, “Hiện tại tôi cũng rất thỏa mãn.”

Kỳ Minh Triệt chuyển sang chủ đề khác, “Vì Điền Thanh Lộ tìm cô nên cô không nhận làm MC cho buổi lễ nữa sao?”

Ôn Địch ăn nốt miếng rau trong tay, “Tự tôi cảm thấy không muốn nhìn thấy anh ta, vừa lúc lại có người thay tôi tới làm người dẫn chương trình, không ảnh hưởng tới buổi lễ, vậy là ổn.”

Nước lẩu trong nồi bắt đầu sôi cuồn cuộn, Kỳ Minh Triệt chỉnh nhỏ lửa xuống, cầm một cái bát sạch khác múc đồ ăn cho Ôn Địch, sau đó anh nói: “Buổi chiều chúng ta đi xem phim đi, vé tôi đặt xong rồi.”

Sao anh cứ toàn nói tới mấy chủ đề mà cô không thể đoán trước được vậy nhỉ.

Phim bắt đầu chiếu lúc 3h10p chiều.

Ăn uống xong xuôi, Kỳ Minh Triệt thu dọn bàn ăn, Ôn Địch trở về phòng đổi quần áo.

Hôm nay đồ thừa hơi nhiều, Kỳ Minh Triệt dọn dẹp xong thì mang rác xuống lầu đổ trước.

Anh nói với Ôn Địch rằng anh sẽ đợi cô ở trong xe.

Ôn Địch cầm túi xách đi ra ngoài, trước khi đi cô còn dặn người giúp việc, tối nay không cần nấu cơm.

Sau khi xuống lầu, cô không rõ xe của Kỳ Minh Triệt là cái nào, anh có nhiều xe, mỗi lần tới đón cô lại dùng một chiếc khác, biển số xe cô không thể nào nhớ được.

Cô không thích nhớ biển số xe, ngay cả biển số xe của Nghiêm Hạ Vũ hồi đó cô cũng không nhớ.

Ôn Địch gọi điện cho Kỳ Minh Triệt, “Anh ở đâu thế?”

Kỳ Minh Triệt nói: “Tôi đang đi toilet, cô tìm chiếc Mercedes G65 đỗ thứ ba, hàng bên phải, xe không khóa đâu, cô lên xe chờ tôi.” Vừa lúc bước vào toilet nên anh cúp điện thoại.

Ôn Địch mở ô che nắng, lần tìm chiếc xe thứ ba bên phải.

Chỗ đậu xe ở bên phải nằm cạnh hàng cây ven đường nên chỉ có thể mở cửa xe ở phía bên trái.

Cô dừng lại tại cửa hàng ghế sau, vừa thu ô lại vừa mở cửa xe ra.

Trong xe có người.

Người đàn ông ấy mặc áo sơ mi trắng, quần hẳn là màu đen hoặc xanh đen.

Bên ngoài ánh mặt trời chiếu sáng chói lòa nên Ôn Địch không kịp nhìn kĩ, cũng chưa kịp nhìn ra người đó trông thế nào.

Người đàn ông ấy ngồi bắt chéo chân một cách thoải mái, cúi đầu lau kính mắt.

Anh bị tiếng mở cửa đột ngột làm cho giật mình, khi anh vừa quay đầu nhìn sang thì Ôn Địch đã đóng sầm cửa lại, động tác đóng cửa chỉ là phản ứng bản năng của con người khi xấu hổ.

Lúc này, giọng nói của Kỳ Minh Triệt bỗng truyền tới sau lưng: “Ôn Địch! Cô lên nhầm xe rồi!”

Cách một lớp cửa kính xe, Ôn Địch nói xin lỗi với người ngồi trong xe, “Ngại quá, tôi nhìn nhầm xe rồi.” Kính xe có lớp phim đen nên cô không thể nhìn được biểu cảm của người ngồi trong xe.

Kỳ Minh Triệt chạy ra từ khu chung cư.

Ôn Địch khẽ khom người trước cửa sổ xe, sau đó lúng túng rời khỏi đó.

Kỳ Minh Triệt chạy tới trước mặt cô, hơi thở vẫn chưa ổn định, đưa tay lên ngang trán chắn nắng cho cô, chóp mũi đã hơi đổ mồ hôi.

Ôn Địch lườm anh một cái.

Kỳ Minh Triệt cười cười, lúc này không hiểu sao anh rất muốn ôm cô vào lòng.

Đã rất lâu rồi, anh không được nhìn thấy khía cạnh năng động này của cô.

Mấy tháng gần đây, bất cứ lúc nào trông cô cũng đều lờ mờ mệt mỏi, dường như không còn những thứ cảm xúc hỉ nộ ái ố, nếu dùng từ nặng hơn thì là như cái xác không hồn.

Khó có chuyện gì có thể làm tâm trạng cô gợn sóng.

Mà khi quen cô, khoảng thời gian ghi hình chương trình “Như Hình Với Bóng”, ấn tượng đầu tiên mà cô để lại với mọi người là sự cao ngạo lạnh lùng, khó tiếp cận, nhưng tiếp xúc lâu ngày rồi mới biết, thì ra cô là một người có tính cách hài hước.

Khi đã kết thúc công việc và gọi điện thoại cho Nghiêm Hạ Vũ, cô lại có một hình tượng khác, vừa ranh mãnh mà lại không mất đi sự kiêu ngạo.

Mãi cho tới khi nãy, cô trừng mắt với anh, con người lúc trước của cô mới quay lại.

“Xin lỗi.” Kỳ Minh Triệt chỉ chiếc xe phía sau, “Xe tôi là chiếc này cơ.”

Ôn Địch tức cười: “Anh không biết đếm hả? Đây là cái thứ hai, đâu phải thứ ba!”

Kỳ Minh Triệt cũng đâu biết, “Lúc tôi đi vệ sinh thì đằng sau vẫn có một chiếc xe đang đỗ, ai ngờ nó lái đi nhanh như vậy.” Chiếc xe vừa rồi mà Ôn Địch nhận nhầm cũng cùng hãng xe với chiếc của anh, đều là Mercedes G65.

Những chiếc xe đậu ở trước khu chung cư này đều là những chiếc có giá trị liên thành.

Trong mười chiếc đậu ở đây, có hai chiếc giống nhau cũng là điều bình thường.

Kỳ Minh Triệt mở cửa xe, để cô ngồi ở hàng ghế sau cho mát, “Hôm nay tôi sẽ làm tài xế của cô.”

Anh ngồi lên ghế lái.

Chiếc ô tô mau chóng rời đi.

“Tổng giám đốc Tiêu, quý bà vừa rồi tên là Ôn Địch, đây cũng chính là người đã tông đuôi xe chúng ta hồi trước.” Tài xế báo cáo lại chi tiết. Chiếc xe kia vẫn còn đang được bảo dưỡng tại cửa hàng 4S.

“Ừ.” Tiêu Đông Hàn lau sạch sẽ chiếc kính gọng vàng của mình rồi đeo lên.

Dường như anh không quan tâm tới cái tên Ôn Địch này lắm.

Anh tới đây để đợi một người, xe anh tới sớm hơn xe Kỳ Minh Triệt một chút.

Người thư ký đang ngồi ở ghế phó lái hiện tại đang đọc email, xem xong thì quay lại hàng ghế sau, nói với Tiêu Đông Hàn: “Tổng giám đốc Tiêu, đối phương đã trả lời, nói rằng nhà họ Khương có lẽ sẽ là điểm đột phá. Trước đây bên đó từng rót một lượng vốn lớn vào một dự án, nhưng giờ lại rút vốn về, hẳn là dự án đó đã xảy ra vấn đề.”

Tổng giám đốc Tiêu của bọn họ chính là Tổng giám đốc của Tập đoàn Tiêu Ninh, hiện giờ Tập đoàn Tiêu Ninh đang xảy ra lục đục gay gắt, ai ai cũng muốn nắm quyền kiểm soát tập đoàn lớn này. Tổng giám đốc Tiêu lại muốn dựa vào thực lực để mở hướng đi sang thị trường trong nước. Anh không những muốn mở mà còn muốn có một vị trí vững chãi tại đây.

Nếu Tổng giám đốc Tiêu dồn nguồn tài chính về đây, tất sẽ làm ảnh hưởng tới lợi ích của những vị đồng nghiệp khác. Tiêu Đông Hàn sinh ra ở nước ngoài, sau đó lại phụ trách mảng thị trường Âu – Mĩ, vì vậy mạng lưới quan hệ trong nước của anh có hơi yếu một chút, cần tới nguồn lực từ giới quyền quý của Nghiêm Hạ Vũ.

Nhưng giới thượng lưu đó, người ngoài rất khó tiến vào, thông tin và tài nguyên của bọn họ đều được lan truyền trong giới.

Tiêu Đông Hàn suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì cứ hành động theo bên nhà họ Khương, tìm điểm đột phá từ đó.”

Thư ký tạm ngưng, nói: “Nếu có thể thì chúng ta nên hợp tác cùng Nghiêm Hạ Vũ, đó chính là thượng sách. Anh ta là một người thực dụng, chỉ chăm chăm vào lợi ích, trong chuyện hợp tác làm ăn không bao giờ lòng vòng.”

Tiêu Đông Hàn: “Đến lúc đó, tôi sẽ nghe hắn, hay là hắn nghe tôi đây?”

Thư ký: “…”

Một núi không thể chứa hai hổ.

Chuyện hợp tác chỉ đành phải bỏ qua.

――

Từ sau chuyện nhầm xe quê độ kia, mỗi lần Kỳ Minh Triệt tới đón Ôn Địch đều sẽ gửi biển số xe cho cô, bao gồm cả hãng xe và màu sắc của nó.

Thậm chí còn đưa cô cả chìa khóa phụ.

Anh nói: “Dùng chìa khóa để tìm xe chắc chắn sẽ không bị nhầm.”

Nhưng đương nhiên là Ôn Địch từ chối, bọn họ chỉ là bạn bè.

Kỳ Minh Triệt không miễn cưỡng cô, thu hồi chiếc chìa khóa phụ, “Buổi chụp bìa tạp chí sẽ được tổ chức trong tháng bảy.”

“Sao sớm thế?”

“Ừm, tôi xem xét kĩ rồi, phong cảnh lúc đó mới là đẹp nhất.”

Tháng bảy chính là tháng nóng nhất.

Kỳ Minh Triệt nói: “Chúng ta xuất phát từ khi trời còn chưa sáng, chụp ngay vào lúc sáng sớm, đảm bảo không bị nắng nóng.”

Bọn họ chọn một ngày có nắng có gió, hôm đó bốn giờ sáng Ôn Địch đã rời giường, Kỳ Minh Triệt đứng dưới lầu đợi cô, đưa cô tới thôn nhỏ nằm ở ngoại ô kia.

Cô đã quên mất đó là thôn nhỏ hay trấn nhỏ.

Có tổng cộng ba bộ quần áo đã được chuẩn bị cho buổi chụp ngoại cảnh, tất cả đều là đồ mà Kỳ Minh Triệt dùng quan hệ để mượn về, đều thuộc mốt mới của năm nay.

Trong mấy năm làm việc làng nhàng ở nước ngoài kia, anh đã kết giao được không ít bạn bè trong giới thượng lưu.

Hôm nay có tài xế riêng, Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt ngồi ở hàng ghế sau.

“Trước kia cô chưa từng chụp hình bìa tạp chí sao?” Trên đường đi, Kỳ Minh Triệt hỏi cô.

Ôn Địch gật đầu, “Tôi từng chụp một lần. Lần đó tôi được hưởng ké từ Đường Đường, cô ấy dẫn tôi tới đó.”

Chủ đề tạp chí tuần đó là “Chị em”, mà cô lại là người bạn duy nhất của Thẩm Đường.

Nhắc tới Thẩm Đường, đã rất lâu rồi Ôn Địch không được gặp cô ấy. Thẩm Đường đã đóng máy bộ phim trước, giờ lại đang chuẩn bị quay một bộ phim khác, địa điểm quay phim được định tại thôn Hải Đường.

Kỳ Minh Triệt nhìn cô, “Sao thừ người ra vậy?”

Ôn Địch quay qua nhìn anh, nói: “Tôi đang nghĩ ngày nào đó nên tới thăm phim trường của Đường Đường. Với cả đi thăm ông nội Thẩm nữa. Tôi nhớ bọn họ.”

Kỳ Minh Triệt cũng khá ấn tượng với thôn Hải Đường, anh nói: “Lúc nào đi thì ới tôi.”

Nói xong, anh dựa lên thành ghế, “Tôi ngủ một lát.”

Tối hôm qua anh bận bịu tới hơn mười một giờ, sáng ra chưa tới ba giờ đã phải dậy, giờ buồn ngủ díu cả mắt.

Chiếc xe bon bon chạy trên đường hơn hai tiếng mới tới thôn nhỏ kia.

Ôn Địch trông ra bên ngoài. Cô nhớ lại, cô đã từng tới thôn này rồi, từ hồi học đại học, cô và bạn học cùng nhau tới đây ngắm cảnh mùa thu, trời thu tại thôn nhỏ này rất là nên thơ.

Cảnh vào hè của thôn nhỏ này cũng khá đẹp, cả vùng thôn quê này được bao trùm bằng một mảng màu xanh mướt.

Ở ngay cổng thôn còn có một cây hòe, vài người ôm không xuể, là một gốc cổ thụ đã có tuổi đời hàng trăm năm.

Chiếc xe dừng hẳn, Kỳ Minh Triệt tỉnh lại, lấy một lon cà phê từ trong tủ lạnh trên xe, mở ra uống vài ngụm cho tỉnh táo.

Hôm nay có thêm một chiếc xe đi cùng, trợ lý và thợ trang điểm ngồi ở xe còn lại.

“Tôi từng tới đây rồi.” Ôn Địch nói: “Trong thôn có một cái giếng, nước rất ngọt, tôi từng uống rồi.”

“Đợi chụp ảnh xong tôi dẫn cô tới chỗ cũ, xem cái giếng đó.” Kỳ Minh Triệt đẩy cửa xuống xe, đi sắp xếp bối cảnh chụp hình. Ôn Địch đi lên xe bảo mẫu phía sau để thay quần áo và trang điểm.

Mấy chỗ lấy cảnh đối với Ôn Địch mà nói, cũng chẳng đặc biệt gì hơn những chỗ khác, có lẽ đây chính là rào cản giữa dân gà mờ và thợ chuyên nghiệp.

Dáng vẻ lúc làm việc của Kỳ Minh Triệt là một điều xa lạ với Ôn Địch, nếu không phải đã hiểu anh từ trước, cô sẽ chẳng bao giờ tin rằng anh từng là một người không chịu làm việc đàng hoàng.

Thời gian chụp hình ngắn hơn so với dự tính, kết thúc sớm hơn một tiếng.

Ngay cả trợ lý cũng nói, khi Kỳ Minh Triệt chụp hình của Ôn Địch, mỗi một tấm hình đều tràn đầy linh cảm, thậm chí còn chẳng cần phải chỉnh ảnh.

Kỳ Minh Triệt không quên chuyện đã hứa với cô, đưa cô đi thăm lại cái giếng nước kia.

Ôn Địch nhớ mang máng về đường đi tới đó, “Hình như là đi men theo con đường này, đi thẳng, tới cuối đường rẽ phải.”

Kỳ Minh Triệt nói: “Rẽ trái.”

“Anh cũng biết cái giếng đó hả?”

“Không.”

“…”

“Trên hướng dẫn nói là rẽ trái.”

Lúc này Ôn Địch mới để ý, anh đang cầm trong tay một chai nước rỗng, là loại chai 2 lít. Lúc trước anh uống nước đều rót ra cốc rồi mới uống, nhưng giờ không thấy cái cốc nào trên tay anh.

Chắc là chỗ nước còn cũng không nhiều lắm nên anh uống trực tiếp từ chai luôn.

Sau khi cái giếng này được khơi lên, tới tận bây giờ vẫn còn rất nhiều người sử dụng nước trong giếng, đa số mọi người đều lấy nước để tưới cây cỏ, hoa lá, hoặc là dùng để giặt quần áo.

Lúc Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt tới nơi, có người trong thôn cũng đang ở đó múc nước.

Kỳ Minh Triệt đổ hết phần nước thừa trong chai sang lùm cây bên cạnh, rồi tới xin một ít nước giếng từ dân trong thôn.

Ôn Địch: “Anh làm gì thế?”

Kỳ Minh Triệt dùng gáo múc nước, cho vào trong chai, “Chẳng phải cô nói nước giếng này rất ngọt sao? Tôi lấy một chai về, dùng làm nước pha trà cho cô uống.”

Ôn Địch nhìn anh chăm chú rót nước vào chai, cứ ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi. Cô chỉ thuận miệng nói chuyện phiếm vài ba câu, vậy mà anh lại thầm ghi nhớ lấy, đi mua hẳn một chai nước khoáng loại lớn, sau khi uống hết nước thì tới đây múc nước giếng bỏ vào.

Cô đi tới bên cạnh giếng, giúp người trong thôn múc nước. Trước kia cô từng tát nước ở đây rồi, chơi rất vui.

“Nước ở đây nhiều thật đó.” Cô cất điện thoại vào trong túi, nhìn vào miệng giếng, thấy mặt nước chỉ cách miệng giếng tầm hai, ba mét.

Dân trong thôn nói cho cô biết: “Gần đây mưa nhiều nên suối ngầm dưới giếng chảy xiết lắm.”

Ôn Địch gật đầu, nói: “Trước kia tôi phải dùng sợi dây thừng hơn mười mét mới lấy được nước.”

“Cô có người thân sống trong thôn này sao?”

“Không phải. Trước tôi tới đây chơi, chỗ này có phong cảnh rất đẹp.”

“À ra vậy. Mấy năm gần đây có không ít người trẻ tuổi tới đây, bảo là tới để check in chếch ủng gì ấy. ”

Sau khi trò chuyện phiếm vài câu, người nọ dùng xe đẩy mang mấy thùng nước về nhà.

Kỳ Minh Triệt sợ cô thấy chán nên trêu chọc: “Nói không chừng trong giếng lại có cá đó.”

Ôn Địch không tin, cũng nói hùa theo anh: “Thật hay đùa đấy?”

“Cô nhìn thử xem.”

Ôn Địch ngả người lên thềm giếng rồi nhìn xuống. Mặt nước trong giếng như một chiếc gương, phản chiếu cả bầu trời sáng chói của tháng bảy cùng gốc cây già bên giếng.

Cô còn chưa kịp nhìn rõ bóng mình dưới nước, bỗng có một vật thể màu đen trượt xuống.

“Ối!”

Cô thò tay ra bắt nhưng không thành.

“Tõm” một tiếng, thứ đó rơi vào giếng, không hề gợi lên bọt nước, chỉ làm lan ra vài gợn sóng, hình phản chiếu trên nước cũng vì thế mà tan biến hết.

“Làm sao thế?” Kỳ Minh Triệt bước tới.

Ôn Địch nhìn nước giếng, mãi sau mới nói: “Điện thoại của tôi rơi xuống đó rồi.”

Kỳ Minh Triệt đặt chai nước trong tay sang bên cạnh, “Để tôi giúp cô vớt nó ra.”

Ôn Địch ngăn anh lại, “Thôi được rồi, cái giếng này sâu cả mấy chục thước, đáy giếng không chừng còn có cả bùn nhão, sao mà anh kiếm được? Mà có khi, chờ tới lúc vớt được lên, điện thoại cũng hỏng luôn rồi.”

Cô nói thêm một lần: “Thôi được rồi.”

Giống như là đang tự nói bản thân.

Kỳ Minh Triệt biết, cô thích ghi chép lại linh cảm của mình vào điện thoại, mặc dù nội dung hiện giờ đang lưu trên điện thoại của cô ấy không liên quan trực tiếp tới Nghiêm Hạ Vũ, nhưng những mảnh vụn linh cảm mà cô cóp nhặt từng chút một đó, chắc chắn là đến từ khoảng thời gian ba năm kia.

Anh khăng khăng: “Để tôi nghĩ cách vớt nó lên giúp cô.”

“Không cần đâu mà, tôi cũng không tha thiết lắm.” Ôn Địch cầm chai nước bị anh để lăn lóc sang một bên lên, “Để về rồi tôi đổi sim với thay điện thoại mới là được ấy mà.”

Cô cười cười: “Để tôi chuyển sang dùng cái điện thoại mà ê kíp chương trình đưa cho đợt trước. Đi thôi.”

Kỳ Minh Triệt nhìn bóng lưng cô, sau đó lại nhìn sang cái giếng kia. Anh thu hồi tầm mắt, đi theo sau cô.

Anh lấy điện thoại ra, vừa đi vừa gõ nhanh tin nhắn.

————————–